Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 504: Rắc cẩu lương vàng từ bệnh viện đến cả trường học

Cạch.

Bàn tay với khớp xương rõ ràng ấn bật lửa lên, theo đó ngọn lửa ánh lên, đầu thuốc nhận được ánh sáng đỏ kia, làn khói trắng bắt đầu lượn lờ bay lên.

Cuối cùng tiêu tán trong không trung.

Một tay kẹp điếu thuốc, tay còn lại đang đùa nghịch bao thuốc, sắc mắt người đàn ông âm trầm, tấm lưng cong cong giống như một chiếc cung tên đã được kéo đến cực điểm, đang vận sức chờ bắn đi.

Phòng khách không bật đèn, nhờ vậy ánh trăng len lỏi vào tận trong phòng, mơ hồ có thể nhìn thấy gò má anh tuấn của người đàn ông.

Không biết đã ngồi bao lâu, đột nhiên Lục Chinh đứng dậy.

Thì ra thuốc còn chưa hút được mất hơi đã cháy đến tận đầu, không thể tránh khỏi làm tổn thương ngón tay.

Bởi vì cảm giác đau đớn đột ngột khiến người đàn ông chợt tỉnh táo lại, càng cứng rắn hơn trước đó mấy phần, anh ném tàn thuốc đi, ấn gọi một số điện thoại.

“Lão Lục, có phát hiện gì à?” Đầu bên kia nghe máy rất nhanh, dường như vẫn đang đợi cuộc điện thoại này.

“Không liên quan đến cô ấy.”

“...”

“Tạm thời dừng điều tra truy tìm BW.”

“Cậu chắc chắn chứ?” Chắc chắn là chuyện không liên quan đến Đàm Hi, hay chắc chắn tạm dừng điều tra, Thời Cảnh không vạch trần, nhưng giọng điệu đã cao hơn trước vài phần.

Không giống như nghi vấn, mà càng giống là chất vấn hơn.

Lục Chinh coi như không nghe thấy sự do dự trong lời nói của anh ta, đưa ra đáp án đầy kiên định: “Chắc chắn.”

“Cậu!” Thời Cảnh tức giận, “Bây giờ mọi chứng cứ đều chỉ vào cô ấy, cho dù không phải là bản thân BW thì cũng chắc chắn có mối quan hệ không đơn giản với BW, nếu không thì cậu giải thích thế nào về thủ đoạn gây án giống nhau gần như đến một trăm phần trăm?”

“Chúng ta không hoàn toàn hiểu được thủ đoạn hacker của BW.” Như vậy, thì càng không thể so sánh với Đàm Hi được.

“Cậu làm vậy là gỡ tội!”

“Có lý lẽ, có bằng chứng, thực sự cầu thị.”

“Lão Lục, ức hiếp người mình thì hay lắm sao?!”

“Tôi không hề.”

“Đừng quên cậu là một người lính! Trước đây cậu đã từng tuyên thệ dưới quốc kỳ, tất cả những lời cậu đã nói chỉ như đánh rắm, đúng không?”

“Tôi không làm gì có lỗi với quốc gia, cũng không thấy hổ thẹn với lương tâm.”

“...” Thời Cảnh bị giọng điều hùng hồn ngay thẳng của anh làm cho nghẹn lại.

“Ngày mai tôi về Tân Thị một chuyến rồi gặp mặt nói chuyện.”

“Cậu đang ở Tân Thị rồi à?”

“Ừ.”

“Đã đối mặt nói chuyện với cô ấy chưa?”

“Ừm.” Không chỉ nói chuyện mà còn tiến hành tiếp xúc cự ly cực gần.

“Cô ấy nói thế nào?”

“Không quen biết BW.”

“Lão Lục, cậu không thể mềm lòng vì Đàm Hi là người phụ nữ của cậu được. Nhi nữ thường tình đứng trước quốc gia đại nghĩa chỉ là cái rắm!”

Con ngươi đen láy của Lục Chinh híp lại, không tiếp lời.

