Người đàn ông không tự chủ được mà nở nụ cười, tuy không kéo dài nhưng quả thật là có tồn tại.
Trong văn phòng yên tĩnh, người đàn ông chuyên tâm làm việc, thiếu nữ ngồi yên lặng trên sofa cầm cuốn sách Jane Eyre, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn người đối diện. Ánh mặt trời hắt vào, dưới những cột sáng có thể thấy từng hạt bụi nho nhỏ đang trôi nổi trong không khí.
Thời gian lặng lẽ trôi, năm tháng lặng lẽ trôi.
Đảo mắt đã tới năm giờ rưỡi, Tống Tử Văn phê duyệt xong phần văn kiện cuối cùng, khép tài liệu lại, đóng bút, chuẩn bị tan tầm.
Lấy áo khoác treo ở trên lưng ghế lên theo thói quen thường ngày, bỗng nhiên động tác khựng lại, cảm thấy có gì đó không đúng.
Ngẩng đầu nhìn, thiếu nữ dựa người vào sofa, đang ngủ rất say.
Thảo nào lại yên tĩnh như thế, làm anh ta suýt chút nữa thì quên trong văn phòng vẫn còn người khác.
Tống Tử Văn nhẹ nhàng đi tới trước mặt cô. Thiếu nữ không trang điểm nhưng làn da rất trắng, lông mi dày và rậm cong lên một cách tự nhiên, hai má hơi mũm mĩm, cho dù lúc cô không cười thì nhìn vẫn thấy rất đáng yêu.
Đột nhiên, cô mím môi, hai cánh môi anh đào khẽ chạm vào nhau, dường như... còn mềm mại hơn cả thạch trái cây.
Hầu kết người đàn ông trượt lên trượt xuống, rời mắt đi, lại thả lỏng cà vạt ra một chút.
“Ưm...” Nhiễm Dao động cái cổ cứng đờ của mình, đang muốn vươn vai lười nhác thì dường như lại ý thức được mình đang ở chỗ nào, thế nên mở choàng mắt ra.
Còn có gì tốt đẹp hơn sau một giấc ngủ, lúc tỉnh lại có thể nhìn thấy ý trung nhân của mình chứ?
“A Văn...”
“Ừ?”
Vẻ mặt của Nhiễm Dao đầy sự xấu hổ: “Cổ em tê rần rồi.” Nói xong, hai má đỏ bừng, mất mặt quá, hu hu...
Chàng trai: “...”
Đến tận lúc ngồi vào trong xe rồi, Nhiễm Dao vẫn còn thấy không thoải mái.
Tống Tử Văn: “Vẫn chưa thấy đỡ hơn à?”
“Vẫn còn hơi cứng cổ.”
“Ngồi nghiêng đi để tôi nhìn xem nào?”
“... Oh.”
Khớp xương tay của người đàn ông thon và dài đặt lên gáy cô, Nhiễm Dao lập tức run rẩy cả người.
“Lạnh lắm à?” Anh ta hỏi, sau đó bắt đầu xoa ấn, lực tay không nặng cũng không nhẹ.
“Không... không lạnh...”
“Vậy tại sao em lại run thế?” Trong mắt Tống Tử Văn hiện lên ý cười, so với khuôn mặt nghiêm chỉnh trước đó, giờ phút này lại có vài phần nghịch ngợm. Đúng là một cô nhóc hay thẹn thùng...
Bởi vì quay lưng lại nên Nhiễm Dao không nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông, nghĩ một chút lại ăn ngay nói thật, “Bởi vì anh ấn làm em thấy thoải mái quá.”
Tại sao run á?
Bởi vì... thấy rất thoải mái.
Hơi thở của người đàn ông trở nên căng thẳng, đôi mắt đen ảm đạm mang tia lửa, giống như có thể hằn dấu vết lên cần cổ trắng tuyết kia.
“A... A Văn, anh nhẹ chút được không?”
Tống Tử Văn cắn răng, quyết đoán thu tay về, nếu còn tiếp tục nữa anh ta sợ mình cũng phải đầu hàng luôn.
“Ơ? Sao lại không ấn nữa? Anh làm cho em thấy rất thoải mái...”
“Nhiễm Dao!”
Rốt cuộc cô ấy có biết những lời này rơi vào tai đàn ông sẽ ra ý nghĩa gì không hả?
Thế nhưng đôi mắt cô lại tràn ngập vẻ vô tội, anh ta có thể mắng ai đây?
Xét đến cùng, là anh ta tự suy nghĩ lung tung. Đây là lần đầu tiên vị cán bộ kỳ cựu tung hoành trên quan trường bao nhiêu năm này phải nghẹn họng đến mức này.
