Lời này rõ ràng tràn ngập sự sắc bén độc đáo của Đàm Hi, tuy rằng được nói ra từ miệng một cô gái nhưng lại không thể khinh thường được.
Dù sao, Phì Tử cũng không nhịn được mà rùng mình một cái.
Hiện tại hắn đã hơi hiểu ra... Rõ ràng là giữa A Phi và Ân Hoán có vấn đề.
Từ nhỏ tới lớn, có nhiều chuyện hắn không nghĩ ra thì sẽ không tiếp tục suy nghĩ nữa, nhưng nếu cẩn thận cân nhắc thì vẫn sẽ hiểu ra mấy phần, dù sao hắn cũng đã sống hơn hai mươi năm rồi.
“Tôi hiểu rồi.” Ân Hoán mở miệng.
“Thật không?” Đàm Hi khẽ cười.
“Cho dù cô có tin hay không thì tôi cũng không có ý định giấu trời qua biển, lúc nên biết thì sẽ được biết thôi.”
Ánh mắt Đàm Hi hơi tối, ý của câu này là...
Cũng đúng, Ân Hoán là người có dã tâm, gia nhập Ám Dạ cũng sẽ tuyệt đối không làm mấy tay lâu la sai vặt, nhưng tầng cấp cao có thể dễ dàng chen chân vào như thế sao? Đặc biệt, thế lực của hội Ám Dạ ở thủ đô này cũng phải đứng hàng số một, số hai.
Xem ra, hắn còn chưa được người ta tiếp nhận, cho dù có miễn cưỡng gia nhập thì chỉ sợ cũng chưa đứng vững chân mà thôi.
Ân Hoán không phải người làm việc theo cảm tính, tại sao hắn lại làm ra lựa chọn này?
Hội Ám Dạ, nói dễ nghe thì gọi là “bang phái”, nói khó nghe thì chính là “xã hội đen“. Những người đi lại trong bóng đêm, nhìn thì tưởng là có thể hưởng thụ tiền tài và sắc đẹp bất tận, nhưng thực ra đều là những người liếm máu trên lưỡi đao, qua hôm nay còn chưa biết liệu có nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không nữa.
Cái khác không nói, vì Nhiên Nhiên nên chắc chắn Ân Hoán sẽ không bí quá hóa liều!
Chắc chắn đã xảy ra chuyện mà cô không biết...
“Đúng thế, cho dù chúng ta có thân thiết cỡ nào thì cũng chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi. Chim khôn lựa cành mà đậu, tôi có thể hiểu chuyện đó, có điều...”
Ân Hoán nhíu mày, mắt hơi lạnh xuống.
Hắn không cần phải sợ Đàm Hi, nhưng chuyện đã tới nước này, nếu muốn làm lơ khí thế sắc bén trên người cô gái này thì cũng không dễ dàng gì. Ít nhất, giờ phút này, hắn không dám tiếp tục cứng đối cứng nữa, chỉ có thể yên lặng chờ cô nói tiếp.
“Anh không nghĩ lừa tôi nhưng rõ ràng là cũng chưa nói gì với tôi. Cho dù ý định ban đầu của anh là gì thì tôi cũng phải nhờ A Phi mới biết được chuyện này. Ân Hoán, kết quả bây giờ anh cũng thấy rồi đấy, xảy ra cơ sự này cũng có một phần trách nhiệm của anh.”
Hắn vẫn không phản bác, cam chịu cách nói của Đàm Hi.
A Phi càng nghe càng cảm thấy không đúng, cái gì gọi là “Quan hệ hợp tác” chứ? “Có thể hiểu chim khôn lựa cành mà đậu” nghĩa là sao? Chẳng lẽ hắn nhảy nhót cả nửa ngày như thế mà không có tác dụng gì à?
“Chị Đàm, cứ thế này mà bỏ qua sao? Chị... không truy cứu à?”
Ánh mắt sắc bén của Ân Hoán nhìn thẳng vào hắn.
A Phi lập tức rời mắt nhìn đi chỗ khác theo bản năng, nhưng rất nhanh, hắn lại cảm thấy không phục nên trừng lại, đáng tiếc là Ân Hoán chẳng thèm nhìn hắn nữa.
“Vậy cậu nói xem nên truy cứu thế nào đây?” Đàm Hi ném vấn đề sang cho hắn.
A Phi lập tức đỏ mặt: “Em...”
Tuy rằng hai người đã hoàn toàn trở mặt nhưng từ trong đáy lòng hắn vẫn còn thấy sợ Ân Hoán, rõ ràng người này cũng không phải kẻ bình thường.
“Sao không nói gì hả?”
“Chị Đàm còn chưa nói gì, sao tới phiên em chứ?” Cười mỉa, ánh sáng trong mắt chuyển động, “Có điều, anh Hoán đã gia nhập vào hội Ám Dạ rồi thì sòng bạc cũng không thể không có người quản lý được đúng không?”
