Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 408: Sớm nên kết thúc rồi, tôi muốn ly hôn

Nếu cứ tiếp tục như thế, còn không biết sẽ cho ông đội cái mũ màu gì. Nhớ đến tấm ảnh chụp chung kia, trong lòng ông cụ như có một bàn tay gấu đang cào xé.

Không chỉ đau, mà còn kinh tởm!

Nói thế nào cũng phải mang người về!

Đàm Thủy Tâm bị ông ép đến mức không thể lùi bước, sau lưng là bồn hoa, chiếc Rolls Royce rất bắt mắt dừng ở nơi cách đấy không xa. Tiếng tranh cãi của hai người tuy không lớn, nhưng Lục Giác Dân phô trương như thế, đã có không ít người lén nhìn về phía bên họ.

“Nếu tôi không về thì sao?”

“Bà quyết tâm muốn chống đối tôi phải không?!” Sắc mặt ông cụ trở nên xanh đen.

“Kêu Triệu Uyển Nhiên đi đi.”

Lục Giác Dân kinh ngạc, không phải vì vợ ông muốn đuổi bạn cũ của ông đi, mà vì bà dám học theo kiểu nêu điều kiện, thậm chí còn dùng giọng điệu uy hiếp ép ông đưa ra quyết định.

Hờ, cảm thấy uy hiếp được ông à?

Ông cụ cảm thấy quyền uy trên người bị khiêu khích, không khỏi cảm thấy ảo não. Khi đã ngang bướng thì không ai có thể ngăn cản được, ngay cả động tác kéo tay áo ông của bác Từ ông cũng không thèm nhìn, “Không đi chứ gì? Được! Vậy cả đời này bà đừng về nữa!”

Lời vừa thốt ra, bác Từ thầm cảm thấy thôi xong rồi.

Đàm Thủy Tâm bị câu nói này làm cho ngơ ngác, “Ông... ông kêu tôi đừng về?”

Ông cụ hừ lạnh.

Nếu là lúc trước, bà sẽ nhận sai, nhưng bây giờ sao không có động tĩnh gì?

Không khỏi thầm nghĩ có phải bản thân nói nặng lời quá không? Nhưng chỉ cần bà đồng ý về nhà, không phải đã ổn rồi sao?

Lục Giác Dân chỉ đợi nghe câu nói “Tôi về với ông”, nhưng, trái với mong ước...

“Được! Được! Bây giờ ông vì bà ta mà đuổi tôi đi, nếu đã như thế, tôi cho các người toại nguyện!”

Nói xong, sải bước bỏ đi.

Giây phút xoay người, nước mắt cũng rơi xuống, nhớ lại những năm qua, bà chịu đựng, nhường nhịn, phục tùng ông, nghe theo ông, đều giống như một câu chuyện nực cười.

Thường có câu “Trẻ là vợ chồng già rồi mới là bạn“. Đàm Thủy Tâm cho rằng, cho dù bà và Lục Giác Dân không có tình cảm, nhưng sự tôn trọng giành cho nhau vẫn còn đó, ít ra cũng nên giữ lại ít thể diện cho bà, nhưng trên thực tế, bà nhận được gì chứ?

Đây là sự nhục nhã, sự khinh thường trần trụi!

Không nhịn được nữa, cuối cùng cũng không nhịn được nữa...

Giây phút này, bà thậm chí còn cảm thấy như trút được gánh nặng, sự bó hẹp năm đó, xây dựng nên phần mộ hôn nhân này, giam cầm bản thân cũng bó buộc ông, hôm nay cũng nên đích thân phá hủy, trả lại sự tự do cho nhau.

Năm xưa, mẹ bà từng cảnh cáo bà: “Nếu không lấy trái tim người khác, thì hãy làm một người vô tình.”

Nhưng đến giờ phút này, hình như bà vẫn không làm được.

Quả đắng ngày hôm nay là do một tay mình chưng cất nên, nếm đủ rồi, uống say rồi, sớm nên thức tỉnh rồi.

Lục Giác Dân mất một lúc lâu vẫn chưa phản ứng lại được, chỉ có thể lúng túng nhìn bóng dáng càng ngày càng xa của bà: “Tiểu Từ, chặn người lại!”

“Chặn... chặn lại!”

“Nhanh!”

“Vâng” Bác Từ cất bước đuổi theo, “Bà chủ, đợi chút đã!”

“Tiểu Từ, ông tránh ra!” Đàm Thủy Tâm lau nước mắt trên mặt, chỉ có điều vành mắt đỏ ửng đến giật mình.

“Bà chủ, có gì từ từ nói, tình cảm bao nhiêu năm qua của bà và ông chủ, không cần phải tức giận như thế”

Đàm Thủy Tâm không muốn nói nhiều với ông. “Ông không hiểu đâu.”

