Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 680: Nhận tiền làm việc thôi mà

Rất nhanh sau đó, một chiếc xe Changan đỗ vào bãi đậu xe.

“Đến rối!” Lương Tử đón xe, cửa xe tài xế và ghế phụ lái mở ra, có hai đàn em xuống xe.

“Anh Lương!”

“Vất vả cho các anh em rồi, người đâu?”

“Ở đằng sau xe. Hai kẻ bắt cóc bị đánh ngất rồi trói lại với nhau.”

Trình Vũ trên đường đến đã ăn mấy miếng sô cô la, tuy khá thê thảm, nhưng đã không ngất đi nữa. Lúc này, hai người bắt cóc cô nằm ngay bên cạnh, trong trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Cô đẩy cánh cửa sau ra, đạp người xuống đất, sau đó mới xuống xe.

“Đàm tổng.”

“Không sao chứ?” Thấy cô thở hổn hển, mặt trắng bệch, Đàm Hi không khỏi nhíu mày.

Trình Vũ lắc đầu.

“Là hai tên này đã bắt cổ sao?”

“Vâng.”

Đàm Hi nhìn về phía Lương Tử. Hắn bắt ngay được sóng, lấy chai nước suối từ tay đàn em, đổ thẳng xuống...

Khỉ còi tỉnh dậy trước Lục Tử, nhìn xung quanh, trong lòng thấy lạnh buốt. “Mẹ kiếp! Trời mưa rồi...” Lục Tử vội ngồi dậy, thấy trước mặt có một đám người lạ vây quanh, hơi ngẩn người, “Khỉ con, chuyện gì đấy?”

“Đồ ngu, cầm miệng!” “Ái, mày chửi tao làm gì? Tao nói mày... Mẹ kiếp! Chúng ta bị bắt sao?!”

“...” Lục Tử chậm tiêu, lúc này mới nhận ra, lạnh toát cả người!

Đàm Hi chỉ về phía Mã Cảnh Quốc, “Người chỉ thị mấy người bắt cóc Trình Vũ là hắn đúng không?”

Lục Tử sững sờ. Khỉ còi liền gật đầu.

Ánh mắt Đàm Hi nhìn về phía hắn, “Nói đi, Mã Cảnh Quốc đã cho các người lợi ích gì?”

Khỉ còi: “Năm mươi nghìn tệ.”

“Năm mươi nghìn ư?” Đàm Hi nhướng mày, giọng nói kinh ngạc: “Từ lúc nào mà giá của kẻ bắt cóc trở nên rẻ bèo như vậy?”

Khỉ coi nhíu mày: “Kẻ bắt cóc?”

“Bắt cóc con tin, không lẽ mấy người không phải kẻ bắt cóc?”

Lục Tử đột nhiên phản ứng lại, mở miệng nói: “Chúng tôi không phải kẻ bắt cóc!”

“Là sao?” Trong mắt Đàm Hi thoáng qua sự hứng thú.

“Tôi và Khỉ còi có gọi điện cho người nhà cô ta đòi tiền chuộc đâu.”

Trong nhận thức của Lục Tử, giống như trên phim, bắt người xong rồi gọi điện cho người nhà đòi tiền chuộc lại người mới được gọi là “bắt cóc“. Hắn và Khỉ còi chẳng qua là muốn dạy cho cô ta một bài học mà thôi, sao lại thành “kẻ bắt cóc” được?

Tội danh này hắn không gánh!

Đàm Hi đột nhiên thấy thú vị, nhìn hắn rồi nhìn Khỉ còi bên cạnh đang lộ vẻ mặt đồng tình với bạn. Hai kẻ này từ hành tinh nào đáp xuống thể không biết?

Thú vị!

“Cô gái.” Lục Tử nghĩ nát óc mới ra được xưng hô này, xém chút dằn vặt bản thân đến chết, “Cô... có phải bắt nhầm người rồi không?”

Đàm Hi hỏi ngược lại: “Kẻ bắt Trình Vũ không phải hai người sao?”

“... Phải.”

“Ô, vậy thì không bắt nhầm.”

Lục Tử lộ vẻ mặt hoảng hốt: “Nhưng... chuyện này không thể coi là “bắt cóc" được!”

“Vậy coi là gì?” “Coi là...” Cổ họng nghẹn ngào, coi là gì nhỉ?

Khỉ còi đột nhiên mở miệng, “Trước khi bắt người, tên họ Mã đã nói chỉ cho đối phương một bài học.”

Đàm Hi quay qua nhìn Lục Tử: “Đúng không?”