Thời Cảnh tưởng rằng những lời vừa rồi đã làm lay chuyển được anh, liền nói tiếp: “Tục ngữ nói hay lắm, chân trời góc bể có nơi nào không có hoa thơm cỏ lạ? Sao cậu cứ nhất quyết phải treo cổ chết trên ngọn cây Đàm Hi đó chứ?”

“Cậu không cần quy chụp mấy lời đó cho tôi. Không liên quan thì tức là không liên quan. Ngoài ra, dù Đàm Hi có không tốt thế nào thì cũng không liên quan đến cậu. Tôi cúp máy đây.”

“Alo? Alo!” Trong lòng Thời Cảnh đang rủa một vạn từ mẹ kiếp.

Lục Chinh đặt điện thoại xuống, chuẩn bị về phòng. Ngước lên đã thấy Đàm Hi đang đứng dựa vào tường, cũng không biết cô đứng đó bao lâu, đã nghe được những gì rồi.

Gió lạnh lướt qua, ánh trăng trong trẻo, dường như cả thế giới đều trở nên yên lặng.

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chỉ có hình bóng nhau, không chứa thêm bất kỳ thứ gì khác.

Đàm Hi nhảy một chân đến bên cạnh anh, ngồi xuống, nghiêng đầu dựa vào vai người đàn ông, “Thời Cảnh gọi à?”

“Ừ.”

Đôi môi anh đào mím lại: “Em làm anh khó xử à?”

“Yên tâm, anh sẽ xử lý tốt.”

Đàm Hi mỉm cười, “Em biết.” Bởi vì, mỗi câu nói của anh cuối cùng đều sẽ thực hiện được.

Người đàn ông khẽ cười: “Ngoan.” Lòng bàn tay to lớn thuận thế men theo bắp đùi cô, Đàm Hi vô thức rụt lại phía sau.

Lục Chinh: “Đừng nhúc nhích.”

Cắn môi, “Anh lại muốn làm gì nữa hả?” Ánh mắt u oán, gần như là trách tội.

“Còn đau không?”

“Anh nói xem?” Ngay cả một thương binh cũng không chịu tha, cầm thú!

Lòng bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa bóp chỗ bắp đùi, cảm nhận xúc cảm trơn bóng mềm mại của làn da cô gái, Lục Chinh buồn bực thở dài, anh lại sắp không nhịn được nữa rồi.

Nhưng Đàm Hi không hề phát hiện ra, hưởng thụ “kỹ thuật xoa bóp kiểu Nhị Gia”, thoải mái híp mắt lại, còn không biết trời cao đất dày rầm rì thành tiếng, “Ưm... bên trái... mạnh hơn chút...”

Đoành!

Toàn bộ lý trí cuối cùng còn sót lại của người đàn ông đã sụp đổ, tay kia men theo lên phần hông tinh tế của cô, nhéo một cái thật mạnh.

“Ái... đau đau đau!”

Lục Chinh vùi đầu vào cái cổ trắng tuyết của cô, hôn một cái thật mạnh, lực đạo rất đáng kinh người, “Làm thế nào bây giờ, lại muốn đè em xuống giường hung hăng làm nữa rồi...”

Đàm Hi vội vàng giơ tay bịt miệng anh lại, “Đừng hòng!”

Một giây sau, thân thể bay lên không trung, chớp mắt đã bị anh ôm vào lòng, không phải là kiểu ôm công chúa Mary Sue, mà là... tư thế bế em bé búp bê, cứ thế Đàm Hi lại cao hơn anh nửa cái đầu, chỉ vừa giơ tay ra đã chạm được lên đỉnh đầu người đàn ông.

Cô cũng làm vậy thật, mái tóc đầu đinh ngắn củn chọc vào lòng bàn tay cô đau đớn, “Tại sao lại không được sờ vào mông hổ và đầu người đàn ông?”