Lục Giác Dân chống dậy, đi tới, dùng một ánh mắt vô cùng xa lạ nhìn bà: “Bà đang gây chuyện gì đây? Hả? Có thôi đi không hả?!”

“Thì thôi... sớm nên kết thúc rồi”

“Bà có ý gì?” Ông cụ nghe ra cách nói chuyện khác thường của bà. Kết thúc? Kết thúc cái gì?”

“Tôi không sống với ông nữa, tôi muốn LY HÔN!“

Hai chữ cuối cùng gần như được hét lên, bà cần dùng cách này để cổ vũ cho bản thân, mới có thể nói ra một câu hoàn chỉnh.

Bác Từ ngơ ngác. Lục Giác Dân sửng sốt. Đàm Thủy Tâm thì lại thở phào, kiềm chế sự chua xót trong mắt, giống như khách bộ hành bôn ba vạn dặm, cuối cùng cũng buông bỏ được chiếc ba lô nặng nề trên vai, tiếp tục bước đi tiếp với hành trang nhẹ nhàng.

“Bà... bà... nói gì?”

Bà cụ nhìn thẳng vào ông, trong mắt không còn sự dịu dàng, mà chỉ còn lại sự dứt khoát, “Tôi nói,“ Hít sâu, “Tôi muốn ly hôn.”

“Câm miệng!” Lục Giác Dân gào lên, bàn tay run rẩy chỉ về phía bác Từ, “Đưa... đưa bà ấy... về ngay lập tức!”

“Tôi không về!”

“Từ Chí Cương!” Ông cụ tức giận, gọi hết họ tên đầy đủ của bác Từ.

Bác Từ bị kẹt ở giữa, vô cùng khó xử.

“Chuyện này... ông chủ... bà chủ...”

“Mau ra tay!” Cả người Lục Giác Dân run lên, ông chưa bao gờ nghĩ tới hai chữ “ly hôn” sẽ được thốt ra từ trong miệng của Đàm Thủy Tâm. Người vợ dịu dàng thanh tú, chu đáo ân cần trong ký ức, tuy thỉnh thoảng có hay giận hờn vu vơ, nhưng rất có chừng mực.

Sao... sao lại đòi ly hôn?!

“Lục Giác Dân, ông dám động vào tôi thử xem?”

“Phản rồi! Phản rồi!”

“Từ Chí Cương, mau đưa bà ấy lên xe, còn chưa thấy đủ mất mặt sao?”

“Ai mất mặt? Lúc nãy không phải còn kêu tôi vĩnh viễn đừng quay về sao, bây giờ lại muốn dùng thủ đoạn. Ông... ông đúng là một tên cướp!”

Đây đã là cực hạn của vốn từ ngữ mắng chửi người khác của bà cụ rồi.

Bác Từ cắn răng, “Bà chủ, ủy khuất bà rồi...”

Đàm Thủy Tâm lùi về sau, “Các... các người...” Bị dáng vẻ ngang ngược của Lục Giác Dân tức đến không nói nên lời.

“Này! Các người đang làm gì đó?!” Đột nhiên, một tiếng quát tháo vang lên, Tiêu Quán mặc đồ bảo vệ mang theo gậy cảnh sát chạy đến bên cạnh bà cụ.

“Bà Đàm, không sao chứ?”

“Tiểu Tiêu, tôi không sao”

“Các người là ai? Tìm ai?”

Ông cụ hừ lạnh, không thèm liếc nhìn anh ta, đúng là cao cao tại thượng.

Bác Từ chỉ đành lên tiếng giải thích.

Tiêu Quán nghe hiểu được đại khái, biết đây là chuyện của nhà người ta, bản thân không tiện nhúng tay vào, chỉ có thể thu gậy lại, xoay sang hỏi Đàm Thủy Tâm, “Bà cụ, ông ấy nói đến đón bà, việc này...”

“Tôi không muốn trở về.”

Tiêu Quán ho nhẹ hai tiếng, “Nếu đã như thế, xin mời hai ông về cho.”

“Tên nhóc ở đâu chui ra vậy? Lo chuyện bao đồng!” Cơn tức giận của Lục Giác Dân không có chỗ phát tiết, Tiêu Quán đến rất đúng lúc.

“Ha, tôi nói này ông cụ, thấy tuổi cụ cũng không nhỏ, lại ngồi siêu xe, chắc cũng là người có thân phận và địa vị nhất định, sao lại đi làm khó một bà cụ? Có nói lý lẽ nữa không đây? Người thuộc giới thượng lưu không phải đều nói cái gì mà... phong độ quý ông sao! Ông ép buộc phụ nữ như thế này là không đúng rồi”

“Bà ấy là...”

