Khí thế của anh quá mạnh mẽ, đôi mắt u trầm kia cứ như vực sâu vạn trượng, chỉ cần bước sai một bước thì sẽ bị thịt nát xương tan.
Châu Đức Vận hừ lạnh, nhưng không dám hung hăng nữa, ý đồ thu tay về, nhưng lại không thể nhúc nhích được.
“Anh... buông tay!”
“Ai cho anh cái gan đến đây gây chuyện hả?”
“A Chinh...” Tiếng reo vui mừng của cô phá vỡ bầu không khí căng thẳng, giây tiếp theo, trong lòng Lục Chinh xuất hiện thêm một chú gấu túi.
Đàm Hi nhảy lên, hai tay bám vào cổ anh, hai chân co lại, ôm lấy eo Lục Chinh, cười cong cong chân mày: “Sao anh lại về rồi?”
“Không hoan nghênh anh?” Thuận thế quật ngã Châu Đức Vận, bàn tay to đỡ lấy bờ mông cong vểnh của cô, rồi nhấc lên trên.
“Không phải đã nói ít nhất phải một tuần sao?”
“Không đợi được”
Đàm Hi chớp mắt, “Không đợi được cái gì?”
“Em nói xem?”
Cô chỉ mỉm cười.
Trong đám người, không biết ai đã huýt sáo, tiếng nghị luận và trêu chọc vang lên không dứt.
“Tuổi trẻ, cả người đầy sức mạnh”
“Sao nào, bà hâm mộ?”
“Ha ha, chẳng lẽ ông không hâm mộ?”
“Cậu Lục đây bình thường độc lai độc vãng, không ngờ trong nhà lại cất giấu một cô vợ xinh, diễm phúc không ít à nha~”
“Người ta đâu gọi là giấu? Cô gái nhỏ này đã đến đây ở vào năm ngoái rồi, tối hôm qua không phải còn múa quảng trường với chúng ta sao?”
“Già rồi, không theo kịp trào lưu, động tác này độ khó chắc cao lắm nhỉ?”
“...”
Vì sự xuất hiện bất ngờ của Lục Chinh, hai mẹ con Triệu Uyển Nhiên và Châu Đức Vận bị mọi người bỏ lơ.
Có thể vào ở trong “Bồng Lai”, ai mà chả có thân gia chứ? Hoặc là đại gia, hoặc là con cái của đại gia, tố chất và tu dưỡng đều không thấp, rất ghét cái loại miệng lưỡi dơ bẩn, không nói lý lẽ như Châu Đức Vận.
Triệu Uyển Nhiên chí ít vẫn còn tự biết mình, cúi đầu, im lặng không nói.
Châu Đức Vận thì không có kiểu giác ngộ ấy. Hắn ta đến để gây phiền phức cho Đàm Thủy Tâm, còn về việc người khác thấy thế nào, nói ra sao, hắn đã sớm tự động miễn dịch.
“Bà dựa vào gì mà đuổi mẹ tôi ra khỏi Lục Gia?!” Vứt hai người Lục Chinh đang ôm ấp nhau qua một bên, hắn ta thốt lên với bà cụ.
Đàm Thủy Tâm vốn đang vui vẻ xem cảnh hai đứa nhỏ nồng thắm, bất ngờ bị quát lên như thế, giật mình, cả người run lên, nhưng suy cho cùng cũng là quý bà hào môn quen với những cảnh tượng lớn, nên bình tĩnh lại rất nhanh, lạnh lùng nói: “Cậu là ai? Có quan hệ gì với Triệu Uyển Nhiên?”
“Ông đây tên Châu Đức Vận,“ đẩy bà mẹ già lên trước, “Con trai bà ta.”
Ánh mắt Đàm Thủy Tâm dừng lại trên người Triệu Uyển Nhiên: “Nó nói thật chứ?”
Giây phút ấy, ngay cả can đảm ngẩng đầu Triệu Uyển Nhiên cũng không có. Năm xưa bà không hơn được người này, bây giờ vẫn không hơn được. Một lúc lâu sau, bà ta nghe thấy giọng nói trầm khàn của bản thân mình cất lên: “Đúng.”
Đàm Thủy Tâm không nhìn bà ta nữa, tầm nhìn dừng lại trên khuôn mặt của người đàn ông cao gầy này, bình tĩnh lên tiếng: “Tìm tôi có việc gì?”
“Bà dựa vào gì mà đuổi mẹ tôi đi?!”, Câu này, hắn ta đã nói hai lần, bà cụ đã không còn thấy kinh ngạc nữa.
Thì ra, là bị đuổi đi rồi...
Không vội phủ nhận, bà cụ hỏi ngược lại: “Tại sao tôi không thể đuổi mẹ cậu đi?”
“Ông cụ đã đồng ý rồi, bà là cái thá gì?”