“Bởi vì...” Phịch! Đá văng cửa phòng ngủ, đè cô lên trên giường, “Sẽ động dục.”

Đàm Hi ngẩn ngơ, còn có thể giải thích được như vậy nữa à?

“Em đang phân tâm đấy à?” Ngữ khí nguy hiểm.

“Em buồn ngủ!” Đàm Hi nhắm mắt, lựa chọn giả chết.

Lục Chinh bắt đầu đưa tay xuống dưới, rất điêu luyện tránh cá chân bị thương của cô ra.

“Em muốn đi ngủ.” Ngụ ý rằng, bà đây đã mệt vậy rồi mà anh vẫn còn muốn chơi! Đệch, lương tâm anh có thấy đau đớn không?!

“Em cứ ngủ đi, anh làm việc của anh.”

“...” Ờ, cô đã quên rằng, cầm thú sao có thể có lương tâm được chứ?

Đêm dài đằng đẵng, kiều diễm vô biên.

Ngày hôm sau, Đàm Hi ngủ đến khi tự tỉnh dậy, trèo lên xem đồng hồ đã là chín rưỡi, tay đau nhức chân mềm nhũn, bụng thì đói, trong lòng thầm mắng kẻ đầu sỏ gây tội hàng nghìn lần!

“Dậy rồi à?” Người đàn ông mặc bộ thường phục, đứng ở cửa phòng ngủ, vẻ mặt sảng khoái.

Đàm Hi bĩu môi, đột nhiên hít một ngụm khí lạnh.

“Sao vậy?” Đầu mày Lục Chinh nhíu chặt, sải bước tiến lên.

“Đau chân.”

“Đừng nhúc nhích, để anh xem nào.”

Lục Chinh mở băng gạc ra, vị trí mắt cá chân sưng đỏ lên, dường như không nhìn thấy xương, hoàn toàn sưng vù lên rồi.

“Ăn sáng xong anh đưa em đến bệnh viện.”

“Ờ.”

Cúi người bế cô lên, đi ra bên ngoài.

“Đợi đã... em còn chưa đánh răng rửa mặt.”

Lục Chinh đành phải đưa cô đến nhà vệ sinh trước, lót khăn bông dày lên trên chậu rửa mặt bằng đá hoa, sau đó đặt cô lên trên đó.

“Đánh răng.” Anh đưa cốc nước và bàn chải cho cô.

Nhưng Đàm Hi lại nhìn anh chằm chằm cười ngây ngốc.

“Sao? Trên mặt anh có hoa à?”

“Không...” Cô lắc đầu, “Anh nói xem, chế độ đãi ngộ này của em có phải sắp bằng Từ Hy thái hậu rồi không?” Ngay cả bàn chải đánh răng cũng là Lục Chinh lấy ra đặt vào lòng bàn tay cô.

Thực ra, cô đau chân, còn tay không sao mà!

“Đồ ngốc, em là Từ Hy thì anh là gì?”

“Ừm... Tiểu Lý Tử chăng?”

Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, “Xem ra tối qua dạy dỗ em vẫn chưa đủ thấm.” Lại dám coi anh là thái giám sao.

“Đừng mà... Đại Điềm Điềm nhà ta thể lực vô song, tướng mạo như hoa, chưa bao giờ thấy ai mạnh mẽ hơn anh!” Cho nên, cầu xin anh bỏ qua cho em đi mà!

“Tướng mạo như hoa?”

“Ừa!”

“Được, tối nay sẽ đổi tư thế khác.”

“...”

“Ngoan, đừng khóc lóc ủ dột, cười một cái nào?”

Đàm Hi: Cười cái em gái anh ấy!

“Lục Chinh.” Đánh răng xong, Đàm Hi lên tiếng: “Anh không thể như vậy được.”

“Như thế nào?”

“Như tối qua.”

“Nguyên nhân.”

“Lao lực quá độ mau già, lại thêm vốn dĩ anh đã già hơn em rồi, cứ thế này chỉ sợ...”

