Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 511: Con số khủng bố tập kích, nhận mệnh lúc nguy cấp

Đàm Hi cảm thấy mình chắc chắn đang nằm mơ. Bởi vì Lục Chinh không bao giờ đối xử thô lỗ với cô như thế, dĩ nhiên, ngoài lúc vận động trên giường ra.

Cô dứt khoát xoay đầu, tiếp tục ngủ, chỉ hy vọng có thể đổi sang một giấc mơ xinh đẹp dịu dàng khác thôi.

“Hi Hi! Đừng ngủ nữa! Vẫn còn chuyện rất quan trọng...”

Hả?!

Không phải mơ, là thật ư?!

Đàm Hi chớp mắt, xua tan đi làn sương mù, khuôn mặt của Lục Chinh cũng trở nên rõ ràng hơn, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Gấp gáp đến mức này.

“Không có thời gian giải thích, thay đồ xong rồi đi một chuyến với anh.”

“Vâng.” Đàm Hi nhìn thấy sự nặng nề trong mắt anh, không dám trì hoãn, trực tiếp kéo chiếc áo khoác vắt bên cạnh choàng lên người, bao bọc từ đầu đến chân.

Lục Chinh bế ngang cô lên, đi thẳng ra cửa.

Trong lúc thang máy đi xuống, hai người đều không nói gì. Vẻ mặt Lục Chinh nặng nề, hiển nhiên đã gặp phải chuyện hóc búa. Đàm Hi là vì không hiểu rõ tình hình, dứt khoát câm miệng, không làm phiền mạch suy nghĩ của anh.

Bước nhanh đến cửa chính, chiếc Land Rover dừng ngay trước mặt.

Lục Chinh đặt cô vào trong, Đàm Hi tự thắt dây an toàn cho mình.

Xe chạy như bay, nhìn vào tốc độ lái hiện tại, Đàm Hi đoán chừng không phải 120 thì cũng là 100.

Có thể khiến một người không biết biến sắc là gì như Nhị Gia lộ ra vẻ nôn nóng, đột nhiên cô thấy hơi tò mò.

“Biết nguyên lý trực tuyến của mạng nội bộ trong nước không?” Lục Chinh đột nhiên lên tiếng.

Đàm Hi hơi khựng lại, rồi gật đầu, đây là bộ phận cơ bản nhất của mạng công nghệ thông tin, tìm bừa một sinh viên học dốt trong khoa Công nghệ thông tin cũng sẽ biết chứ nhỉ?

Nhưng cô là hacker cấp bậc đại thần! Vậy mà lại lấy vấn đề này ra hỏi cô, có điều...

“Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

“Quân khu Tân Thị xảy ra chút vấn đề.”

Đàm Hi không hiểu, “Việc này có liên quan gì đến nguyên lý trực tuyến của mạng nội bộ?”

Anh thở dài.

Hóa ra, tối hôm qua bộ phận tình báo quân khu nhận được một chỉ lệnh hacker, sau khi phá giải mã hóa thì nhận được một chuỗi số la tinh kỳ lạ, tổng cộng có 49 vị số, bước đầu hoài nghi có liên quan đến thế lực khủng bố trong nước.

Nhưng mãi đến sáng nay, vẫn chưa phá giải được hàm nghĩa thật sự của chuỗi số trên.

Trong lúc bất đắc dĩ, ông cụ kêu Thời Cảnh liên hệ với Lục Chinh, cho nên anh mới vội vã ra ngoài trong khi bát vẫn chưa rửa xong.

Nhưng rất đáng tiếc, trải qua hai tiếng đồng hồ nghiên cứu, Lục Chinh cũng không thể tìm ra được sự huyền diệu bên trong.

Đúng là anh từng học qua công nghệ thông tin, hơn nữa trình độ cũng rất cao, nhưng anh chưa từng làm hacker, không biết được một vài quy tắc đã được định sẵn của thế giới này, vì thế Lục Chinh nghĩ tới Đàm Hi.

“Anh muốn em đi giải mã chuỗi số kia?”

“Ừ.”

“Cho nên, bây giờ anh đang đưa em đi đến quân khu?”

“Ừ.”

“Có thế xuống xe không?”

Lục Chinh mỉm cười: “Hình như không thể.”

“Em...” Cô có hơi do dự, “Anh biết thủ pháp của em tương tự với BW, nhỡ đâu Thời Cảnh phát hiện ra điều gì...”

