“Này, tay anh đặt ở đâu vậy hả? Ối...” Đàm Hi đẩy anh ra, đẩy bàn tay đang luồng vào vạt áo ra, ánh mắt tức tối.
“Không phải muốn anh ăn vào bụng sao?”
Đàm Hi trợn mắt: “Thứ em nói là nhãn...” Không phải cô, làm ơn đi nào!
“Đều như nhau.”
“...”
Lục Chinh kéo áo của cô.
“Không phải chứ? Anh làm thật à?”
“Lửa ai châm, người ấy dập.”
Mẹ nó! Có lòng tốt đút nhãn cho anh ăn, kết quả lại khiến bản thân lọt hố. Đàm Hi chỉ cảm thấy không còn gì luyến tiếc trên cuộc đời này nữa.
“Ban ngày ban mặt, đồng chí thiếu tướng! Anh làm như thế, xứng đáng với sự bồi dưỡng của tổ chức và lòng tin của nhân dân sao?”
“Bớt nói nhảm lại cho anh.” Dứt lời, nghiêng người hôn cô.
Râu ria lởm chởm cạ vào khiến Đàm Hi kêu oai oái, né đi theo bản năng, nụ hôn của anh lướt nhẹ qua gò má của cô.
“A Chinh, đừng giỡn nữa, em sai rồi, em sẽ hối cải!” Đàm Hi nhăn mặt, ý đồ dụ dỗ.
Đáng tiếc, chiêu này không có tác dụng với người nào đó.
“Bây giờ mới biết hối lỗi, muộn rồi.” Vừa nói, bắt đầu lột áo khoác của cô ra.
Đàm Hi khóc không ra nước mắt, sao cái người này lúc nào cũng có thể phát tình vậy? Chẳng lẽ mùa xuân sắp đến rồi?
Nhưng giờ mới là tháng hai thôi mà...
Kết luận cuồi cùng là: Mùa động dục của Lục cầm thú đến sớm hơn và kết thúc muộn hơn so với loài cầm thú thông thường, hơn nữa nhiều lúc còn không phân theo mùa.
“A Chinh? Hi Hi?”
Tiếng gõ cửa vang lên, hai người khựng lại, cứ như bị điểm huyệt, mặt đối mặt.
“Đứng dậy!” Đàm Hi hạ thấp giọng.
Nhéo mạnh vào eo cô một cái, lúc này Lục Chinh đành phải buông tay.
Một chân Đàm Hi đá tới: “Mở cửa”
Lục Chinh nhíu mày, vứt lại cho cô một ánh mắt cảnh cáo, sau đó xuống giường.
“Bà nội.”
Đàm Thủy Tâm vừa cày phim xong, trên người vẫn còn mặc bộ quần áo ở nhà, Hello Kitty màu hồng, do Đàm Hi chọn cho bà: “Sao trong phòng khách lại có một thùng nhãn thế?”
“Tiểu Bạch gửi đến.”
“Đứa thứ ba nhà họ Tống?”
“Vâng.”
“Đứa trẻ đó khá có lòng. Đúng rồi, Hi Hi đâu?”
“Đang ngủ.”
Giờ này rồi, còn ngủ? Bữa trưa vẫn chưa ăn, bà cụ tỏ vẻ nghi ngờ.
Lục Chinh siết nắm tay ho nhẹ: “Ngủ bù. Bà tìm cô ấy làm gì?”
“À, ipad hình như hết pin rồi.”
“Cháu sạc giúp bà...”
Cùng với tiếng cửa phòng đóng lại, Đàm Hi mới vén chăn ra, cười sặc sụa... ngủ bù?
Xét về trình độ nói dối với thái độ nghiêm túc, cô chỉ phục mỗi Lục Chinh!
Xoa cái bụng cười đến phát đau, Đàm Hi xoay người ngồi dậy, lấy điện thoại chơi game rồi đăng nhập vào một diễn đàn nổi tiếng trong nước, vào chuyên mục tình cảm.
Đăng bài...
Bạn trai quá mạnh mẽ thì phải làm sao đây? Online đợi, hơi sốt ruột.
Một chuỗi ID ở phía sau, đều là những người quen biết khi đăng bài linh tinh lúc trước.
Lầu 1: Cảm ơn đã mời. Tôi có thể nói cậu ở trong phúc mà không biết hưởng phúc không?
Trả lời: Chẳng lẽ chồng của cậu không được? [Giật mình]
Trả lời: Đâu chỉ không được! Người hỏi kiểu vấn đề này, nên bị lôi ra ngoài treo lên đánh thật mạnh!
Đàm Hi bĩu môi, cô đoán người này chắc chắn là một phụ nữ trung niên - cô đơn vắng vẻ lạnh lẽo.
Không lâu sau, lại có người đến.
Lầu 2: Xin hỏi mạnh đến mức độ nào?
Trả lời: Poodle (một loại chó nhu cầu cao).
Trả lời: Nhỏ ngắn mạnh mẽ?
Trả lời: To dài và lâu.
Trả lời: Xin hãy cho tôi 1 tá kiểu bạn trai này, cảm ơn!
Đàm Hi ngoài việc đảo mắt thì vẫn là đảo mắt khinh thường.
Vài lầu phía dưới, đều âm thầm hoặc trắng trợn thể hiện cảm xúc “hâm mộ ganh tị”, ví dụ như...
“Có tiện biết được cách thức liên hệ với bạn trai của cô không? Tuyệt đối không có ý hẹn hò, chỉ là muốn để cho chồng tôi học hỏi giao lưu kinh nghiệm [xấu hổ].”
“Xin hỏi bạn trai của chủ thớt là người phương Bắc phải không? Tôi nghe nói người phương Bắc khá là lợi hại~”
“...”