“Anh già? Hử?” Híp mắt sắc bén, ánh sáng quỷ quyệt bắt đầu trào lên.

“...”

“Đừng nói nữa, đêm nay em không chạy thoát được đâu.”

Đàm Hi muốn khóc mà không có nước mắt.

Đánh răng rửa mặt xong, Lục Chinh bế cô ra ngoài. Đàm Hi lắc người tránh né, sau đó đưa cây lược cho anh.

“Làm gì?”

“Chải đầu!”

“Tự chải đi.”

Đàm Hi cho tay ra sau lưng, không nhận cây lược anh trả lại, “Bây giờ em là bệnh nhân, không thể cử động được.”

“Em bị thương ở chân!” Anh nhấn mạnh.

“Tay cũng không muốn cử động.” Đàm Hi mím môi cười yêu kiều, “Phải làm sao đây?”

“...” Lục Chinh định mặc kệ rời đi.

“Tối qua anh bảo em nghe lời thì em ngoan ngoãn không hề phản kháng, hôm nay em bảo anh chải đầu cho em thì anh lại ra sức từ chối. Đàn ông ấy mà, đều là đồ háo sắc vừa mặc quần lên đã trở mặt vô tình.” Không khóc lóc không gây rối, thậm chí còn giọng điệu thoải mái, nhưng nghe xong lại thấy cực kỳ khó chịu.

Khóe môi Lục Chinh khẽ giật, nắm chặt cây lược.

Đàm Hi ném cho anh một ánh mắt u oán qua cái gương.

Thôi đành vậy, “Chải thế nào?”

Bỗng nhiên, mặt mày tươi cười, “Búi tóc lên cho em!”

“Cái gì?”

“À, thì là đầu tiên anh buộc tóc đuôi ngựa cao, cao tầm khoảng đến đây,” Đàm Hi giơ tay ra chỉ vị trí trên đỉnh đầu, “Sau đó cho hết tóc ở phía dưới vào trong đây.”

Nửa giờ sai, Đàm Hi có thêm một cái búi tóc vừa lỏng vừa lệch trên đỉnh đầu ngồi ăn cháo.

Ánh mắt người đàn ông nhìn cô đến lần thứ n, muốn nói nhưng lại thôi.

Đàm Hi coi như không nhìn thấy, gắp một chiếc bánh màn thầu ăn, ung dung nhàn nhã.

“Hay là... Tự em chải lại đi?”

“Sao nào? Anh không tin tưởng vào tay nghề của mình à?” Có một kiểu đẹp gọi là “rối loạn”, có một kiểu búi tóc gọi là “tóc bạn trai búi cho”.

Lục Chinh hơi quẫn bách, anh có tay nghề gì chứ? Đảo đi đảo lại suốt nửa giờ đồng hồ chỉ làm thành được một thứ đồ chơi như vậy, ngay cả bản thân anh cũng không dám nhìn thẳng.

Cho nên, càng không thể hiểu được tại sao Đàm Hi lại có thể đội được một... đống như vậy trên đầu, biểu hiện còn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra nữa.

“Đây là lần đầu tiên anh búi tóc cho em.”

“Vậy thì sao?”

“Phải bảo quản thật tốt, chụp mấy tấm để làm kỷ niệm.”

“...”

“Vẻ mặt đó của anh là sao hả? Em đã nói vậy rồi, anh còn chê bai gì hả?”

Lục Chinh cạn lời, một lúc sau nói, “... Em thích là được.”

Đàm Hi nhếch cằm lên, “Đương nhiên là thích rồi.”

Ăn sáng xong, Lục Chinh thu dọn bát đĩa, Đàm Hi ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại.

Đàm Hi: Các bé, chào buổi sáng.

Hàn Sóc: Không sớm nữa rồi, cảm ơn.

Đàm Hi: Cậu đang làm gì đó? Ngữ khí hung hãn vậy!

