Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 567: Thăm dò, cà phê núi xanh

“Trước đây tôi đã chuẩn bị xong Plan B, muốn đợi tới giây phút cuối cùng mới lấy ra dùng” Không ngờ, kế hoạch không theo kịp biến hóa, Đàm Hi thuyết phục được Cửu Châu kéo dài deadline và tinh thần đoàn kết của mọi người trong văn phòng, hoàn toàn không nằm trong dự liệu của hắn ta.

Có lẽ vào lúc đó, hắn ta đã cảm thấy mọi việc không được thuận lợi cho lắm, sự thật chứng minh, kết quả còn tồi tệ hơn gấp trăm lần so với tưởng tượng.

Đàm Hi nghe xong, sửng sốt trong giây lát, không ngờ La Vũ Văn lại có sự trù tính như thế.

Giả thiết dự tính của hắn ta thành công, không chỉ đạt được căn nhà có giá trị trăm vạn, còn thoắt một cái trở thành đại công thần giúp Thịnh Mậu xoay chuyển tình thế, tăng lương thăng chức là chuyện tất nhiên, đúng là nhất tiễn song điêu.

La Vũ Văn: “Bây giờ nói những lời này thì đã không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng tôi vẫn muốn nói cho cô biết.”

Đàm Hi: “Vì sao?”

Hắn ta đang định lên tiếng, một giọng quát mắng uy nghiêm vang lên...”Hết giờ, phạm nhân đứng dậy!”

“Đàm Tổng, cô có thể hiểu tôi mà đúng không? Có thể cho tôi một cơ hội, làm lại từ đầu, đến lúc đó tôi nhất định sẽ mua cà phê Núi Xanh mà cô thích nhất, đích thân mang lên tận cửa cảm ơn!”

Tiếng nói xa dần, hắn ta bị kéo khỏi phòng, một tia sáng mịt mờ lướt qua trong mắt Đàm Hi, đứng dậy nói với Lưu Diệu: “Người cũng đã gặp rồi, đi thôi.”

Trên đường về, Lưu Diệu lái xe, nhiều lần liếc nhìn Đàm Hi qua kính chiếu hậu, muốn nói lại thôi.

Đàm Hi thì lại chỉ lo ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ, để lại cho anh ta nửa khuôn mặt lạnh lùng.

Lưu Diệu thầm nghĩ: Xung quanh toàn là ruộng, có gì đáng xem đâu?

Đúng là không có gì đáng xem cả, nếu quan sát gần có thể phát hiện ra ánh mắt Đàm Hi không có tiêu cự, mà cố định trên một điểm nào đó.

Câu nói cuối cùng của La Vũ Văn có nghĩa là gì?

Chỉ là cầu khẩn?

Còn kêu cô... thấu hiểu?

Hiểu cái gì? Những gì hắn ta làm?

Chẳng lẽ là do bản thân cô có một khuôn mặt “thánh mẫu”?

Nếu đã biết là không phải, vì sao hắn ta lại đưa ra yêu cầu đó?

Cho nên, rốt cuộc La Vũ Văn muốn cô hiểu điều gì?

Bắt đầu lại từ đầu... Cà phê Núi Xanh.

Nếu vế trước chỉ là suy đoán, thì “Cà phê Núi Xanh” chính là chứng cơ xác thực! Cô thích uống cái thứ đó từ hồi nào vậy?

Rõ ràng là La Vũ Văn đang ra ám hiệu cho cô!

Còn về nội dung ám hiệu...

Đàm Hi xoa huyệt thái dương... đau đầu!

“Đàm Tổng, đưa cô về trường luôn nhé?” Volkswagen giảm tốc độ trước khi tiến vào ngã tư, Lưu Diệu lên tiếng phá tan sự im lặng.

“Ừ.”

Tối hôm đó, Đàm Hi đã làm vệ sinh cá nhân xong từ sớm, nằm trên giường, vốn muốn ngủ một giấc thật ngon, nhưng cuối cùng vẫn không thể chợp mắt được.

Thần thái của La Vũ Văn và những lời nói kia lần lượt lướt qua đầu cô.

Hàn Sóc sắp tắt đèn đi ngủ rồi, mà cô vẫn còn mở to mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.

“Cưng à? Anh biết cưng vẫn còn chưa ngủ, hề hề...”

Đàm Hi ừ một tiếng.

Hàn Sóc: “Cậu mất ngủ à?”

