Mấy loại cố phiếu ư?
Lưu Diệu dám lấy mạng mình ra thề, từ trên xuống dưới không ít hơn mấy chục cái! Những hàng chữ dày dít chiếm quá nửa mặt giấy, quả thực... phát rồ mất.
“Như thế này là sao?” Tuyệt đối đừng như anh ta đang nghĩ nhé!
“Tôi đang định chọn từ trong này ra ba loại làm dài hạn, năm loại làm ngắn hạn.”
“Rồi thì sao?”
“Anh cầm về nghiên cứu đi, một tuần sau cho tôi câu trả lời.”
“Tôi?” Lưu Diệu cả kinh suýt nhảy dựng lên, “Đừng nói đùa...”
Đàm Hi lạnh nhạt nhìn anh ta, “Nhìn tôi giống nói đùa lắm à?”
“Nhưng tôi không có kinh nghiệm gì mà!” Lưu Diệu đã từng chứng kiến tài năng của Đàm Hi, tiền vốn đầu tư lúc trước đã vượt qua trăm vạn, thêm đám tiền phi nghĩa trong “Sự kiện Hoa Nhuận” nữa, thiết nghĩ đây chắc cũng sẽ lại là một vụ làm ăn lớn.
Lưu Diệu vừa hưng phấn nhưng cũng vừa cảm thấy thật áp lực, “Thật sự muốn tôi làm sao?”
“Có cần tôi phải nhắc lại một lần những gì đã nói không?”
“... Cái đó thì không cần.”
“Sao hả, không có lòng tin à?”
“Ừm.” Lưu Diệu hoàn toàn không giấu giếm mà còn gật đầu cường điệu thêm một lần: “Loại cảm giác này, nói như thế nào nhỉ... Giống như khiêng cả một ngọn núi lớn trên đôi vai gầy yếu ấy.”
Đàm Hi bị cách ví von này của anh ta làm cho phì cười, “Một người đàn ông lại tự thừa nhận mình gầy yếu à? Lưu Diệu à, sau này anh còn muốn tìm bạn gái không thế hả?”
“Cô không nói thì không có người thứ ba biết.” Chàng trai trẻ học theo dáng vẻ của cô, ném lại một ánh mắt đầy vẻ coi thường.
“Lỡ đâu anh không giữ được mồm mép, nói hớ ra, cũng tính nợ lên đầu tôi à?”
“...” Trọng điểm không phải cái này đâu, chẳng phải chúng ta đang bàn bạc về cổ phiếu hay sao hả?
Đàm Hi khẽ ho, dường như đã nhận ra thái độ cạn lời của anh ta, lập tức chuyển về chủ đề chính: “Phân tích về Hoa Nhuận mà anh đưa cho tôi lần trước rất tốt.”
“Nhưng tiền đề là năm chọn một.”
Lúc đó, Đàm Hi cho anh ta năm lựa chọn, Lưu Diệu phân tích cẩn thận số liệu về từng loại cổ phiếu một lần, cho nên không khó để chọn ra Hoa Nhuận chiếm ưu thế về hầu hết mọi mặt.
Nhưng giờ trước mặt anh ta là mấy chục lựa chọn liền, nếu dựa theo phương pháp lần trước, đừng nói một tuần, chỉ sợ một tháng anh ta cũng không làm xong được.
“Có vấn đề gì à?” Đàm Hi nhướng mày, thấy dáng vẻ cau mày của anh ta thì quyết định không làm khó “thanh niên gầy yếu” này nữa.
Lưu Diệu trầm ngâm trong chớp mắt, sau đó liền nói ra suy nghĩ của mình cho Đàm Hi nghe, “... Cứ thế thì căn bản sẽ không xong được.”
“Ai bảo anh phải làm phân tích với từng cái một đâu?”
“Nếu không thì phải làm sao?” Trong mắt người thanh niên tràn đầy nghi hoặc, gần như là nôn nóng.
“Giăng lưới khắp nơi nhưng trọng điểm vẫn là bắt cá, đã nghe qua câu này chưa?”
“Éc...” Nghe thì nghe rồi nhưng câu đó thì có liên quan gì tới chuyện này chứ?
“Cẩn thận điêu khắc có cái hay của cẩn thận điêu khắc, đao to búa lớn cũng có cái đặc biệt của đao to búa lớn. Anh đã làm nhiều bài trắc nghiệm, chắc cũng biết phương pháp loại trừ chứ?”
Lưu Diệu suy tư gì đó.
Đã nói tới nước này rồi, Đàm Hi cũng cảm thấy mình quá nhân từ, nếu Lưu Diệu còn chưa hiểu ra thì cô cũng bó tay rồi.
