Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 426: Chị dâu này không phải chỉ để gọi không

Đàm Hi liếc anh một cái, ngụ ý là: thế giới của tín đồ ăn uống anh không hiểu đâu, giống như Pháp Hải không hiểu tình yêu vậy.

Lục Chinh khẽ cười, xoa đầu cô, ánh mắt sủng ái vô cùng.

Tống Bạch thấy hơi khó chịu, thể hiện yêu đương trước mặt chó độc thân, thật sự tốt chứ?

Điên rồ hết sức mà!

Đàm Hi thì lại không cảm thấy sao cả, dù sao đây cũng không phải lần đầu Lục Chinh động tay động chân như vậy. Đặc biệt là kiểu “xoa đầu chó” của anh, cô đã không lạ lẫm nữa, quá quen thuộc rồi. Thỉnh thoáng khi tâm trạng tốt, cô còn sáp tới cọ vào nữa.

Thế nhưng hiện tại cô không có tâm trạng đó, trước mặt đồ ăn ngon, sao lại bỏ qua được chứ? **, làm nũng gì đấy để sau.

Vú Trương cũng không để ý, chốc chốc lại gắp đồ ăn cho Đàm Hi, này thì ăn nhiều một chút, kia thì thử món đó xem, thật sự chu đáo đến quá mức.

Nói chung là hai người đàn ông to xác như Lục Chinh và Tống Bạch bị phớt lờ qua một bên rồi.

Tiếp sau đó, bầu không khí cũng khá ổn.

Dảng vẻ ăn uống của Lục Chinh rất lịch sự, lộ rõ phong cách của người quân nhân. Trái với kiểu sao cũng được của Đàm Hi, thích gì ăn đó, không câu nệ. Tống Bạch thì lại lộ vẻ không để tâm lắm, lâu lâu lại gắp thức ăn, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn sang Lục Chinh và Đàm Hi, cái ánh nhìn đó, giống như muốn tìm ra báu vật gì vậy.

“Hi Hi, xới thêm bát cơm cho tiểu Bạch.” Lục Chinh mở miệng, như vô tình bỏ bom hạng nặng vậy.

“Em,“ Đàm Hi nuốt nước bọt, ánh mắt dừng lại trên người Tống Bạch ra vẻ không thể tin được, “Xới thêm cơm?”

“Ừ.”

Đồng chí tiểu Bạch xém tí cắn lưỡi, anh ta không nghe lộn chứ?

“Tiếng chị dâu này cũng không phải nói cho có thôi đâu.” Lục Chinh nói tiếp.

Đàm Hi chớp mắt, rõ ràng còn có chút không kịp phản ứng. Mười mấy phút trước, con người đó còn cúi người xách dép cho cô, sao chưa gì đã thành cô giúp anh ta xới thêm cơm chứ? Mặc dù nói là dòng đời đưa đẩy, nhưng cũng không thể nhanh đến thế được chứ...

“Anh, sao lại có thể để chị dâu xới cơm cho em chứ? Vậy, không tốt lắm...” Ngoài mặt thì như từ chối, nhưng thực tế lại đang thăm dò.

“Nên vậy.”

Đã đến lúc Tống Bạch lên ngôi rồi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cơ hội tốt như thế mà bỏ qua có phải quá đáng tiếc rồi không?

Dù sao có anh của anh ta ở đây, Đàm Hi có giận cũng không thể trút lên đầu mình được, anh liền ho nhẹ vài tiếng, đưa bát qua, “Vậy thì, phiền chị dâu vậy.”

“...” Đàm Hi tức đến trợn tròn mắt.

Ánh nhìn của Lục Chinh nhẹ nhàng lướt qua và dừng lại trên người cô.

“Không - phiền - tí - nào.” Bốn chữ văng ra từ kẽ răng, Đàm Hi gác đũa, cầm lấy bát của Tống Bạch đưa tới, xoay lưng đi vào nhà bếp.

Vú Trương vô thức muốn nhận lấy, dù sao cũng là công việc của bà, nhưng khí thế của Lục Chinh quá mạnh, đã khiến bà đứng hình từ lâu. Bà làm gì còn dám hành động lỗ mãng nữa chứ?

Rất nhanh, Đàm Hi đã đem một bát cơm trắng đầy đi ra. Cô còn cố ý bước qua bên cạnh chỗ Tống Bạch, nụ cười rạng rỡ, “Tiểu Bạch Bạch, anh nhất định phải ăn hết đó~ đừng phụ lòng của chị dâu nhé.”

Mấy chữ cuối được cô nhấn mạnh rất rõ.