Lục Tử gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, “Vì vậy chúng tôi mới lấy có năm mươi nghìn mà. Lúc nãy cố không phải nói rồi sao, có kẻ bắt cóc nào lấy giá rẻ giống chúng tôi chứ? Hi hi...”

Đàm Hi im lặng.

Lúc này, Lương Tử đi đến bên cô, hạ giọng nói: “Hai đứa đàn em nói, họ phát hiện được cô Trình ở bụi cỏ trên đường, dây trói trên tay và chân đều được cở ra. Lúc lái xe về mới gặp được hai thằng ngốc này nên tiện thể bắt về.”

Miệng Đàm Hi co rút.

Khỉ coi như nghe thấy, thừa cơ hội giải thích: “Chúng tôi thật sự không muốn làm gì cô ta cả, không tin hỏi cô ta đi!” Chỉ về phía Trình Vũ, “Hai người chúng tôi ngoài việc nhốt cô ta lại thì chẳng làm gì cô ta cả mà?”

Mắt Trình Vũ lạnh lùng như băng: “Có.”

Khỉ còi trở nên căng thẳng, ánh mắt hoài nghi và sợ hãi, sợ đối phương muốn hãm hại mình.

Trình Vũ: “Mấy người không cho tôi ăn.”

Khỉ coi: “...”

Lục Tử: “...”

Đàm Hi: “...”

“Theo điều 239 bộ luật Hình sự”, người bắt cóc có mục đích chiếm đoạt tài sản, hoặc người bắt cóc bắt người làm con tin, xử phạt ngồi tù có kỳ hạn mười năm hoặc không kỳ hạn, đồng thời xử phạt tiền hoặc tịch thu tài sản; người được xử phạt nhẹ từ trên năm năm dưới mười năm...”

Lương Tử họ một tiếng, móc thanh số cổ la từ trong túi ra đưa lên trước mặt Trình Vũ, cũng gián tiếp cắt đứt lời của cô: “Có gì đó, cô ăn tí gì trước đi. À, ở đây có nước, muốn uống không?”

Trình Vũ: “Có.”

Lương Tử: “...”

Sau cùng, Đàm Hi không làm gì Khỉ còi và Lục Tử cả, ngược lại đưa cho hai người họ năm mươi nghìn ngay tại chỗ, vỗ vào nắp xe một cái: “Mã Cảnh Quốc giao cho hai người, giúp tôi dạy dỗ ông ta, đây là thù lao.”

Nói xong, không cho hai người cơ hội từ chối, dẫn theo đám người Lương Tử rời khỏi.

Đến khi bóng dáng người mất hút trước mặt, hai người mới phản ứng trở lại, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Lục Tử nhìn chằm chằm vào đống tiền: “Vậy, xong rồi hả?”

Khỉ còi cầm tiền trên tay, cân nhắc: “Nếu không mày muốn sao? Đám người đó nhìn là biết không dễ đụng vào rồi.”

“Tao tưởng hôm nay chúng ta bỏ mạng tại đây...”

“May mà lúc nhận kèo cũng cần nhắc qua, nếu không sao nó qua được kiếp này chứ?”

“Hừ!” Sắc mặt Lục Tử chìm xuống, “Đều do tên họ Mã, xém tí gây ra chuyện rồi”

Sắc mặt Khỉ còi cũng không tốt hơn bao nhiêu, cười nhạt hai tiếng: “Tiền đã nhận, làm việc thôi.”

“Được đó! Lão già chơi mãi không chết này...”

Rời khỏi câu lạc bộ đánh golf, Đàm Hi đưa Trình Vũ vào bệnh viện kiểm tra.

“Mọi người về trước đi, ở đây không còn việc gì nữa.”

Lương Tử suy nghĩ, cho đám đàn em rút, còn một mình hắn ở lại, đợi Trình Vũ truyền nước biển xong, rồi đưa Đàm Hi về Bồng Lại mới rời khỏi.

Mới về nhà, n Hoán đã gọi tới.

Đàm Hi đổi đôi dép, nhấc máy nghe.

“Xong rồi sao?”

“Ừ.” Cô đặt chìa khóa lên bàn, rồi đi vào phòng khách. Lục Chinh còn chưa về, mọi thứ vẫn bình thường.

“Phía câu lạc bộ, cô còn để lại hai người à?”

“Tôi kêu hai người họ giúp thu dọn Mã Cảnh Quốc thôi, sao anh biết?”

“Vừa nãy gọi điện tới.”

Đàm Hi nhếch mày: “Giờ mà chưa chịu đi sao?”

“Mười phút trước đã rời khỏi rồi.”

“Mã Cảnh Quốc thì sao?”