“Không cần lo lắng.”

“Hả?”

“Cậu ta không biết gì về công nghệ thông tin.” Cho nên tương tự hay không đều do Lục Chinh quyết định.

“Ồ.”

“Bây giờ còn muốn xuống xe chứ?”

Đàm Hi trầm ngâm trong chốc lát, rồi hỏi ngược lại: “Rất hóc búa?”

Lục Chinh gật đầu, “Nếu như không đoán sai thì đây chắc là tin tình báo thông báo trước việc khủng bố tập kích.”

“Hả? Khủng bố tập kích?” Đàm Hi lần đầu tiếp cận gần với cái thứ chỉ có thể nhìn thấy trên báo cáo tin tức quốc tế như thế.

“Sợ rồi?”

Khóe môi co giật: “Không có nhé!” Nhưng không thể trùng hợp tập kích vào Tân Thị chứ?

Vậy thì thật là...

Lục Chinh đạp mạnh chân ga, cuối cùng kịp chạy đến cổng quân khu sau 15 phút.

Binh sĩ nhìn thấy Lục Chinh, cũng không tiến hành kiểm tra gì với người lạ như Đàm Hi mà trực tiếp cho vào.

Thời Cảnh đợi ở cổng trung tâm thông tin, thấy xe chạy tới, tiến lên đón.

Lục Chinh hơi gật đầu với anh ta, sau đó đi vòng qua ghế phó lái, khom người bế Đàm Hi ra.

Động tác này, xảy ra ở một nơi nghiêm trang quan trọng như quân khu trông vô cùng chói mắt, huống gì, có không ít người đứng sau lưng Thời Cảnh, trong đó có thành viên có đội tác chiến đặc chủng Lôi Thần, cũng là những người từng đi theo Lục Chinh.

Suýt chút nữa họ đã trợn lòi tròng mắt ra.

Thế mà hai đương sự lại vô cùng bình tĩnh, ánh mắt Lục Chinh thẳng tắp, Đàm Hi biết tính nghiêm trọng của sự việc nên cũng không dám cười đùa.

“Đi theo tôi.” Thời Cảnh dẫn họ đến một căn phòng giám sát cỡ lớn.

Bên trong xếp đầy máy vi tính và máy tính cỡ lớn.

Đàm Hi nằm trong lòng Lục Chinh, đồng tử chuyển động không ngừng, đây là trung tâm thông tin bí mật cấp quốc gia. Kiếp trước, chưa ăn qua thịt heo, kiếp này xem có thể đích thân nếm được mùi vị này rồi.

Quả nhiên... danh bất hư truyền!

Lục Chinh đặt cô xuống máy điều khiển chính, lấy ra một văn kiện mật, “Đây là chỉ lệnh gốc, con số nhận được sau khi phá giải cũng ở bên trong...”

Đàm Hi làm quen với tình hình trước mắt với thời gian nhanh nhất. Lục Chinh lùi sang một bên, dáng vẻ giống hệt như giao toàn bộ quyền phụ trách cho cô.

“Lão Lục, anh đang làm gì vậy?” Thời Cảnh nghiến răng, vẫn rất không yên tâm về Đàm Hi.

“Nhỏ tiếng chút.” Ba chữ, gần như sắc bén.

Thời Cảnh run lên, đầu lưỡi liếm liếm răng cấm, tuy đã hạ thấp giọng, nhưng vẫn rất không khách sáo: “Anh giao hết toàn bộ cho cô ấy như thế có tùy tiện quá không đấy?”

“Nếu không thì sao?” Lục Chinh lạnh lùng nhìn anh ta.

Sự sát phạt mạnh mẽ dâng trào trong phút chốc khiến anh ta có cảm giác hoảng hốt như gặp lại “sát thần“. Năm xưa Lục Chinh còn ở “Lôi Thần” cũng như thế...

“Ít ra cậu cũng phải ở bên cạnh giám sát” Anh ta không tin Đàm Hi, nhưng lại vô cùng yên tâm về Lục Chinh.

“Không cần thiết!”

Thời Cảnh còn muốn nói gì đó, nhưng Lục Chinh không cho anh ta cơ hội...

“Người là do ông cụ đồng ý mang đến. Bây giờ ngoại trừ cô ấy ra, cậu có thể tìm được người thích hợp hơn không?”