Có lửa mà không thể phát, muốn đùa một chút mà không thể nói ra, ngay cả một câu nói nặng nề cũng phải suy nghĩ vì sợ dọa tới cô nhóc này thì biết phải làm sao?
Huống chi, người ta cũng có sai ở chỗ nào đâu chứ?
Chẳng phải là giọng hơi ngọt ngào tí, làn da hơi trắng tí, lời nói ra cũng chỉ ngây thơ một chút... mà thôi!
Chỉ có thế mà thôi!
“Anh giận à?” Nhiễm Dao xoay đầu nhìn anh ta.
“Không phải.” Miệng nói không đúng lòng.
“... Thế tối nay chúng ta ăn gì?”
Sắc mặt người đàn ông hòa hoãn lại: “Đói bụng rồi à?”
“Vâng!”
“Muốn ăn gì?”
Cô lắc đầu: “Không biết.”
“Mới có một quán cá được khai trương, trông cũng không tệ.”
Nhiễm Dao: “Nghe theo anh cả!”
Trong lòng Tống Tử Văn tự nhiên thấy rất thoải mái, sự tức giận trước đó đã bị ném lên tận chín tầng mây.
Nhiễm Dao thắt chặt dây an toàn, tựa lưng vào ghế và nhắm mắt nghỉ ngơi, khóe môi người đàn ông âm thầm nhếch lên.
Nếu Tống Tử Văn bình tĩnh nghĩ lại thì sẽ phát hiện ra cảm xúc của mình vẫn luôn bị người khác tác động.
Từ lúc anh ta không nhịn được xoa cổ cho Nhiễm Dao thì đã bất tri bất giác mất đi quyền chủ động rồi, nhưng anh ta lại không nhận ra, thậm chí vẫn cứ cho rằng mình mới là người dẫn dắt câu chuyện.
Tình yêu là một trận chiến, cho dù thắng thua thế nào thì vẫn cứ phải nghĩ tới sách lược.
Mở radio, Tống Tử Văn vốn định nghe tin tức, không ngờ lại đổi sang một kênh ca nhạc, đang hát một bài hát kinh điển của Đài Loan.
“... Tình yêu cũng có ba mươi sáu kế, như một trò chơi, em muốn tự mình nắm giữ được quyền điều khiển...”
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng trước ngư trang trên một con phố hồn hoa ở trung tâm thủ đô.
Còn chưa qua cửa đã ngửi thấy mùi thơm, Nhiễm Dao không nhịn được chép miệng nuốt nước bọt.
Giám đốc nhà hàng tự mình dẫn bọn họ lên tầng hai, “Trợ lý Tống, sớm biết ngài tới thì chúng tôi đã để phòng cao cấp nhất cho ngài rồi.”
“Không cần phiền toái, chỗ này là được rồi.”
“Uông Tổng đã dặn rồi, ngài là khách quý, không được đón tiếp chậm trễ, thế mà tôi...” Giám đốc làm bộ cười ảo não.
Nhìn cái vẻ mặt đó, Nhiễm Dao cũng thấy ngại thay cho chị ta.
Nhưng Tống Tử Văn thì lại chẳng có thái độ dư thừa nào, nói dăm ba câu xong liền đuổi người đi luôn.
“Sao lại nhìn tôi chằm chằm thế?”
Nhiễm Dao đang dùng tay chống cằm, nghe vậy liền nhoẻn miệng cười, “Em đói bụng.”
“Hả?” Đói bụng thì liên quan gì tới anh ta đâu chứ?
“Bởi vì có một câu là, có thể ăn sắc đẹp thay cơm.”
“...”
Vậy nên, cô nhóc này không chỉ biết đào hố mà còn biết nói đùa nữa, hoàn thành giám định!
Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên, hương vị khá ngon, hai người đều thấy ngon miệng nên ăn tương đối nhiều.
Lúc tính tiền, vị giám đốc kia lại đi vào, không chỉ miễn phí không thanh toán mà còn tặng thêm hai giỏ cua lớn, đặt trong một cái sọt tre đặc chế, xách theo nó xuống lầu, tha thiết muốn nhét vào trong xe của Tống Tử Văn.
Lúc đầu Tống Tử Văn cũng từ chối mấy câu, sau đó thì mặc kệ chị ta luôn.
Anh khởi động động cơ, đánh xe rời khỏi.
Nhiễm Dao ngồi trên ghế phụ đã buồn ngủ díp mắt. Đây là tật xấu của cô sau mỗi lần ăn no, thật đáng ghét!
“Không có gì muốn hỏi à?” Tống Tử Văn nhìn thẳng đường ở phía trước, đột nhiên mở miệng hỏi.
“Hỏi gì cơ ạ?”