“Để tôi nghĩ một chút... nghĩ một chút...” Anh ta xua tay, mày nhíu chặt lại, dường như sắp nghĩ thông suốt vấn đề gì đó, chỉ còn thiếu ánh sáng cuối cùng.
Đàm Hi thanh toán tiền, lặng lẽ rời đi mà không làm kinh động tới Lưu Diệu.
Sau một lúc lâu, “Tôi hiểu ra rồi!”
Ơ? Người đâu rồi?
Phía đối diện đâu còn bóng dáng của Đàm Hi đâu nữa? Lưu Diệu nhìn danh sách cổ phiếu trong tay, nhất thời ngơ ngẩn.
Thế nên, cô ấy... đang chỉ điểm cho anh ta sao?
Đàm Hi rời khỏi quán cà phê liền đi thẳng ra bãi đỗ xe lấy xe, vốn dĩ định về thẳng Bồng Lai, đột nhiên nhớ ra hôm nay vú Trương không thể qua nấu cơm được nên lại đánh xe tới một siêu thị lớn ở gần đó.
Cô có thói quen trước tiên nghĩ xem sẽ nấu cái gì, sau đó mới đi mua nguyên liệu nấu ăn, bỏ qua thời gian rối rắm giữa đường, hay mà đúng không?
Điểm này vừa lúc đối lập với vú Trương.
Đầu cá hầm ớt, trứng bác cà chua, thịt bò băm xào ớt xanh, canh ba ba, sau khi quyết định xong thực đơn của đêm nay, Đàm Hi mới đẩy xe mua sắm vào khu thực phẩm.
Chưa tới mười lăm phút đã mua xong nguyên liệu nấu ăn, lại cầm ba hộp sữa chua và hai túi trái cây lên và ra quầy thanh toán.
Bởi vì đang là giữa trưa nên người vào siêu thị cũng không nhiều lắm, vừa lúc tiết kiệm được thời gian xếp hàng chờ tính tiền.
Nhưng vì ít người mua nên nhân viên thu ngân cũng ít, Đàm Hi liếc mắt một cái đã thấy ngay Tần Thiên Lâm và cô cave Hề Đình đang anh anh em em, quấn quýt chim chuột nhau ở ngay quầy thu ngân bên cạnh.
Có câu nói gì ấy nhỉ?
Oan gia ngõ hẹp thường hay gặp nhau.
Đàm Hi cảm thấy sửa thành một câu này cũng đúng: Không phải kẻ thù không chạm mặt!
Đường rộng thênh thang, có bao nhiêu là nơi mua sắm, ấy thế mà cô vẫn đụng phải họ, nên làm gì bây giờ nhỉ?
Đi lên chào hỏi một câu hay là cứ tỏ vẻ không quen biết? Rối rắm quá đi mất...
Đúng lúc cô đang do dự không biết làm thế nào thì Tần Thiên Lâm đã phát hiện ra cô, ánh mắt lập tức trở nên u ám và thâm thúy. Hề Đình nhìn theo ánh mắt hắn, giây tiếp theo, đồng tử lập tức co chặt lại.
Hay! Giờ thì khỏi phải phân vân nữa, Đàm Hi cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn đảo mắt, giơ tay lên, máy móc vẫy chào: “Hi~” anh biến thái và cô hoa sen.
Nụ cười ngọt ngào đến mức làm người ta phát ngán trên môi Hề Đình lập tức cứng đờ, ánh mắt nhìn Đàm Hi đầy vẻ đề phòng, cố gắng đè nén sự oán hận và giận dữ trong lòng xuống, giống như một con rắn độc rúc trong bóng tối không ngừng phun đầu lưỡi thăm dò.
Chỉ tiếc, cô nàng Đàm không sợ cái dáng vẻ đó, mỉm cười đàng hoàng, ánh mắt bễ nghễ mang theo vẻ khiêu khích như thể đang nói: Bại tướng dưới tay bà, tới đây, đánh bà đi~ có dám đánh không~
Hề Đình tức giận đến xanh lét cả mặt mày, ghé lại bên tai gã đàn ông, cũng chẳng biết thì thầm cái gì. Ánh mắt Tần Thiên Lâm nhìn Đàm Hi cực kỳ phức tạp, bên trong còn trộn lẫn những cảm xúc mà cô không hiểu lắm, cũng không muốn hiểu.
“Trời sinh một đôi nam nữ chó má.” Hừ lạnh một tiếng, móc ra một tờ tiền đưa cho nhân viên thu ngân.
“Trả lại ngài ba tệ năm xu, xin cầm lấy, cảm ơn đã chiếu cố, hoan nghênh quý khách lần sau lại đến.”