Hàn Sóc: Anh đây đã nhảy bài “Giày trượt” hai giờ đồng hồ, bây giờ nhắm mắt lại là kẹt kẹt kẹt... cứ như chân ma quỷ vậy.

Đàm Hi: [Ôm nào]

Hàn Sóc: [Sờ ngực]

Tiểu Công Trúa: Chào buổi sáng, Hi Hi [Mỉm cười]

Đàm Hi: Ngoan, choẹt một cái!

Tiểu Công Trúa: [Xấu hổ]

An An: Náo nhiệt quá [Hoa hồng]

Đàm Hi: Cho các cậu xem một thứ.

Ba mươi giây sau...

Đàm Hi: [Ảnh]

Hàn Sóc: Ai thèm xem ảnh tự sướng của cậu hả? Xấu chết đi được ấy!

Đàm Hi: Cút! Tự tìm điểm nhấn đi.

An An: Hình như sắc mặt hồng hào lên không ít.

Hàn Sóc (tiếp lời ngay): Tối qua chắc chắn là vận động quá độ rồi [Cười xấu xa], nhất định không được chèn ép anh Lục soái ca đâu nhé, nhớ tiết kiệm còn dùng lâu dài.

Đàm Hi: [Bạt tai]

Hàn Sóc: Đánh anh hả? [Khóc]

Hàn Sóc: [Lương tâm cậu không thấy đau đớn à?]

Đàm Hi: [Đáng đời]

Tiểu Công Trúa: Chẳng lẽ chỉ có mình tớ phát hiện ra cái búi tóc xấu xí đó của cậu à?

Mắt Đàm Hi sáng bừng lên, nhanh chóng trả lời...

Người đàn ông của tớ búi cho đấy, có đẹp không nào?

Hàn Sóc: [Trái tim vỡ vụn] Cậu làm vậy sẽ mất tớ đấy!

Tiểu Công Trúa: Đối phương đã đá chậu cẩu lương này rồi, còn mang đi cả bát ăn cho chó của cậu nữa chứ. [Tạm biệt]

An An: Nhất định phải ngược cẩu như vậy à? [Bĩu môi]

Cả người Đàm Hi khoan khoái, lại gửi thêm mấy tấm ảnh tự sướng nữa.

Hàn Sóc: Anh đau lòng rồi, muốn tuyệt giao với cậu. [Tạm biệt]

Tiểu Công Trúa: [Tạm biệt]

An An: [Tạm biệt]

Mười rưỡi, hai người ra khỏi nhà. Đàm Hi được Lục Chinh bế xuống lầu, khi đi vào thang máy, không ngoài dự liệu lại bị nhìn một lượt từ đầu đến chân.

Ban đầu còn có chút ngại ngùng, muốn vùi đầu vào trong lồng ngực người đàn ông làm con đà điểu, nhưng thấy Lục Chinh không hề ngó nghiêng, sắc mặt thản nhiên, dường như không phải anh đang bế một người, mà là một con... thú cưng?

Được thôi, nếu đã vậy thì cô còn phải ngại gì nữa chứ?

Cứ để cho mọi người ghen tị đố kỵ đi!

Tinh!

Cửa thang máy mở ra, Lục Chinh bế cô ra ngoài trước.

Một đôi tình nhân nhỏ ở lại sau cùng.

“Trời ơi! Lãng mạn quá.”

Người bạn trai cảm thấy không biết nói gì, “Thì chân người ta bị thương thôi...”

“Kiểu ôm công chúa đó! Lần trước em bị chó cắn có thấy anh chu đáo với em thế không?”

“Người ta mấy cân, em mấy cân hả?” Sự khác biệt giữa 45kg và 54kg đó, có biết không hả?

“Anh có ý gì hả?! Chê em béo đúng không?”

“Không ...”

“Được rồi, đừng ngụy biện nữa... chia tay!”

“Mai Mai, em nghe anh giải thích đã...”

