Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 518: Công ty lập uy

Quy mô của Thịnh Mậu không lớn, và trên thực tế là một công ty đầu tư, đúng là cũng không cần mặt bằng quá lớn và mối quan hệ nhân viên phức tạp.

Càng không cần hình thức chức vị theo kiểu tầng cấp.

Với tình hình trước mắt, dưới trướng sếp lớn là Đàm Hi chỉ có một giám đốc là Lưu Diệu. Hai người cùng lãnh đạo một đội nhóm đầu tư, bên trong bao gồm ba người của tổ quyết sách, bốn người của tổ thao tác và ba người của tổ kiểm soát rủi ro.

Còn lại là một quản lý nhân sự, một quản lý tài vụ, một quản lý marketing, ba người nhận chức vụ của ba bộ phận khác nhau, đều là một mình một ngựa, làm việc độc lập.

Vì thế, công ty ở trong một tòa văn phòng khí thế ở trung tâm, lầu 18, bên cạnh còn có một doanh nghiệp thương mại điện tử nữa.

Đây là địa chỉ ban đầu, sau khi Đàm Hi và Lưu Diệu bàn bạc quyết định không thay đổi gì, vẫn đặt văn phòng ở chỗ này, nhưng tiến hành sửa sang trang trí lại, bàn ghế bên trong đều đem đi đổi hết, bây giờ trong sáng sủa mới mẻ hơn hẳn.

Khi Đàm Hi đến mọi người đều đã có mặt đông đủ. Lưu Diệu đi vào theo sau lưng cô, không bất ngờ gì khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người.

“Chào buổi sáng mọi người, 5 phút sau, vào phòng họp tiến hành họp.” Nhanh gọn dứt khoát, trực tiếp hạ mệnh lệnh.

Mọi người nhìn nhau, chặn Lưu Diệu ở giữa, cứ nhứ phải hỏi cho ra được thứ có ích mới thôi.

“Lưu Tổng, chuyện gì vậy?”

“Người đẹp này chắc không phải là sếp đấy chứ?”

“Nhìn vào trông trẻ quá...”

“Còn rất xinh đẹp nữa!”

Mỗi người một câu, nhưng tiêu điểm chú ý đều nói về Đàm Hi.

Lưu Diệu đợi mọi người ngừng lại, mới bình thản trả lời: “Đầu tiên, như mọi người đã thấy, vị này chính là sếp lớn. Thứ hai, tạm thời không bàn đến xinh đẹp hay không, nhưng năng lực thật sự rất giỏi. Có thể nói như thế này, cô ấy là người trader lợi hại nhất mà tôi từng biết.”

“Thật không vậy?”

“Sao tôi cứ cảm thấy không được thật lắm?”

“...”

Tuy trước đó Lưu Diệu đã làm công tác dàn xếp, nhưng mọi người từ một môi trường cũ ổn định đột nhiên chuyển đến một môi trường mới xa lạ, càng thêm gia tăng phòng bị với thế giới và ảnh hưởng đến sự đánh giá đối với môi trường mới.

Trong tình huống này, mọi người rất dễ rơi vào trạng thái nghi ngờ và không tin tưởng.

Lưu Diệu biết nói nhiều cũng vô ích, chỉ hy vọng Đàm Hi có thể lấy thực lực ra trấn áp được những người này.

“Được rồi, chỉ còn lại hai phút, mọi người chuẩn bị vào họp!”

...

Đàm Hi ngồi vững trên ngế chủ tọa, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, không chút cảm xúc. Bộ đồ tây màu đen làm tôn lên vẻ sâu xa nghiêm khắc của cô.

Ngồi ở bên tay phải là Lưu Diệu, so sánh mà nói trông có vẻ “thân thiện”, nhưng vẫn không thể xem thường được.

Đột nhiên, Đàm Hi đứng dậy. Cô vốn đã cao, nay mặc thêm đồ tây, trông càng cao và lạnh lùng hơn.

“Đàm Hi, Đàm của đàm thoại, Hi của hi hi nhướng nhướng.”

Mọi người biết, đây là hành động giới thiệu về bản thân.

Nhưng đợi mãi, không thấy nói tiếp, chắc sẽ không... bị vấp rồi chứ?

“Châu Miễu.” Bất ngờ bị điểm danh, người thứ ba ở bên tay phải căng cứng toàn thân, nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Đàm Hi, cảm thấy sợ hãi một cách kỳ lạ, nhưng không thể không lên tiếng trả lời lại.

“Đàm... Tổng có gì cần dặn dò?”

“Chị là quản lý nhân sự, nói về tình hình của mọi người xem nào, cho chị... hai phút”

Châu Miễu rùng mình, không dám chậm trễ, bắt đầu từ bên cạnh, đếm từ trên xuống dưới: “Tổ quyết sách: Linda, Mike, Ty Ty; Tổ kiểm soát rủi ro: Vương Trì, Peter, Sài Thiệu...”

Tiếp theo đến phía bên phải: “Tổ thao tác: Aiken, Lâm Sảng, Tôn Bái Châu, Lưu Đông Thanh. Người đầu tiên của mỗi tổ là người phụ trách. Hai người còn lại lần lượt là quản lý tài vụ Dương Thuyền, quản lý marketing La Vũ Văn.”

Đàm Hi gật đầu, ra hiệu cho cô ta ngồi xuống: “Dương Thuyền, chị nói về tình hình tài vụ trước mắt của công ty xem nào.”

