Một buổi họp hội đồng quản trị, ngoài hai nhà thắng cuộc là Đàm Hi và Sầm Đóa Nhi ra thì những người khác đều vô cùng chán chường.
Lúc về, Mã Cảnh Quốc không vội đi ra, ông ở lại đến phút cuối cùng, trong phòng họp chỉ còn lại Đàm Hi và hai người mà cô đem tới làm Trình Vũ và Hứa Nhất Sơn.
“Xem ra, Đổng sự Mã có điều muốn nói?”
“Thật là một cô gái thông minh.” Đôi mắt già hơi híp lại, lộ ánh nhìn sâu thẳm.
Đàm Hi hơi nhếch miệng, đối với sự khen ngợi của ông ta không hề ngại ngùng, lộ phong thái tướng quân không kinh ngạc.
Nụ cười của Mã Cảnh Quốc hơi dừng lại, “Lợi dụng cơ hội Tần Thị có ý đồ thu mua, ép hội đồng quản trị tự móc tiền túi bù vào lỗ thâm hụt là chủ ý của cô đưa ra cho Sầm Đóa Nhi phải không?”
“Tôi không hiểu câu nói này có ý gì.”
“Giờ ở đây không có ai khác, cô không cần giả ngu đầu.”
Đàm Hi vẫn không nói gì.
Trong mắt Mã Cảnh Quốc thoáng qua sự phẫn nộ: “Được lắm! Thì ra là chủ ý dởm của cô! Ta biết ngay mà, Sâm Đóa Nhi làm gì mà đột nhiên đổi thành bộ mặt lưu manh vô lại như vậy, thì ra là được cao nhân sau lưng chỉ điểm!”
Ông ta cùng xem như cả ngày đánh chim ưng, giờ lại bị chim ưng mổ mắt rồi!
Đàm Hi thấy ông ta phanh phui hết mọi chuyện, đương nhiên cũng không giấu giếm nữa: “Không dám làm cao nhân, đồng sự Mã quá khen.”
“Những thủ đoạn hạng ba này cũng dám mang ra dùng? Chỉ sợ rằng là mưu cùng kế cạn rồi!”
“Mưu cùng hay không thì không rõ, cũng không thể dự đoán trước. Còn về việc thủ đoạn hạng ba trong lời nói của ông, tôi lại cảm thấy không có gì không ổn cả, dù gì mèo trắng hay mèo đen, bắt được chuột mới là mèo tốt. Dù cho là hạ lưu, chẳng phải ông cũng đưa chân vào rồi sao?”
Hàm ý trong lời này chính là lão già như ông cũng chỉ xứng với thủ đoạn hạng ba này thôi.
Mã Cảnh Quốc tức đến tim đập bình bịch, cánh mũi phồng to. “Ồ, hơi thở của ông phải nhẹ lại chút, lỡ như bệnh tim tái phát, lại phải chạy đến bệnh viện nằm thì sao? À, vậy cũng không sao, xem như nghỉ xả hơi trong lúc bận bịu, cùng với bà hai, bà bà đi tuần trăng mật, nhàn nhã biết mấy? Thật đúng là... ngưỡng mộ chết đi được.”
Nét mặt Mã Cảnh Quốc đột ngột biến đổi, liền quát lên: “Là cô phải không?! Tất cả đều do cô gây ra đúng không?!”
Mặt Đàm Hi sững sờ: “Tôi? Đổng sự Mã à, cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì chớ nói bậy, tôi làm gì ông chứ? Chúng ta đều là người có vai vế, nói chuyện phải chịu trách nhiệm đấy.”
“Cô... Cô và Sẩm Đóa Nhi bắt tay nhau, khiến cho tôi không thể tham dự đại hội cổ đông!”
“Chậc, xem ra ông không chỉ có bệnh tim mà còn mắc bệnh hoang tưởng nữa. Kịch bản này biên hay đấy, tôi cũng phải chấm điểm 10 cho ông.”
“Đúng rồi... chắc chắn là mấy cô...” Mã Cảnh Quốc nhận định chắc chắn Đàm Hi bắt tay với Sầm Đóa Nhi hại ông ta, trong đôi mắt đầy vẻ phẫn nộ, còn có sự tức giận bị lừa gạt nữa.
Đàm Hi nhún vai, “Tuổi tác ông lớn rồi, vì để giữ đức tính truyền thống tôn trọng người già nên tôi không cãi lại, ông nói gì thì là the.”
Nói xong quay lưng muốn bỏ đi.
“Cô đứng lại đó!” Mã Cảnh Quốc muốn đưa tay nắm lấy bả vai của cô, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt tàn bạo.
Hứa Nhất Sơn thấy vậy, tiến lên trước cản lại, cơ thể cường tráng tựa như ngọn núi cao ngất, ánh mắt chợt trở nên hung hăng: “Ông muốn làm gì?”
Mã Cảnh Quốc bị khí thế toàn thân của hắn ép lùi về phía sau nửa bước, cắn răng đứng vững lại, “Các... các người... ức hiếp người quá đáng!” Hứa Nhất Sơn: “Cứ ức hiếp ông đấy, thì đã sao?”
Trong lúc không để ý, điệu bộ côn đổ lại lộ ra.
Trình Vũ nhìn hắn một cái, hình như rất kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bày ra vẻ mặt công việc đẩy nghiêm túc: “Đổng sự Mã, bây giờ tôi với thân phận là luật sư cảnh cáo ông hai việc. Thứ nhất, hành động lúc nãy của ông đã dính đến việc xâm hại sự an toàn của thân chủ tôi, chúng tôi sẽ bảo lưu quyền truy cứu trách nhiệm hình sự. Thứ hai, những lời đặt điều trước đó của ông đã tạo thành sự phỉ báng, chúng tôi có thể tố cáo ông.”
Khuôn mặt Mã Cảnh Quốc đỏ bừng. Đàm Hi nở nụ cười lộ ra lúm đồng tiền như hoa sau lưng Hứa Nhất Sơn và Trình Vũ.