Mới sáng sớm sao đã có cẩu lương vàng ở đâu ra thế hả? Bé không muốn ăn! Mai Mai, anh sai rồi, em đừng chạy nhanh thế mà, cùng lắm thì lần sau em lại bị chó cắn anh sẽ bế em như vậy mà...

Đàm Hi ngồi trên ghế lái phụ, trong lòng đang ôm Hồ Tiểu Hi, sau lưng đệm Lang Tiểu Chinh, ngáp ngắn ngáp dài.

Lục Chinh đưa tấm chăn mỏng cho cô, “Đắp vào ngủ chút đi, đến bệnh viện anh gọi em.”

“Ờ.”

Nửa giờ sau, chiếc xe Land Rover bá đạo dừng trước cổng bệnh viện trung tâm thành phố.

Đàm Hi mở mắt, “Ừm... đến nhanh vậy à?”

“Ừ.” Lục Chinh xuống xe, vòng sang bên Đàm Hi, mở cửa xe ghế lái phụ, xoay người chìa lưng ra cho cô.

“Thực ra, tối qua em đến bệnh viện rồi, còn đắp thuốc rồi...”

“Lên đây.”

“Ờ.”

Suốt đường đi, mọi người đều quay lại ngước nhìn.

Anh chàng soái ca vạm vỡ cõng cô gái xinh đẹp trên lưng, độ men lì MAX luôn.

Tầng 5, khoa khám bệnh trung y.

Vừa ra khỏi thang máy, Đàm Hi đã ngửi thấy một thứ mùi thuốc vừa đắng lại vừa chát.

“Khám trung y à?”

“Ừ.”

“Không cần xếp hàng lấy số à?”

“Người quen.”

“...”

Cộc cộc.

“Mời vào.”

“Chú Lý.”

“Tiểu Lục đến rồi à?” Ánh mắt dạt dào hứng thú nhìn lướt qua Đàm Hi, gương mặt già nua càng tươi tắn hơn, “Ngồi đi.”

“Làm phiền chú rồi.”

Lục Chinh đặt Đàm Hi xuống trước, sau đó mới ngồi xuống cùng cô.

Ánh mắt mờ ám của Lý Khuê nhìn hai người đầy vẻ hóng hớt.

Đàm Hi có chút cạn lời.

“Đây là bạn gái của cháu đấy à?”

“Vâng.”

“Tốt lắm... bị thương ở đâu, để ta xem nào...”

Khi rời khỏi bệnh viện, trong tay Đàm Hi đã có thêm hai túi thuốc, chân cũng đã được băng bó lại.

Lục Chinh thắt dây an toàn cho cô, “Anh đưa em về trường trước, khoảng sáu giờ chiều anh đến đón em.”

“Ờ.”

Tối qua, Đàm Hi đã gửi thông báo trong nhóm, gọi mấy người Thời Nguyệt, Dương Duy thu xếp đến giảng đường họ vẫn học để họp tập thể.

Thời gian được định vào một giờ chiều.

Lúc này cô ăn cơm trưa, rồi đến trường là vừa khít thời gian.

Lục Chinh đã sắp xếp xong xuôi cho cô rồi.

Trong lúc Đàm Hi còn đang thất thần, xe đã đi vào trục đường chính, “Anh phải về thủ đô à?”

“Ừ.”

“Bởi vì Thời Cảnh à?”

“Không phải.”

“Ờ.”

Lục Chinh khẽ thở dài, vỗ về nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, có một số chuyện cần xử lý, muộn nhất sáu giờ anh sẽ về đến Tân Thị thôi.”

“Hay là...” Đàm Hi cắn môi, “Anh cứ ở lại thủ đô đi, đừng về đây nữa.”

Tuy không nỡ, nhưng mọi công việc lớn nhỏ trong công ty đều cần có người xử lý, huống hồ Lục Chinh đứng ở vị trí quan trọng như vậy.

Nửa tháng không nhiều lắm, nhưng đối với anh mà nói đã là nhiều lắm rồi.