Người bị điểm danh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vừa mới định đứng lên thì đã bị Đàm Hi giơ tay ra ngăn lại.

“Không cần, ngồi xuống nói.”

Châu Miễu đứng lên vì tiện chỉ người, Dương Thuyền thì không cần thiết phải làm như thế.

“Tài sản cố định trước mắt của công ty bao gồm, bàn ghế văn phòng, máy pha cà phê...”

“Nói trọng điểm, chị chỉ có 3 phút.” Đàm Hi ngắt lời cô ta.

“Sau khi thanh toán bảng cân đối kế toán thặng dư... nếu tính trước dự trữ vốn... bảng lợi nhuận... phần nợ xấu còn lại có khoảng...” Dương Thuyền nói hết trong một hơi, xác định sau khi không để sót thứ gì mới gật đầu với Đàm Hi, tỏ ý báo cáo hoàn tất.

Đàm Hi khẽ ừ một tiếng, “Người tiếp theo, hai phút.”

Tài nguyên nhân lực và tài vụ đã báo cáo hoàn tất, chỉ còn lại bộ phận marketing.

La Vũ Văn hắng giọng, “Trước đây khách lẻ chiếm phần lớn, độ tuổi từ 40 đến 60, cơ bản chưa từng hợp tác với công ty.”

“Cố vấn đầu tư thì sao?”

“...Cũng không có.”

Đàm Hi cau mày, xem ra Thịnh Mậu trước đây đúng là ảm đạm đến mức khiến người ta không dám lấy lòng.

Một công ty đầu tư mà ngay cả một người khách ra hồn cũng chẳng có, mà còn nhắm vào đối tượng khách lẻ là các thím tuổi trung niên, thật sự không biết người phụ trách ban đầu là quá thông minh, hay quá ngu ngốc.

“Định vị của marketing sau này nên nhắm vào đối tượng công ty, làm tốt rồi, khách lẻ tự nhiên sẽ chủ động tìm đến.”

“Tôi cũng biết đạo lý này,“ La Vũ Văn không nhịn được thở dài, “Nhưng căn bản chẳng có công ty nào chịu giao tiền cho tôi xử lý.”

“Nguyên nhân?”

“...Từ khi bắt đầu đã chẳng tạo dựng được danh tiếng tốt, sau này danh tiếng càng ngày càng tệ, ở trong một vòng tuần hoàn ác tính lâu dài đến như vậy, vốn chẳng có mối làm ăn nào với đối tượng là công ty.”

“Hiện tại chúng ta không thuyết phục được công ty lớn, vậy thì bắt đầu từ công ty nhỏ, như kiểu doanh nghiệp khoa học kỹ thuật. Họ không thiếu tiền, rất ít nảy sinh suy nghĩ phiến diện đối với người và việc, đa số đều chỉ luận việc mà xét. Chúng ta chỉ cần làm tốt phương án, khiến cho họ cảm thấy có thể nhận được lợi ích, thì khả năng hợp tác chịu với chúng ta sẽ rất lớn.”

Đôi mắt của La Vũ Văn sáng lên, “Đúng nhỉ, sao trước đây tôi lại không nghĩ tới?!” Doanh nghiệp khoa học kỹ thuật thường đều là những thành phần có học thức cao, tố chất tu dưỡng của họ thường tốt hơn so với những hộ giàu có đi lên từ ngành làm giày da.

Đàm Hi nhìn Dương Thuyền, “Sau khi thanh toán, nhập xuất cơ bản cân bằng, tài vụ không có vấn đề gì lớn. Còn về phương diện tài nguyên nhân lực...”

Châu Miễu ngồi thẳng người lại theo bản năng.

“Tuyển hai người, phụ trách việc vặt.”

“Vâng.”

Đàm Hi bố trí gọn gàng đâu vào đấy, lúc bắt đầu mọi người còn luống cuống, đến bây giờ trong lòng đã phát họa ra được chiều hướng phát triển sau này, ai nấy đều mỉm cười.

“Thành viên các đội nhóm ở lại, ba vị quản lý có thể rời đi.”

Đợi sau khi người đi Lưu Diệu đóng cửa lại, anh ta biết Đàm Hi bắt đầu bố trí công việc đầu tư cụ thể rồi.

“Tổ quyết sách bên phải, tổ thao tác bên trái, tổ kiểm soát rủi ro phía dưới, mọi người chia ra ngồi.”

Điều chỉnh xong vị trí ngồi, Đàm Hi gật đầu với Lưu Diệu: “Bắt đầu đi.”

Lưu Diệu phát phần văn kiện được chuẩn bị trước đó ra: “Bên trong có ba công ty, có đính kèm báo cáo tình hình kinh doanh và tình hình tài chính cụ thể. Bây giờ mọi người có nửa tiếng, tổ kiểm soát rủi ro cho ra được một phần dự toán rủi ro trong thời gian quy định, càng chi tiết càng tốt. Tiếp đến tổ quyết sách tiến hành đưa ra quyết định cuối cùng, chọn lựa đầu tư cho công ty nào. Cuối cùng, tổ thao tác cho ra phương án tiến hành cụ thể. Tổng số tiền đầu tư là 300 vạn“.

“Lưu Tổng, anh đang nghi ngờ năng lực của mọi người!?” Aiken người phụ trách tổ thao tác tỏ ra bất mãn.