Đàm Hi: “Ừ.”

Hàn Sóc: “Coi chừng rụng tóc.”

Đàm Hi: “Biến!”

“Cậu không cảm thấy phòng chúng ta hơi trống vắng hay sao?”

“Thiếu mất hai người, cậu nói xem có trống vắng hay không?” Đàm Hi đổi tư thế, “Ngày mốt An An mới về. Nhiễm Dao thì không trả lời tin nhắn we chat của tớ.”

“Ừ. Vậy thì chỉ có tớ và cậu nương tựa vào nhau rồi.”

“Ngủ đi.”

Ngày hôm sau, theo kế hoạch ban đầu, Đàm Hi không cần đến công ty. Trong cuộc họp buổi sáng hôm qua, cô đã trao chỉ tiêu công việc trong hai tháng tới xuống cho mỗi tổ, cộng thêm có Lưu Diệu trấn thủ, cô chỉ cần yên tâm lên lớp thôi.

Nhưng sự bất thường của La Vũ Văn khiến cô có một niềm thôi thúc muốn tìm hiểu đến cùng, rốt cuộc hắn ta đang ra hiệu điều gì?

8 giờ 45 phút, nhân viên Thịnh Mậu quẹt thẻ vào làm.

Sự xuất hiện của Đàm Hi hiển nhiên nằm ngoại dự liệu của mọi người. Mọi người lo lắng có phải lại xảy ra tình huống khẩn cấp gì hay không.

“Tôi qua đây lấy tài liệu mà thôi.”

Phù...

Tất cả mọi người thở phào.

Vào phòng trà nước, Aiken đang pha cà phê: “Đàm Tổng, chào buổi sáng.”

“Thơm quá... Tôi thấy trong tủ có loại hòa tan, anh thích tự pha à?”

“Ừ. Chủ yếu là thấy quá trình xay hạt cà phê thú vị.”

Đàm Hi nhìn lướt qua các loại đồ uống trong tủ, ngoại trừ các loại cà phê ra, còn có lá trà, hoa khô, và cả... trà sữa Hương Phiêu Phiêu.

“Có thích uống cà phê Núi Xanh không?” Đàm Hi xé một túi trà ra, bỏ vào trong ly, sau đó rót nước nóng vào.

“Loại ấy nhanh, bỏ K-Cup vào trong máy pha cà phê Keurig một phút đồng hồ là xong, giống như pha trà sữa, hợp với người lười, không cần cân đo, tẩy rửa, và không có cặn dưới đáy ly, tiện lợi nhanh chóng. Nhưng đối với kiểu người thích hưởng thụ quá trình xay cà phê như tôi mà nói, thì đó là một cơn ác mộng. Đàm Tổng, đừng nói là cô định thêm cái thứ đó vào trong phòng trà nước đấy nhé?”

Máy pha cà phê khá rẻ, giá trung bình khoảng 100 đô la mỹ, so sánh lại thì, giá của K-Cup lại khá cao, thùng 24 hộp giá 12 đô la Mỹ. Nếu người ít thì còn được, người càng đông thì lượng hao phí K-Cup càng nhiều.

Đàm Hi: “Vẫn còn đang suy nghĩ.”

“Cô đừng...” Aiken lấy đường viên từ tủ đựng đồ phía dưới, “Hôm qua sau khi luận công ban thưởng, chị Dương thề rằng phải tiết kiệm thay cho công ty, một khoản chi lớn như thế, chắc chắn chị ấy sẽ đau lòng lắm đấy!”

Đàm Hi buồn cười: “Tôi phải cảm ơn chị ấy siết chặt túi tiền giúp tôi rồi.”

“Đàm Tổng, không cần thật đấy.” Aiken thu lại biểu cảm cười đùa lại, nghiêm túc nói: “Có tiền cũng không thể xài như thế được. Cô nghe tôi phân tích nhé, công ty chúng ta cũng chỉ có mười mấy người. Chị Linda không thích cà phê và cũng không ngửi được mùi của nó, nên Mike và Ty Ty đều không uống. Tổ kiểm soát rủi ro toàn là lão cán bộ, họ chỉ uống trà. Cũng chỉ có tổ tôi có nhiều cú đêm, nên mới cần cà phê giúp giữ tỉnh táo, ngoài ra thì còn có ai đụng đến thứ này nữa đâu?” Aiken vỗ vỗ máy pha cà phê bên cạnh.