“Bị bọn họ ném trước của bệnh viện, theo lời người qua đường nói đã được y tá khiêng vào.”

“Ha, ông ta may thật đấy.”

n Hoán bĩu môi, nghĩ bụng: Gặp phải Đàm Hi cô mà còn may? Đùa à?

“Nhớ kêu bọn họ xóa sạch camera giám sát đi.”

“Đã dặn rồi, cố yên tâm, không điều tra đến chỗ cố đâu.”

“Vậy thì được. Không có việc gì tôi cúp máy đây.”

“Đợi đã.”

“Hů?”

n Hoán trầm ngâm một hồi, “Hôm nay tôi thấy người đó rồi.”

Đàm Hi khựng lại, tiếp đó mới phản ứng “người đó” mà Ấn Hoán nhắc đến là người cũng điều tra những cổ đông lớn của Sầm Thị giống cổ, Nếu cô đoán không sai, có thể là Cố Hoài Sâm.

“Hắn ta có mối quan hệ rất tốt với Dự lão đại, có thể là nhân vật tương đối máu mặt đấy.”

“Là sao?”

“Nghe giọng điệu của Dư lão đại, thì hắn ta hình như có mối quan hệ với nhà họ An.”

Nhà họ An

Đàm Hi như có điều gì suy nghĩ.

“Tôi sẽ tiếp tục để ý, nhưng phải nhắc nhở anh, người đó không dễ chơi, không nên manh động.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

Kết thúc cuộc gọi, Đàm Hi quăng điện thoại lên sofa, ngồi xuống, dựa vào ghế, ngước đầu nhìn trần nhà.

Cố Hoài Sấm, anh rốt cuộc là ai? Có mục đích gì?

Vì sao phải điều tra Sầm Thị?

An gia?

Có lẽ cố có thể tìm An Đại Mỹ Nhân giúp đỡ.

Đàm Hi suy nghĩ, cầm điện thoại, bấm vào nhóm chat trên Wechat.

Đàm Hi: Mấy cục cưng, ra chơi đi!

Đợi hai phút sau, không có ai trả lời.

Cô đang tính thoát ra thì ting tong!

Hàn Sóc: [lăn tăn là lăn tăn

Hàn Sóc: Cô gái, có nhớ ba đây không? Đến đây nào, thơm một cái [Chụt]

Đàm Hi: Đáng ghét [Đỏ mặt

Tiểu Công Trùa: mùi mẫn!

Đàm Hi: Cậu với lão cán bộ của cậu tiến triển đến đâu rồi?

Hàn Sóc: Cậu với lão cán bộ của cậu tiến triển đến đâu rồi?

Tiểu Công Trứa lè lưỡi [Thẹn thùng

Tiểu Công Trùa: Hi Hi, cậu có ở thủ đô không?

Đàm Hi: Có, sao vậy?

Tiểu Công Trúa: Tớ cũng đang ở đó.

Đàm Hi: 3

Hàn Sóc: 6

Mấy người cứ thế tám với nhau, nói được một lúc lâu, cũng không thấy An An xuất hiện.

Đàm Hi: Dạo này An Đại Mỹ Nhân đang làm gì vậy?

Hàn Sóc: Hồng biết.

Tiểu Công Trúa: Hông biết.

Đàm Hi không khỏi nhụt chí, xem ra đường này không thông rồi.

Thôi kệ, bộ mặt thật của Cố Hoài Sâm là gì, cuối cùng cũng sẽ có một ngày bại lộ thôi, chỉ là vấn đề sớm hay muộn.

Cô thở phào, đặt điện thoại xuống, đi vào bếp.

Trong tủ lạnh còn rất nhiều đồ ăn tươi sống, còn một tiếng nữa Lục Chinh mới tan ca, chắc là kịp.

Cô xắn tay áo lên...

18 giờ 15 phút, tiếng ổ khóa chuyển động vang lên.

Anh đẩy cửa vào, ngửi thấy mùi thơm nức mũi.

Lục Chinh thay đổi dép, đặt áo khoác xuống rồi đi vào bếp, cách một tấm kính thủy tinh liền thấy bóng dáng bận rộn của Đàm Hi, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm nồng.

Mùi khói tràn ngập khắp phòng, vậy mới có cảm giác là nhà.

“Về rồi sao?” Đàm Hi từ trong bếp ló đầu ra, nụ cười nở trên môi.

“Làm món gì vậy?”

“Tự xem này.”

Lục Chinh vào xem, “Cả?”

“Thơm không?”

“Anh ngửi xem...”

“Thế nào?”

“Tay nghề khá đấy.”

“Chỉ khá thôi sao?”

“Cái đổ được voi đòi tiền này...”