Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 560: Nửa đêm lập đội, hoàn thành phương án

Món ăn vừa lên đủ thì Lầm Tầm đến.

“Đàm Tổng” Có mặt người ngoài, anh ta cũng không gọi thẳng tên của Đàm Hi.

“Giới thiệu một chút, đây là Lâm Tầm. Hai người này là đồng nghiệp trong công ty, Aiken, Lâm Sảng.”

Sau khi chào hỏi, Lầm Tầm ngồi xuống bên cạnh Lưu Diệu, cởi áo khoác ra vắt trên lưng ghế, sau đó nâng ly về phía hai người Aiken: “Rất vui khi được làm quen với hai anh, tôi xin cạn trước!”

Hai người trả lễ.

Một bữa cơm náo nhiệt, lúc chia tay mọi người đều ngà ngà say. Lưu Diệu đỡ Lâm Tầm rời đi. Đàm Hi gọi xe taxi đưa Aiken và Lâm Sảng về, còn bản thân cô thì lên xe bus trở về trường.

Giữa đường, Hàn Sóc gọi điện thoại đến hỏi cô đêm nay có về không.

Đàm Hi: Dĩ nhiên

Hàn Sóc: Vừa hay, lúc đi ngang qua cổng trường mua giùm tớ một bát mì xào, bụng tớ đói đến mức xẹp lép rồi [Đáng thương]

Chìa khóa cắm vào ổ khóa, không đợi Đàm Hi dùng sức, cửa đã được mở ra, chào đón cô là một cái ôm quá lố và một tràng lời ngon tiếng ngọt...

“Hôn một cái nào, anh đây nhớ muốn chết!”

“Mì xào thơm quá, bé cưng là tốt nhất~”

“Một ngày không gặp như cách ba thu, cưng có nhớ anh không?”

“...”

Đàm Hi xoa ấn đường đang giật liên hồi: “Hàn Sóc, tiết tháo của cậu đâu rồi hả?”

“Tiết tháo là cái gì? Anh đây chưa nghe thấy bao giờ.”

“...” Người này đã hết thuốc chữa, chẩn đoán hoàn tất!

Tắm rửa xong xuôi bước ra, Đàm Hi bắt đầu ngáp, mí mắt sụp xuống, hận không thể nhào lên giường ngủ thẳng cẳng.

Hàn Sóc nhào đến: “Cưng à, anh sắp lên kim cương 2 rồi, dẫn anh chơi vài ván đi!”

“Tớ đi ngủ, ngày mai chơi với cậu.”

“Đừng mà, chỉ còn thiếu một chút thôi! Cưng xem, cưng xem...”

Đàm Hi bị cô ấy lắc đến chóng mặt, “Cho nên cậu chơi Liên Minh Huyền Thoại lâu như vậy rồi, mà bây giờ mới lên được kim cương 2 thôi hả?”

“Cái gì ấy nhỉ, gần đây anh không có thời gian đụng vào thứ này, nếu không bây giờ đã lên đến mức người thách đấu rồi!”

“Hờ hờ...” Sao mà cấp bậc người thách đấu bị cô ấy nói cứ y như là cải trắng thế nhỉ?

“Ba ván thôi! Không hai ván! Anh mở máy tính cho cưng nhé...”

Hàn Sóc nằm dài lên bàn như chú chó con, đôi mắt tròn xòe nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính: “Xong rồi, xong rồi! Cưng đăng nhập nhanh đi!”

Đàm Hi bực bội tháo tóc xuống, đột nhiên nảy ra một câu thoại rất sến súa: “Tớ nên làm gì với cậu đây...”

Quỷ đòi nợ!

Hàn Sóc thẹn thùng: “Đáng ghét~”

Khung cảnh đột nhiên bị thay đổi, Đàm Hi chỉ muốn che mặt lại, hết cách đành tay phải cầm chuột, tay trái đặt trên bàn phím.

“Cưng à chúng ta liên hợp mid với đi rừng đi!” Hai mắt Hàn Sóc sáng rực. Cô là người chuyên chơi mid, còn Đàm Hi là người chuyên đi rừng, vừa hay tụ thành một nhóm.

Cái gọi là liên hợp giữa mid với đi rừng, tức là chỉ phối hợp chơi tướng mid và tướng đi rừng.

Thật ra Đàm Hi muốn từ chối.

Kỹ thuật đi mid của Hàn Sóc rất gà mờ, mỗi lần đều bắt cô đi đường giữa, với cái danh mỹ miều là phân tán sự chú ý của kẻ địch, xây dựng ưu thế, kết quả dẫn đến khi hai đường còn lại điên cuồng gửi tin nhắn xin trợ giúp, thì không ai đến tiếp ứng, Đàm Hi bị không ít người chửi bới.

Không phải do cấp bậc “cao thủ siêu phàm” của cô, mà do đi mid quá kém.