Đây mới là mục đích chân chính của A Phi.
Làm ở sòng bạc hơn nửa năm, hắn quá rõ ràng có thể kiếm lời trong việc này thế nào, nhìn từng chồng từng chồng tiền mặt màu đỏ xếp lên nhau như thế, sao có thể không động lòng cho được.
Hắn không nghĩ tới việc động vào Đàm Hi. Dù sao, người đứng sau sòng bạc này là cô, còn cả ngọn núi lớn sau lưng cô nữa, hắn chỉ muốn kéo Ân Hoán xuống để ngồi vào thay thế.
“A Phi! Sao mày có thể nói ra mấy lời như thế này chứ?” Người đầu tiên tức giận mắng lên là Phì Tử.
“Không có chuyện của mày, lăn sang một bên đi.”
“Sao lại không liên quan gì tới tao? Anh Hoán là đại ca của chúng ta, sao mày có thể vong ân phụ nghĩa như thế được chứ?”
“Tao vong ân phụ nghĩa á? Sao lúc hắn muốn đánh chết tao thì không nói tới ân với nghĩa hả?”
“A Phi, anh Hoán cũng chỉ muốn tốt cho mày...”
“Câm miệng! Mày đừng có nói thay cho hắn.”
“Mày làm như thế là không có lương tâm.” Phì Tử tức đến đỏ bừng cả mặt, “Chị Đàm, chị không thể nghe nó, đó là đồ phản bội!”
Hai mắt A Phi đỏ bừng, hắn định xông lên, mà Phì Tử cũng không chịu yếu thế.
“Đủ rồi!” Đàm Hi lạnh lùng quát lên, hai tên lập tức dừng tay.
“Chị...”
“Chị Đàm...”
“Nãy giờ chúng ta nói tới chuyện của Ân Hoán, vậy bây giờ nên nói tới chuyện của cậu đi... A Phi.”
“Em ư?”
Đàm Hi cười, tự rót cho mình một chén trà: “Tôi nghe nói cậu mới từ Tứ Xuyên về hả?”
Ánh mắt gã đàn ông lóe lên, cắn răng, nhưng sau đó lập tức trấn tĩnh lại, “Đúng thế.”
“Bận gì à?”
“Chuyện làm ăn.”
“Ồ, chuyện làm ăn gì thế?”
“Gặp mấy khách cá cược ở đó.”
“Thật hả?”
“Chị Đàm, chị nói thế là có ý gì? Chị đang nghi ngờ em đấy à?”
“Nóng nảy gì chứ?” Đàm Hi nhếch môi, “Tôi đang quan tâm tới cậu mà.”
“...”
Ân Hoán cũng khẽ nhếch môi.
Phì Tử vừa mới rõ ràng được một tí thì lại bắt đầu hồ đồ, chị Đàm đang quan tâm tới A Phi á?
“Vậy vụ làm ăn của cậu có thành công không?”
“Còn... đang thương lượng.”
“Xem ra là khách lớn đây.”
A Phi gật đầu, hắn đi khảo sát tình huống ở bên đó, bên đó có rất nhiều người cược cổ phiếu, nếu Đàm Hi đồng ý dời trận địa sang đó, phát triển sòng bạc ở bên ấy thì chắc chắn sẽ thu vào gấp bội.
Đàm Hi nhìn vào sắc thái trên mặt hắn, cười nhẹ.
A Phi xuất thân là lưu manh, bằng cấp không cao, tâm tính nóng nảy, nhìn không thấu thâm ý trên mặt Đàm Hi, thế nên lập tức nói hết ra toàn bộ ý nghĩ của mình cho cô nghe: “... Em đã tìm được một chỗ ở bên đó, chỉ cần chuyển qua là có thể lập tức làm ăn, tài nguyên khách hàng cũng đã có sẵn rồi...”
“Câm miệng!” Sắc mặt Đàm Hi lạnh xuống, “Bài học lúc trước cho cậu còn chưa đủ hả? Lại dám đánh tâm tư lên địa phận Tứ Xuyên, tôi nghĩ cậu chán sống rồi đấy!”
A Phi bị cô quát lên như thế thì trong mắt xuất hiện vẻ mê man, “Chị Đàm... Đây là cơ hội tốt để kiếm tiền, sao chị có thể...” Thờ ơ như vậy?
“Cơ hội tốt à?” Cô cười lạnh, “cậu muốn tới địa bàn của người khác kiếm tiền mà không nghĩ xem mình có mệnh để hưởng không à!”
A Phi chấn động, “Nhưng... người chơi cược cổ phiếu bên đó rất nhiều, bãi cũng lớn hơn ở đây.”