“Lúc đó em đang giận dữ, nên cứ coi như em chưa nói gì là được.” Dù sao thì bây giờ hiểu lầm giữa hai người đã được giải thích rõ ràng rồi, Đàm Hi thương người đàn ông của mình cứ phải bôn ba ngược xuôi như vậy, còn phải chăm sóc cho cô nữa. Cho dù có sung sức thế nào, năng lực xuất chúng ra sao thì cũng không cần phải làm vậy.

“Cho nên em đang đuổi anh đi đấy à?” Ý từ mập mờ.

Đàm Hi mím môi, “Đừng nói linh tinh, em đuổi anh đi lúc nào hả?”

“Đồ ngốc, chuyện anh đã đồng ý với em thì chắc chắn sẽ làm được.”

“Có thật không?” Hai mắt Đàm Hi sáng lấp lánh.

Nói cho cùng, cô vẫn hy vọng Lục Chinh có thể ở bên cô nhiều hơn. Dù sao thì đôi tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt có ai muốn phải xa nhau, ai chẳng muốn ở bên nhau suốt.

“Vậy còn công ty thì phải làm sao? Anh cũng mặc kệ luôn à?”

“Nửa cuối năm có một lần khảo sát công ty con, anh chỉ thực hiện trước mấy tháng thôi.” Đúng vậy, ở đây cũng có sản nghiệp của Lục Thị.

“He he ...”

“Bây giờ em vui rồi chứ?” Chút tâm tư đó của Đàm Hi đã bị anh nhìn thấu rồi.

Cười khúc khích hai tiếng, “Vui!”

Nếu như cô có thể sống lại sớm hơn một chút, kịp lúc sau khi thi đại học, trước khi điền nguyện vọng thì chắc chắn cô sẽ ở lại thủ đô với Lục Chinh, ai còn đến tận đây học làm gì chứ?

Lúc đầu, nguyên chủ vì không muốn nhìn thấy người Tần gia và người Đàm gia, lại không muốn đi quá xa một mình nên mới lửa chọn Tân Thị, cách không quá xa thủ đô nhưng lại ở khu vực khác.

Nếu đổi lại là Đàm Hi, mặc kệ là người hay là quỷ, cứ thoải mái chiến đấu.

“Trưa nay em muốn ăn gì?”

“Cổng trường có một quán ăn Hồ Nam.”

Lục Chinh nhíu mày, “Đổi quán khác.”

“Tại sao?!”

“Ăn kiêng. Hôm qua anh cho em ăn cá ngâm dầu ớt rồi, trong vòng nửa tháng này sẽ không được ăn thêm lần nào nữa.”

Đàm Hi bĩu môi, không biết đang nghĩ đến điều gì, ngồi bật dậy, “Sao anh lại gọi bác sĩ Lý là chú Lý? Họ hàng thân thích à?”

“Trước đây chú ấy làm việc ở bệnh viện quân khu, sau khi về hưu liền đến làm việc ở bệnh viện trung tâm Tân Thị, bây giờ mở phòng khám trung y.”

“Vậy... trước đây anh đi làm nhiệm vụ có phải là thường xuyên bị thương không?”

“Thỉnh thoảng.” Nhưng đều là vết thương nặng.

“Em không muốn uống thuốc bắc...”

Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông quét qua.

Đàm Hi lập tức im bặt, ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh.

Đệch, vừa mới làm hòa đã lên mặt rồi, lại bắt đầu lườm người ta rồi!

Bốn mươi phút sau, chiếc Land Rover dừng lại trước cổng trường Đại học T.

Lục Chinh xuất trình giấy tờ, lại thêm chân Đàm Hi không được tiện lắm, nên chú bảo vệ sảng khoái cho vào.

“Đỗ xe ở tòa dạy học khu B, xuyên qua chỗ tòa giữa là gần nhất.”

Khi Lục Chinh cõng cô vào, bốn người còn lại đều đã đến đông đủ, ai nấy đều mang vẻ mặt khác nhau, nhưng đều có chung tinh thần bát quái đang trào lên.