“Ồ? Ông ấy đồng ý rồi? Vậy mẹ cậu là bị ai đuổi đi? Phải biết rằng, khoảng thời gian này tôi đều ở đây.” Ý ở đây tức là, cho bà vào ở thì đã sao? Chẳng phải vẫn bị đuổi đi đấy sao?”
Sự chế nhạo này, khiến Triệu Uyển Nhiên vô cùng xấu hổ, nhưng không lay động được tên mặt dày như Châu Đức Vận.
“Mẹ tôi được ông cụ mời đến làm khách, nếu không phải do bà, sao ông ấy lại đuổi mẹ tôi đi?”
“À, tôi đúng là không thích nhìn thấy người lạ trong nhà.”
“Bà! Bạn bè cũ cái khỉ gì chứ, còn không phải là sau khi giàu có thì giở trò vong ơn bội nghĩa...”
Đàm Thủy Tâm cười lạnh, “Tôi muốn hỏi ngược lại, vong ân gì, phụ nghĩa gì?”
Châu Đức Vận nhất thời câm nín.
“Năm xưa, nhà họ Lục giàu có, nhà họ Đàm của tôi cũng không thua kém, còn nhà họ Triệu cùng lắm chỉ là bậc trung lưu, nói một câu tự ái thì nhà họ Triệu có ân nghĩa gì có thể bố thí cho hai nhà chúng tôi? Nếu như cậu vẫn muốn kiên trì, thì có thể nói rõ ràng trước mặt mọi người”
“Tôi... lười phải nói chuyện với bà! Tóm lại, mẹ tôi đang ở ngon lành trong nhà họ Lục, một câu của bà đã khiến cho ông cụ đuổi người đi, nói đi, bây giờ phải làm sao?”
Châu Đức Vận rõ ràng là muốn ăn vạ.
Đàm Thủy Tâm đã nhìn thấu chiêu trò của người này, không nhanh không chậm: “Đầu tiên, nhà họ Lục không có chỗ cho mẹ cậu làm chủ, làm khách lâu rồi thì vọng tưởng muốn biến thành chủ? Lòng dạ tham lam! Tiếp đến, khách không ra khách, thì đừng trách sao chủ nhà không hài lòng, đuổi các người ra khỏi nhà.”
Tốc độ nói của bà cụ không nhanh, nhưng vần điệu nhịp nhàng, có cảm giác như hát kịch, nói chuyện không dùng lời thô tục, nhưng luôn dẫm trúng chỗ đau của người khác, có lý lẽ có căn cứ, mạch lạc rõ ràng.
“Khả năng lời thoại của bà, hoàn toàn có thể vào đoàn làm phim cung đấu rồi nhỉ?” Đàm Hi dựa vào trong lòng Lục Chinh, chép miệng, suýt chút nữa là giơ ngón tay cái về phía bà cụ.
Lục Chinh vỗ vào mông cô: “Ngoan ngoãn một chút.”
Đàm Hi bĩu môi, tính háo sắc không đổi.
Châu Đức Vận gặp phải một người biết dùng võ mồm, lại không dám động tay tùy tiện, dù sao Lục Chinh vẫn còn ở bên cạnh “nhìn chằm chằm”, nhưng hắn lại không cam tâm chịu thua như thế.
Phải biết rằng, kế hoạch ban đầu của hắn là sống dựa vào Lục Gia nửa đời còn lại. Nếu ông cụ Lục niệm tình xưa, nói không chừng còn có thể nhận hắn làm con nuôi, rồi lăn lộn vào giới thượng lưu, thế thì chẳng phải hắn được một bước lên mây hay sao?
Bây giờ thì hay rồi, kế hoạch thất bại không nói, ngay cả chút tiền tài cũng không vớt vát được. Vốn dĩ vẫn còn căn tứ hợp viện, đều tại bà già này giả vờ thanh cao, lại đi từ chối, bị điên à?!
Càng nghĩ càng tức, nếu bên phía ông cụ Lục đã hỏng bét rồi, thì dứt khoát kiếm ít lợi lộc trên người bà già này, tóm lại không thể đi một chuyến uổng phí được!
“Được, tôi không thèm chấp bà, để tránh người ta nói tôi ức hiếp người già yếu đuối. Một câu thôi, bà chuẩn bị bồi thường tôi thế nào?”
“Bồi thường?” Đàm Thủy Tâm cứ như nghe thấy một câu chuyện gì đó nực cười lắm, “Cậu dựa vào gì?”
“Thì dựa vào mẹ tôi ở Lục Gia các người vài hôm, danh tiết và trong sạch đều bị hủy rồi!”