Đàm Hi không muốn một ngày vui vẻ của mình bị hủy bởi hai kẻ khốn kiếp kia, thế nên cô cầm lấy túi đồ và đi luôn, căn bản chẳng thèm quay đầu lại, nên cũng không nhìn thấy vẻ đau khổ và hối hận trong mắt người đàn ông.
Nhưng Hề Đình lại nhìn thấy hết, không tự giác siết chặt nắm tay.
Đàm Hi, sao mày không chết luôn đi chứ?
Bỏ đồ vào trong cốp xe xong, Đàm Hi đang định kéo cửa xe ra thì lại bị một bàn tay túm lấy... ừm, tay đàn ông.
Giống hệt gương mặt đẹp trai kia, bàn tay cũng được trời ưu ái, không chỉ có khớp xương rõ ràng mà cũng rất thon dài.
“Chúng ta nói chuyện.” Tần Thiên Lâm nhìn cô, mắt đen thâm trầm.
“Chẳng có gì để nói hết.” Đàm Hi giật tay trở về như thể vừa đụng vào một thứ gì đó kinh tởm lắm, còn cố tình lau hai cái lên áo mình nữa.
Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ đau xót: “Em chán ghét tôi đến thế sao?”
Cười lạnh, “Tôi tưởng anh đã sớm nhận ra rồi chứ.”
“...”
Đàm Hi chẳng rảnh rỗi quan tâm vẻ mặt của hắn thế nào, có phản ứng ra sao, bởi vì trong đầu đang không ngừng từ hỏi không biết hoa sen Hề đã đi đâu mất rồi?
Đằng trước không thấy, đằng sau không thấy, bên phải bên trái đều không thấy.
Theo lý thuyết, Tần Thiên Lâm tới tìm cô, với tính cách của Hề Đình thì không có lý nào không đi theo mới đúng!
Ồ ngon, vừa nhắc Tào Tháo thì thấy Tào Tháo tới.
“Thiên Lâm, sao anh lại tới đây thế? Bao nhiêu đồ thế này, anh cũng chẳng xách giúp em...” Giống giận mà không phải giận, âm thanh ngọt ngào làm người ta ngán chết.
Lời này nếu được nói ra từ miệng Nhiễm Dao, đảm bảo đàn ông nghe xong đều thấy xương cốt mềm nhũn. Có điều, đổi thành hoa sen Hề, vậy... he he, Đàm Hi thực sự không dám khen tặng.
Rốt cuộc, cũng là một mụ già rồi.
Tần Thiên Lâm không để ý tới cô ta, thậm chí ánh mắt còn chẳng nhìn lấy một cái, vẫn cứ cố chấp nhìn chằm chằm vào Đàm Hi.
“Em có gì muốn hỏi tôi không?” Hắn hỏi.
Đàm Hi ngu người, thoáng nhìn về phía Hề Đình đã trắng bệch mặt mày ở gần đó, hai chữ “không có” đã lên tới miệng lại bị cô nuốt trở vào.
Ánh mắt Tần Thiên Lâm lập tức trở nên nóng rực, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập, cánh môi hắn mấp máy như muốn nói gì đó.
Có điều còn chưa nói xong đã bị âm thanh cao vút gần như sắc bén của người phụ nữ cắt ngang: “Thiên Lâm...”
Đàm Hi kinh hãi, tay vỗ lên ngực, giống như chưa hồi hồn, còn chưa nói gì đã lại nghe thấy hoa sen Hề tiếp tục tự mình hát tuồng: “Em... cảm thấy không khỏe lắm, có thể tối qua ngủ muộn quá nên bị cảm lạnh, trước khi về nhà có thể đưa em ghé tiệm thuốc được không?”
Đàm Hi nhướng mày, không hổ là “hoa sen già” đã có thâm niên, chỉ một câu nói nghe thì tưởng chẳng có gì, nhưng vòng và vòng vèo một hồi, rõ ràng là muốn mượn lời này để truyền ra hai tin tức: Thứ nhất, “tối hôm qua ngủ quá muộn” ám chỉ hai người đã lăn lộn với nhau; thứ hai “trước khi về nhà” tỏ vẻ là hai người đã ở chung, càng thêm chứng thực điều đầu tiên.
Tần Thiên Lâm nghe vậy thì hơi nhíu mày, khẽ ừ một tiếng, coi như đáp lại.
Hề Định thấy hắn vẫn còn quan tâm và nhẫn nhịn mình thì lại thuận thế trèo lên, thân mật ôm lấy cánh tay hắn, ánh mắt nhìn Đàm Hi tràn ngập vẻ khiêu khích.
Tần Thiên Lâm không nhúc nhích, tùy ý để cô ta kéo tay, sắc mặt đã hơi trầm xuống. Khi thấy vẻ mặt vô cảm xúc của Đàm Hi thì bàn tay đút trong túi quần của hắn vô thức siết chặt lại.