Đàm Hi nhìn thời gian, mới mười hai rưỡi, mấy người này đến sớm đấy chứ.

Cô vỗ vai Lục Chinh, ra hiệu cho anh đặt mình xuống.

Người đàn ông làm theo, đặt cô lên trên mặt bàn, hai chân lơ lửng.

Đàm Hi muốn trượt xuống dưới, định để một chân xuống đất.

Lục Chinh liếc nhìn, Đàm Hi bỗng chốc không dám động đậy nữa.

Chỉ có thể nhìn anh giơ tay ra, dìu vững, rồi nhẹ nhàng tiếp đất.

Cao Văn nhìn hết cảnh tượng đó, nhíu mày lại, “Bạn trai của đội trưởng sao?”

Dương Duy đứng bên cạnh cô ta nghe vậy ánh mắt hơi tối đi, “Đừng có nói bừa, nhỡ là phụ huynh thì sao?”

“Tự lừa mình lừa người.” Thấy Lục Chinh không đến tuổi bố Đàm Hi, tướng mạo cũng không giống nhau, cho nên loại trừ khả năng là anh em, cũng không thể là người thân, có người thân nào lại thân mật thế kia không?

Tuy từ khi vào cho đến bây giờ Đàm Hi và Lục Chinh đều không lên tiếng nói gì, nhưng động tác giữa hai người hiện lên sự thân thiết, ánh mắt giao lưu với nhau cũng hiện lên sự quấn quýt, chắc chắn hai người đó là quan hệ người yêu.

Dương Duy học vẽ, không thể nào không có chút năng lực quan sát nào được.

“Cao Văn, cậu... cậu... đừng quá kiêu ngạo!”

“Hừ!” Cô ta đã sớm nhìn ra Dương Duy ân cần quá mức đối với Đàm Hi, không ngờ cậu nhóc này lại có chủ ý đó thật!

Nhưng đáng tiếc, hoa đã có chủ, hơn nữa xem ra người đàn ông đó còn mạnh hơn cậu ta nhiều.

Không phải là cốc dạ quang mà còn muốn đựng rượu nho sao?

Mơ mộng hão huyền!

Khoảnh khắc Trịnh Thiến nhìn thấy Lục Chinh, trong mắt lướt qua sự kinh diễm, tướng mạo đường hoàng, dáng người cao lớn, toát ra thứ khí thế không uy tự nộ.

Vừa liếc nhìn đã có thể đoán ra được rằng người đàn ông này không hề đơn giản.

Sau đó, nhìn thấy hai người thân thiết với nhau như vậy, Trịnh Thiến không khỏi hừ lạnh trong lòng một cái, kiêu ngạo nhìn đi chỗ khác.

Người đàn ông này cái gì cũng tốt, chỉ có mắt nhìn người là không tốt, thế nào mà lại đi thích Đàm Hi chứ.

Nếu như phản ứng của mấy người Dương Duy vẫn ở mức bình thường, thì phản ứng của Thời Nguyệt chỉ có thể dùng hai chữ “đờ đẫn” để hình dung.

“Anh, anh Lục?”

“Ừ?” Gật đầu đáp lại.

Anh và Thời Cảnh thân thiết với nhau, đương nhiên anh cũng biết Thời Nguyệt.

“Hai, hai người?” Ánh mắt kinh ngạc nhìn Đàm Hi và Lục Chinh, trong lòng mơ hồ hiện lên một suy nghĩ táo bạo hoang đường, nhưng rất khó tin.

“Người yêu.” Coi như là khẳng định suy đoán của Thời Nguyệt.

Khi nhắc đến hai chữ này, ánh mắt không chút dấu vết nhìn quét qua Dương Duy, khiến sống lưng anh ta đổ mồ hôi lạnh.

Cao Văn: “Này, anh lùi lại phía sau làm gì?”

Dương Duy: “... Tôi thấy hơi âm u.”