Đàm Hi: “Đội nào?”

Hàn Sóc: “PPQ”

“Cậu chơi LeBlanc?” Đàm Hi nghi ngờ.

“Gì chứ, không được sao? Đợi giai đoạn sau tớ phát triển lên rồi, sẽ giết chết đám người chơi gà mờ kia trong tích tắc!”

“Hờ hờ, với điều kiện là cậu có thể phát triển được!”

“...” Tổn thương người quá.

Đàm Hi miễn cưỡng chơi hai trận, quả thật không thể mở mắt lên nỗi nữa: “Ngủ đây, buồn ngủ chết đi được!”

“Hú hú hú... Tớ lên rồi! Lên rồi!”

“Ai lên?”

“Tớ!”

“Cậu lên ai?”

“Tớ lên... ặc...” Thành phố chiêu trò quá nhiều, bẫy giăng đầy khắp nơi!

Đợi đến khi Hàn Sóc điên cuồng kết thúc, Đàm Hi đã nằm lên giường ngủ từ lâu rồi.

“Lợn à...”

Ngày hôm sau, Đàm Hi đến công ty đúng giờ, một bộ âu phục sọc xanh đen hiệu Armani, uy nghiêm mạnh mẽ, phối với đôi giày cao gót màu xanh đen và túi xách Hermès, phong cách tinh anh công chức ùa ùa kéo đến.

“Chậc, Đàm tổng lúc nào cũng đổi một bộ đồ khác, chưa thấy lặp lại bao giờ.”

“Người ta có tiền, thích mặc gì thì mặc.”

“Tuổi không lớn, khí thể vững vàng, có thể trời sinh đã mang chữ "Tổng" rồi đấy.”

“Tuy trẻ tuổi, nhưng cư xử thành thục, lại không khiến người ta thấy kỳ cục, thật là kỳ lạ...

8 giờ 30 phút, mọi người lần lượt đến đông đủ.

“Mau đăng nhập vào email, có thông báo!”

“Hả? Gần đây có điều động về nhân sự hả?” Thông thường, chỉ có bổ nhiệm nhân sự mới dùng hình thức viết mail thông báo.

“Ngốc! Chắc chắn là chuyện nội gián có kết quả rồi!”

Bức email dài lê thê 500 chữ, tóm tắt được ba điểm chính như sau:

1. La Vũ Văn là nội gián, tối hôm qua đã giao cho phía cảnh sát.

2. Vị trí quản lý marketing hiện đang trống, Châu Miễn phía nhân sự phụ trách tuyển người.

3. Mọi người xem đây như một lời cảnh cáo, một khi phát hiện có người gây tổn hại đến lợi ích của công ty thì sẽ truy cứu đến cùng.

“Sao có thể là anh ấy?” Ty Ty kinh ngạc hô lên, cái người hôm qua trước khi tan ca còn cười và nói tạm biệt với cô ta, chỉ trong một đêm lại trở thành phạm nhân?

“Đã không ưa thằng kia từ lâu rồi, gian xảo láu cá! Cái miệng của nó có thể đổi trắng thay đen, nghĩ kỹ lại thấy thật là kinh khủng.”

“Tôi cảm thấy anh ấy không phải là loại người như vậy... Sao anh ấy lại làm ra loại chuyện này chứ?”

Khinh bỉ có, nghi ngờ có, và cũng có cả cảm xúc không thể tin được, nhưng sau khi nghe xong đoạn ghi âm, mọi người đều lựa chọn ngậm miệng lại.

Tình cảnh lúc này, im lặng là vàng.

Đến khi Đàm Hi nói một câu: “10 phút sau 3 tổ đến phòng họp tiến hành họp.” Thì mới phá vỡ bầu không khí nặng nề lúc bấy giờ. Mọi người lại bắt đầu tích cực tập trung làm việc.

Mặc kệ ai rời đi, Trái Đất vẫn quay đều, Mặt Trời vẫn mọc lên và lặn xuống, bốn mùa đổi chỗ cho nhau.

Cuộc sống vẫn tiếp tục, than tiếc chẳng qua chỉ là nhất thời.

Trải qua 8 ngày làm việc với hiệu suất cao, phương án đầu tư mới chính thức được hoàn thành.

Con tim lơ lửng trên cao của mọi người, đến lúc này mới có thể nhẹ nhàng hạ xuống.

Cuối cùng, Đàm Hi đích thân đi một chuyến đến Cửu Châu, giao phương án vào tay Phùng Thiếu Luân.

“Trước thời hạn ba ngày, Thịnh Mậu thật sự khiến người ta... phải nhìn bằng cặp mắt khác”

Đàm Hi nghe thấy thế, nhếch môi cười nhạt: “Quá khen.”