“Ngu xuẩn!” Một tiếng quát lớn này làm cho cả Ân Hoán cũng không nhịn được phải cắn chặt răng, càng đừng nói tới Phì Tử, tên béo này đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh rồi.
Đàm Hi mắng xong, căn bản không cho hắn cơ hội giải thích đã nói tiếp: “Nếu cậu đã tới Tứ Xuyên thì hẳn cũng biết đó là nơi bắt đầu của trò cược cổ phiếu này. Làm người mở được, cho dù là cách chơi hay cơ sở vật chất đều sẽ tiên tiến hơn các nơi khác, số lượng khách chơi tất nhiên cũng sẽ rất nhiều. Nhưng cậu lại bỏ qua một điều...”
“Điều... điều gì?” Ánh mắt A Phi dại ra. Thì ra, cô ấy đã biết tất cả.
“Ở một thị trường đã bị lũng đoạn và quá thành thục mà muốn được chia sẻ một chén canh thì có khác nào đoạt thức ăn từ miệng hổ. Cho dù cậu có cơ hội cướp được miếng thịt đó về đi chăng nữa, cậu nghĩ liệu cậu có mạng mà nuốt nó vào bụng nổi không?”
“Không nghiêm trọng như thế đâu...”
“Thế lực ngầm ở thủ đô này không ít, nhưng phía Nam lại rất phức tạp, một mình hội Ám Dạ độc chiếm, bên kia trạm kiểu soát còn có hội Tam Hợp, bây giờ chính là Tân Nghĩa An, cậu cảm thấy mình có bao nhiêu cân lượng mà dám tranh giành với họ?”
“Em...” Da đầu A Phi run lên.
“Lần trước khi cậu nhắc tới việc mở chi nhánh, tôi đã cảnh cáo cậu rồi, còn bảo Ân Hoán dạy dỗ cậu một chút, không ngờ cậu vẫn chẳng khôn lên được tí nào.”
A Phi trợn trừng mắt, hơi thở dồn dập: “Là cô...”
“Đúng thế. Cậu bị giáng chức, bị Nhất Sơn lấy mất công việc đều là ý của tôi, Ân Hoán cũng chỉ làm theo phân phó của tôi mà thôi.”
“Cô! Các người!”
“Không phục sao?” Đàm Hi khẽ cười.
“Thì ra là mày châm ngòi ở sau lưng để ly gián tình cảm anh em của bọn tao! Anh Hoán, anh cũng nghe thấy rồi đấy, đều do cô ta giở trò quỷ, em không hề cố ý phản bội anh...”
Ân Hoán cười lạnh.
Nếu trước khi nói chuyện này ra, Đàm Hi còn thấy khá đáng tiếc cho A Phi, nhưng giờ thì cảm giác đó đã hoàn toàn biến mất rồi.
Người đáng thương tất sẽ có chỗ đáng giận.
“A Phi, cái dáng vẻ hiện tại của cậu chẳng đẹp tí nào đâu...” Trong mắt hiện lên sự mỉa mai, Đàm Hi ngầm trào phúng.
Ân Hoán giơ chân đá văng hắn ra, dùng hành động trực tiếp để thể hiện sự chán ghét của mình.
Hắn đã từng quý trọng người anh em này của mình như thế nào thì giờ lại chán ghét bấy nhiêu. Hắn nghĩ có khi nuôi một con chó nó còn trung thành hơn thế, đây là “tình cảm anh em” mà A Phi có thể nói ra sao? Hừ... cũng chỉ được như thế này mà thôi, đứng trước ích lợi thì yếu ớt tới mức không đỡ được một đòn.
Không phải hắn không biết A Phi là người nhỏ nhen, thỉnh thoảng cũng chơi chiêu ngầm, nhưng không ngờ có một ngày, mấy thứ này lại được dùng trên người mình. Từ lúc biết hết những chuyện này qua Đàm Hi, lòng hắn đã lạnh hơn phân nửa.
A Phi bị kích động bởi hành động làm nhục tới cực điểm này của Ân Hoán, hai tròng mắt đỏ ngầu lên, túm lấy con dao gọt trái cây trên bàn trà lao về phía Đàm Hi.
Hắn nghĩ, chỉ cần đứa con gái này chết đi thì anh Hoán sẽ tha thứ cho hắn, sòng bạc này lớn như thế sẽ thuộc về sự sở hữu của bốn anh em hắn, mỗi ngày hốt bạc, cuộc sống sung sướng hơn người!
Ân Hoán biến sắc: “A Phi, dừng tay lại!”
Phì Tử bị tình huống bất ngờ này dọa cho thất hồn lạc phách, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào.
“Con đĩ này, đi chết đi...”
Nói ra thì hắn bất mãn với Đàm Hi cũng chẳng phải ngày một ngày hai gì.
Lúc trước, hắn đã không hài lòng với tỷ lệ chia tiền ở đây rồi...