Chỉ với hai vấn đề này đã có thể nhìn ra địa vị của n Hoán hiện tại trong hội Ám Dạ hoàn toàn không thấp.
Có thể điều động tay đấm chuyên nghiệp, còn có thể làm cho cái “ông Thành” gì đó phải khom lưng uốn gối, hiện giờ muốn đánh tàn phế một người lại dễ như trở bàn tay.
Đàm Hi nhướng mày, tầm mắt xẹt qua bóng dáng cao lớn, đĩnh đạc và lạnh lùng của người đàn ông đúng cách trước đó không xa.
Vậy nên, rốt cuộc hắn đang làm thế vì điều gì đây?
Danh lợi? Tiền tài? Hay là... Sầm Uất Nhiên?
Trực giác mách bảo với Đàm Hi rằng suy đoán cuối cùng là có khả năng nhất, chỉ sợ sau này...
“Chị dâu, có phải anh Hoán rất trâu bò không?” Tên đàn em nhìn cô vừa hưng phấn vừa chờ mong.
Đàm Hi bĩu môi.
Trâu bò á?
Hình như cũng có một chút, có điều dùng màu tươi và lưỡi dao để đổi lấy, người bình thường dù có hâm mộ cũng chẳng làm được thế.
Bên kia, cuộc trừng phạt vẫn còn đang tiếp tục.
Đại Phi bị đánh gãy cả hai chân, bởi vì nói năng lỗ mãng mà hai cái răng cửa cũng bị vặn gãy.
Lúc đầu hắn còn giãy giụa mấy cái chửi mắng mấy câu, giờ đã hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít, thoi thóp nằm bẹp trên nền đất.
Hiển nhiên, n Hoán cũng không định cứ thế buông tha cho hắn, “Đánh gãy tay phải của nó.”
Trong mắt Đại Phi lộ ra sự hoảng loạn, nước mắt nước mũi chảy ra hợp với máu rỉ ra từng miệng, chật vật xin tha: “Anh Hoán, xin anh tha cho em một đường sông đi...”
“Sao hả?” n Hoán ghé sát lại, cười lạnh, “Giọng nhỏ quá, xin lỗi, không nghe rõ.”
Sự bướng bỉnh của Đại Phi hoàn toàn bị vứt lên chín tầng mây. Thấy câu xin tha có vẻ đã được để tâm, hắn không dám tiếp tục giả vờ cứng đầu nữa, lập tức túm lấy ống quần n Hoán trước mặt một đám đàn em của mình: “Em không dám nữa... Cũng không dám trêu vào anh nữa... Xin anh...”
“Xin tao cái gì?” Trong đôi mắt xinh đẹp của n Hoán tràn ngập vẻ tàn khốc và lạnh lùng.
“Xin anh hãy tha cho em, từ nay về sau... Nước sông không phạm nước giếng...”
Đổi lại là một củ đá mạnh vào người, n Hoán cười lạnh: “Mày mà cũng dám tự xưng là nước giếng à? Không có ông Thành, mày còn chẳng bằng cái rắm!”
“Đúng thế, em còn chẳng bằng cái rắm... Em là con rùa, là thằng khốn kiếp...”
Mặc cho Đại Phi xin tha thế nào, n Hoán cũng không thèm để ý tới, lại ra lệnh cho đám người áo đen kéo hắn sang một bên, sau đó lạnh lùng đảo qua bốn phía. Đám đàn em bị ánh mắt của hắn quét tới đều vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Căn bản không có dũng khí đối diện.
“Là ai mật báo? Giờ đứng ra đây, tao sẽ trừng phạt nhẹ nhàng.”
Không ai đáp lại.
Đàm Hi lại nghe thấy tên đàn em bên cạnh mình hừ lạnh một tiếng như thể đã sớm đoán ra tình hình.
“Chị dâu, em nói cho chị nghe, trong đám người bọn em chắc chắn có kẻ phản bội! Anh Hoán quả nhiên rất sáng suốt, em còn tưởng chỉ mình em phát hiện ra chuyện không ổn cơ đấy...”
“Nghĩa là sao?”
“Kho hàng này vừa mới thuê, cải biến chưa được bao lâu, địa chỉ lại bí mật. Còn chưa tới nửa tháng mà đã bị đám người Đại Phi tìm thấy. Nếu không có người mật báo, ai có thể tìm được ra chỗ này chứ?”
Đàm Hi khẽ ở một tiếng, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn đám người xung quanh.
Có người lo lắng bất an, có người lại vui vẻ...
Theo ước tính, trong phòng có tới bốn, năm mươi người, còn chưa tính tới đám người áo đen tới sau, quả thực không dễ dàng điều tra con số lớn như thế này:
Thế nên, biện pháp tốt nhất bây giờ là tạo áp lực, ép người kia chủ động đứng ra.
n Hoán: “Tao cho mày một phút cuối cùng, nếu không ai tự đứng ra, vậy thì tao chỉ còn cách để Đại Phi tự miệng nói ra. Nói vậy, chắc hắn cũng rất bằng lòng dùng mạng của kẻ phản bội để đổi lấy mạng mình.”
Ngụ ý, nếu để Đại Phi chỉ chứng thì kẻ đó chỉ có chết không thể nghi ngờ.
“Em biết... em biết là ai...” Đại Phi toát ra vẻ mong chờ, chỉ cần có thể giữ mạng, bảo hắn làm gì hắn cũng làm!
An Hoán liếc về phía đó, người áo đen hiểu ý, tùy tay cầm lên một cây gậy gỗ, thô lỗ nhét vào miệng hắn, nhất thời máu chảy ra đầy đất. Đại Phi đau tới mức muốn chết ngất.
Đàm Hi không khỏi nhíu mày.
Nhưng mặt n Hoán lại chẳng hề biến sắc.