Tống Bạch dựng tóc gáy, sống lưng thấy lành lạnh, sao anh ta nghe thấy mùi âm mưu ở đây?

Đàm Hi đã ngồi về vị trí của mình, trong tâm trạng có vẻ không tệ, thậm chí còn quay sang cười vô cùng “thân thiện” với anh ta.

Tống Bạch càng không dám động vào bát cơm trước mặt, thậm chí đến nhìn cũng không dám nhìn, có thể nói là tránh như thấy rắn.

“Ăn nhiều vào.” Lục Chinh kêu anh ta.

Nụ cười cứng đơ, cay đắng nói: “Anh, thực ra em đã no lắm rồi.”

Đôi đũa đang gắp thức ăn của Đàm Hi khựng lại, quay sang nhìn anh ta... và bát cơm trắng nóng hổi trước mặt: “Lãng phí không phải là một thói quen tốt.”

Ý là anh ăn cho tôi!

Tống Bạch cảm thấy không còn lưu luyến gì trên đời nữa.

Đàm Hi lại cười ngặt nghẽo, ánh mắt thậm chí còn lộ rõ vẻ hiểm ác, thể hiện rõ ràng niềm vui trên nỗi khổ của người khác.

Lục Chinh còn gắp thêm miếng sườn vào bát cơm của anh ta. Tống Bạch có thể từ chối sao?

Dĩ nhiên là không.

Với sự quyết tâm của tráng sĩ không còn gì để mất, anh ta đành nâng bát cơm lên, hy sinh vậy~~~

Miếng thứ nhất, không có gì cả.

Miếng thứ hai, cũng không có gì cả.

Không lẽ cô ta đã ém hàng dưới đáy bát sao?

Tuy nhiên cho đến lúc ăn đến đáy bát rồi vẫn không thấy xảy ra việc gì như trong tưởng tượng, trước đó Tống Bạch đã đoán là trong cơm có tiêu, ớt, mù tạt, thậm chí còn có mấy thứ đơn giản kinh khủng hơn như muối, giấm.

Kết quả thì...

Không! Bị chơi xỏ rồi! Cô ta cố ý muốn thấy cái dáng vẻ anh ta lo lắng kinh sợ, lo lắng bất an!

Tống Bạch nghiến răng và thầm ghi lại món nợ này.

Đàm Hi ngoài ánh mắt tràn đầy ác ý lúc ban đầu thì không còn nhìn anh ta nữa, tất cả mọi sự chú ý đều dành cho món... bò sốt cay ở trước mặt.

Vì vậy, cho dù lúc này đồng chí Tiểu Bạch có cố gắng trừng mắt đi nữa thì cũng đừng hòng nhận được bất kỳ phản ứng nào.

Cảm giác như đấm vào bông gòn vậy, ngoài việc cảm thấy bất lực, thì chỉ còn kìm nén sự uất ức...

Một bữa cơm, trông có vẻ hòa bình, nhưng bên trong sóng ngầm trào dâng.

Vú Trương thu dọn bát đũa. Đàm Hi ngồi xổm trong phòng khách gọt táo. Lục Chinh và Tống Bạch ngồi trên ghế sofa bàn chuyện công việc.

Thoạt nhìn, trong có vẻ cũng hài hòa lắm.

“Cậu ngồi đi, tôi đi nói chuyện điện thoại một lát.” Nói xong, Lục Chinh đứng dậy đi ra ngoài ban công.

Tống Bạch thừa cơ hội tiến lại gần, “Này, đang chuẩn bị trái cây tráng miệng sau bữa cơm cho tôi đấy hả?”

“Hơ hơ, mặt dày thật đấy.”

“Sao, không cho tôi ăn?”

Đàm Hi hừ một tiếng, ý rằng: không cho ăn đấy thì sao!

“Anh tôi cho không?”

Động tác khựng lại, “Tống Tiểu Bạch, anh lấy Lục Chinh ra ép tôi đấy à?”

“Ừ hử.”

“Anh giỏi lắm!”

“Không dám, không dám...” Nói thì khiêm tốn vậy, nhưng mặt thì láo xược đắc ý vô cùng.

Đàm Hi nắm lấy vỏ trái cây trét lên mặt anh ta, Tống Bạch không kịp đề phòng, “Em, em, em...”

“Em gì mà em?” Đàm Hi trợn ngược tròng trắng, đập tay anh ta ra, vang lên một tiếng giòn tan: “Không phải nói muốn ăn sao, đó, vỏ trái cây đó, dưỡng da đẹp lắm đó.”