“Có phải quá khen hay không, trong lòng Đàm Tổng hiểu rõ mà” So với phương án bị trộm lúc trước, phương án đầu tư mới này có cấu trúc đầu tư hợp lý hơn, cũng có tính thao tác cụ thể hơn.

Vốn dĩ anh ta không đánh giá cao Thịnh Mậu, cho dù cho thêm thời gian một tuần cũng chưa chắc cho ra được kết quả gì.

Thật không ngờ, thời khắc tự vả vào miệng mình lại đến nhanh như vậy.

Đàm Hi: “Tôi luôn cho rằng từ "quá khen" dùng để biểu đạt sự khiêm tốn.” Ý ở đây là, không phải không đáng được khen, chẳng qua cưng đây khiếm tốn lịch sự mà thôi.

“Hờ, không muốn chịu thiệt dù chỉ một chút.”

“Khi không nên chịu tất nhiên không thể tùy tiện đứng ra chịu rồi.”

Phùng Thiếu Luân đặt phương án qua một bên, chuyển sang hỏi: “Tôi nghe nói cô bắt được nội gián thì lập tức báo cảnh sát?”

“Chứ chả lẽ lại để tới Tết?”

Anh ta bị nghẹn họng: “... Tiếp theo cô định xử lý thế nào? Công hay tư?”

“Công thôi.”

“Chứng cứ đầy đủ rồi?”

“Đầy đủ rồi.”

“Bản lĩnh không nhỏ nhỉ.”

Đàm Hi nâng ly, uống một ngụm ngước: “Thường thôi.”

“Tôi rất tò mò, sao cô cạy được miệng của đối phương?” Vậy mà lại ngốc đến mức thừa nhận ngay trước mặt, tự đào hố chôn mình.

“Sao nào, anh muốn dùng cách tương tự đối phó Lưu Đông?”

Khuôn mặt được xem là điển trai của anh ta, bỗng chốc trở nên lúng túng.

“Vô dụng thôi.” Đàm Hi thong thả lên tiếng, “Tình hình của Lưu Đông khác với La Vũ Văn, cách kia không có tác dụng gì với ông ta đâu.”

Sở dĩ có thể ép La Vũ Văn vào trạng thái điên cuồng, giành được thắng lợi là nhờ vào hành động bất ngờ nhanh chóng, dĩ nhiên cũng có liên quan đến tính cách đa nghi của anh ta, dưới tác dụng tổng hợp của các nguyên tố, mới đạt đến hiệu quả khiến cho phòng tuyến tâm lý của đối phương sụp đổ. Nnếu dùng cách này trên người con cáo già như Lưu Đông, chắc chắn sẽ không thành công.

“Xem ra Phùng tổng vẫn chưa bắt được thóp của Lưu Đông mà đã tự nhốt bản thân vào ngõ cụt rồi.”

“Cô!”

Tuy lời này không dễ nghe, nhưng đúng là sự thật.

Tài khoản nước ngoài có tính bảo mật cực cao, lấy chứng cứ xuyên quốc gia là việc khá khó khăn, lúc đó Phùng Thiếu Luân có thể biết được tổng số tiền trong tài khoản là nhờ vào việc tìm Hacker giúp đỡ.

Chứng cứ lấy được thông qua con đường không chính quy, không thể giao nộp lên tòa án được, nhưng anh ta cũng không tìm được danh nghĩa thích hợp để kiểm tra tài sản của Lưu Đông bằng con đường chính ngạch. Thế là hoàn toàn rơi vào cục diện bế tắc.

“Phùng tổng, anh không còn nhiều thời gian nữa rồi. Không phải anh giết chó, thì là chó sẽ cắn anh, kéo càng lâu, đêm dài lắm mộng”

Nụ cười trên mặt anh ta vụt tắt, để lộ ra vẻ nôn nóng hiếm thấy, dù sao cũng đã bị vạch trần, miễn cưỡng giả vờ cũng không còn ý nghĩa gì, mà ngược lại càng mệt mỏi hơn.

“Đây là một con chó dữ, đã bắt đầu cắn người rồi. Gần đây Lưu Đông thường xuyên liên hệ với các thành viên hội đồng quản trị khác. Nếu như tôi đoán không nhầm, trong cuộc họp chủ tịch tuần sau, ông ta sẽ đề xuất việc bổ nhiệm lại giám đốc.”

“Con chó già đó muốn phế anh?”

“...”

“Khụ” Đàm Hi ho vào nắm tay mình, mượn động tác đó để che lấp đi sự lúng túng, “À thì... anh định phản kháng lại như thế nào?”

“Thời gian tôi tham gia vận hành công ty quá ngắn, trước đây vẫn luôn phụ trách công ty con ở nước ngoài, không hề có nền móng nào trong nước. Mà Lưu Đông đã khổ tâm tạo dựng mối quan hệ mấy chục năm nay rồi, tôi không phải là đối thủ của ông ta.”