“Danh tiết? Trong sạch?” Đàm Thủy Tâm tức đến bật cười, tầm nhìn dừng trên người Triệu Uyển Nhiên, “Xin hỏi bà Triệu, đã đến tuổi này rồi còn nói đến danh tiết, bà có cảm thấy có hơi muộn màng hay không? Còn về trong sạch, con trai đứng sờ sờ ra đây, đừng có tự vả vào mặt mình”
“Tôi... không có...” Bà ta lúng túng.
Lúc này, Đàm Thủy Tâm là một vị thần cao cao tại thượng, còn bà ta chẳng qua chỉ là một con kiến hèn mọn thấp kém.
Mọi tôn nghiêm đều bị đạp dưới chân, bà ta chưa bao giờ quẫn bách như thế, hận không thể chui đầu vào đất.
“Không nói nhảm với bà nữa, muốn giải quyết phiền phức, 20 vạn, thiếu một đồng cũng không được” Châu Đức Vận lộ ra vẻ mặt tham lam, “Bà là người có tiền, tất nhiên sẽ không thiết chút tiền này, coi như mua sự im lặng, tôi và mẹ tôi sẽ lập tức biến mất, mãi mãi sẽ không xuất hiện ở thủ đô, thế nào?”
“Không thế nào cả.” Đàm Thủy Tâm lắc đầu.
“Bà không sợ ông cụ trở mặt à? Mẹ tôi là người tình cũ ông ta nhớ mãi không quên đấy.” Châu Đức Vận nói năng không biết ngượng mồm, cứ như đó là một chuyện rất vinh quang.
“Vậy cũng phải xem mẹ cậu có mặt mũi lớn như thế hay không đã.”
“Nói như thế bà không cho chứ gì?”
“Tiền của tôi có đi cứu trợ người bị nạn cũng sẽ không cho mẹ con các người một đồng một cắc.”
“Tôi nói cái bà già này...”
“Đủ rồi!” Tiếng thét chói tai muốn thủng màn nhĩ của mọi người, như một con chim nhạn già cỗi đau đớn, phát ra một tiếng kêu cuối cùng.
Triệu Uyển Nhiên run vai đứng nguyên tại chỗ, dáng người bà ta vốn nhỏ bé, không cao lớn, lúc này lại khom lưng, trông càng bất lực yếu ớt.
“Đức Vận đừng nói nữa!”
“Này, tôi đang làm chính sự, bà đừng phá rối!” Hắn ta tỏ vẻ không kiên nhẫn.
“Mẹ kêu con im miệng!” Triệu Uyển Nhiên ngẩng đầu, trong mắt đột nhiên trở nên sắc bén.
Châu Đức Vận sửng sốt, dường như chưa bao giờ thấy bà mẹ trông giận dữ như thế. Nhưng rất nhanh, hắn đã phản ứng trở lại: “Bà nói xem rốt cuộc bà muốn làm cái gì?! Tiền chưa vào tay đã muốn tôi im miệng?!”
Triệu Uyển Nhiên rất muốn đánh chết đứa con bất hiếu này.
Sự kiêu ngạo và khí khái còn sót lại của bà ta đã bị tiêu diệt sạch sẽ trong hôm nay.
“Tôi mặc kệ, bây giờ lập tức đưa tiền cho tôi, nếu không...” Hắn ta cười quái dị.
“Thế nào?” Ánh mắt Đàm Thủy Tâm trở nên lạnh lùng.
“Đừng trách tôi không khách sáo!”
“Tôi muốn xem thử, anh không khách sáo thế nào.” Người nói chuyện là Lục Chinh. Đàm Hi đỡ bà cụ lùi sang một bên.
“Mày, mày muốn làm gì?!” Châu Đức Vận xắn tay áo lên, “Lúc nãy để cho mày chiếm được sơ hở, bây giờ mày chưa chắc có thể... A!!”
Một tiếng kêu thảm thiết như giết lợn vang lên, hắn ta ôm lấy sống mũi lùi về sau, cuối cùng ngã nhào xuống đất như vũng bùn hôi thối.
“Đức Vận!” Sắc mặt Triệu Uyển Nhiên thay đổi, vội vàng chạy đến xem vết thương của con trai bà ta.
“Tiểu Trần, vứt hắn ra ngoài, sau này còn nhìn thấy nữa thì trực tiếp báo cảnh sát.”
“Vâng!” Vẫn là anh Lục lợi hại, vừa nhìn là biết người lành nghề, cú đấm kia không hề nhẹ, chắc sống mũi kia bị gãy rồi? Hờ, đáng đời!
Châu Đức Vận vẫn đang quát mắng. Triệu Uyển Nhiên khuyên thế nào hắn cũng không nghe, cuối cùng bị Tiểu Trần vứt ra ngoài cổng tiểu khu như vứt lợn chết.
Lục Chinh sớm đã ôm bạn gái nhỏ bỏ đi, để lại bóng lưng cao lớn lạnh lùng cho mọi người.