“Cua lớn.”
“Ồ, thế anh định ăn nó như thế nào vậy? Hấp hay là rang? Có điều, cua mùa này không ngon bằng mùa thu, không béo lắm.”
“...” Lắm lúc, cô có thể khiến người ta lập tức sặc chết.
“Không hỏi cái này à?” Nhiễm Dao khịt mũi, “Vậy hỏi cái gì được?”
“Có quan hệ gì với ông chủ ngư trang, hoặc là tại sao lại nhận lễ vật của người ta.”
“Những cái này em đều hiểu mà, hỏi làm gì chứ?”
Tống Tử Văn nhướng mày: “Em hiểu sao?”
“Vâng ạ! Vấn đề đầu tiên, chính khách và thương nhân dù có quan hệ thế nào thì vẫn còn thể tổng kết bằng bốn chữ... quan hệ lợi ích. Vấn đề thứ hai, nhận cua thì đương nhiên để ăn rồi, chứ chẳng lẽ để làm gì giờ?”
“...”
Người đàn ông nghe xong thì dở khóc dở cười, tuy rằng trong lời giải thích này có sự lén đổi khái niệm nhưng quả thực lý giải cũng không có gì sai cả.
Nói trắng ra thì anh ta và Uông Hải chẳng phải là có móc nối lợi ích mới có liên quan với nhau sao; còn mấy con cua kia, ngoài để ăn ra thì chẳng lẽ còn có thể nuôi làm thú cưng được à?
“Anh cười gì chứ? Em nói sai à?” Thiếu nữ hếch cằm, bộ dáng cực kỳ kiêu căng.
“Ha ha...” Ban đầu, Tống Tử Văn còn cố nhịn, đến lúc này thì dứt khoát cười thành tiếng luôn.
Nhiễm Dao vừa ngượng vừa tức: “Lái xe cho hẳn hoi!”
“Em đang ở đâu?”
Cô buồn bực báo địa chỉ ra, “Chung cư của anh còn có phòng cho khách mà...”
“Nhóc con, đừng có được voi đòi tiên.”
“Dù sao thì anh cũng có hại đâu, ở khách sạn mãi tốn tiền lắm!”
Tống Tử Văn ngừng cười, trong đôi con mắt hơi híp hiện lên một tia tối tăm, cũng không trả lời cô.
Trong lòng thầm than: Không có hại, nhưng sẽ ăn em đấy!
Không cần biết có thích hay không, có yêu hay không, một người đàn ông ly hôn nửa năm nay không hề sinh hoạt tình dục mà dẫn một cô gái về nhà, không khéo tâm huyết trào dâng lại đè người ta ra ấy chứ.
Nếu là phụ nữ bình thường khác thì cũng thôi đi, nhưng Nhiễm Dao lại khác, sau lưng cô là Nhiễm gia và tập đoàn Đại Đường, không phải Tống Tử Văn không muốn trêu vào mà là không dám.
Đúng thế, một cô gái trẻ nũng nịu như thế này, trẻ tuổi tinh nghịch thế này, hoạt bát đáng yêu thế này, làm gì có ai gặp mà không bị hấp dẫn đâu chứ, tất nhiên anh ta cũng vậy thôi.
Nhưng “động lòng” và “chiếm đoạt” là hai chuyện khác nhau, cái trước có thể tùy tiện, nhưng cái sau đòi hỏi phải có trách nhiệm tương ứng mới được.
Trước khi chuẩn bị xong tâm lý chịu trách nhiệm, anh ta sẽ không trêu chọc vào Nhiễm Dao.
Đây là sự khác nhau giữa “đàn ông” và “kẻ khốn nạn“.
Anh ta có thể dùng tiền để phát tiết nhu cầu sinh hoạt của mình, nhưng tuyệt đối sẽ không chơi trò lừa gạt tình cảm của con gái đầy ti tiện như thế.
Xe dừng trước cửa khách sạn, Nhiễm Dao lưu luyến gỡ đai an toàn, “Em đi đây...”
“Ừ.”
“Em đi thật đấy...”
“Ừ.”
“Em thật sự đi đấy!”
Tống Tử Văn vừa tức vừa buồn cười: “Tôi biết, em đi đi.”
“Không thể về chung cư của anh sao?”
Thu lại ý cười: “Không thể.”
“Một mình ở khách sạn em thấy hơi sợ.”
“Tối qua em cũng ở một mình đó thôi.”
“...”
Người đàn ông thở dài, tắt động cơ, xuống xe giúp cô mở cửa ghế phụ.
Nhiễm Dao không nhúc nhích, trong mắt hiện ra vẻ bi thương: “Thật đau lòng biết mấy, anh muốn đuổi em đi...”