“Cho dù là vợ ông cũng không thể như thế được!”

Lục Giác Dân không vui, bị tên nhóc này dạy dỗ, mất hết mặt mũi.

“Có gì về nhà rồi nói, đừng có cãi nhau ồn ào, lôi lôi kéo kéo, tuy xã hội hiện đại có nếp sống cởi mở, nhưng trước mặt mọi người thế này cũng mất mặt mà nhỉ?”

Tiêu Quán khuyên can hết lời, cuối cũng cũng thuyết phục được hai người.

Bà cụ kiên quyết không chịu về, ông cụ cũng cố chấp, cuối cùng thống nhất thành: lên lầu từ từ nói chuyện!

Tận mắt nhìn ba người rời đi, Tiêu Quán thở phào, nhìn chiếc Rolls Royce dừng bên đường, châm điếu thuốc, cười nhạt một tiếng, “Trong đầu người có tiền bây giờ đều nghĩ cái gì không biết nữa...”

Nhưng, những gì nên hỏi vẫn phải đi hỏi cho rõ ràng, nên mới có cảnh Tiểu Trần bị cốc đầu, vừa hay Đàm Hi cũng ở có mặt ở đó.

“Chà, vậy cô mau chóng về nhà xem thử đi, cãi nhau ghê lắm, lỡ đâu đánh nhau thì...”

“Cảm ơn đội trưởng Tiêu nhé!” Đàm Hi ném một gói thuốc từ sau cửa xe được hạ xuống ra.

Tiêu Quán đón lấy, vừa định nói tiếng cảm ơn, nhưng chỉ có thể nhìn thấy đuôi xe.

“Anh Tiêu, hãng Trung Hoa, hê hê...” Tiểu Trần chảy nước bọt.

“Đừng hòng nghĩ tới!”

“Ôi, không phải mấy anh em chúng ta từng nói có phúc cùng hưởng...”

Đàm Hi đỗ xe với tốc độ nhanh nhất, đi vào thang máy lên thẳng tầng 18, vừa đi đến cửa liền nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ giòn tan.

“... Bà nói lại một lần nữa xem?!”

Bà cụ siết chặt nắm đấm, không nhìn mảnh thủy tinh vỡ dưới chân, cứng rắn lên tiếng: “Hoặc là Triệu Uyển Nhiên đi, hoặc là ly hôn, ông tự chọn đi!”

“Đã nói là bà ấy chỉ tạm trú! Tạm trú!”

“Tôi không muốn nhìn thấy bà ta.”

“Trước đây còn cảm thấy bà phóng khoáng rộng lượng, bây giờ càng già càng nhỏ nhen, cả ngày nghi ngờ lung tung, cứ giữ chặt chút chuyện năm xưa không buông, có đáng phải thế không?” Ông cụ ngồi trên sofa, đây là lần đầu ông đến chung cư của Lục Chinh, nhưng lại không có tâm trạng tham quan nhà cửa. Tất cả mọi sự chú ý của ông đều tập trung trên người bà cụ, bàn tay nắm chặt gậy chống đang âm thầm chảy mồ hôi lạnh.

Cái câu “tôi muốn ly hôn” quả thật khiến ông giật mình không nhẹ.

“Tôi vẫn không đủ độ lượng? Đã chủ động nhường chỗ cho ông và Triệu Uyển Nhiên rồi, ông còn muốn thế nào nữa?”

“Bà... bà... bà đúng thật là không biết nói lý mà!” Ông nói muốn ở với Triệu Uyển Nhiên khi nào chứ? Người phụ nữ này...

“Mặc kệ ông nói thế nào, bà ta không đi, tôi không về.”

“Bà học theo ai cái thói cãi lại đó thế hả? Có phải cái cô họ Đàm kia không? Nó xúi giục bà gây chuyện với tôi, rồi tranh công trước mặt A Chinh?”

Đàm Thủy Tâm thấy trước mắt tối sầm, suýt chút nữa ngất đi.

“Ông đúng là ăn nói linh tinh!”

“Không phải do nó xúi giục sau lưng, bà dám gây chuyện với tôi?”

“Lục Giác Dân, ông có biết nói lý lẽ không hả?”

“Người không biết nói lý lẽ là bà!”

Cạch... Cửa mở ra.

Rầm... bị đá trúng.

Tiếng cãi nhau ngừng lại, trong phòng chìm trong một sự im lặng quái dị.

Đàm Hi vừa cười vừa rẽ qua huyền quan, chiếc áo khoác được cởi xuống nằm vắt trên cánh tay phải. Cô tháo khăn quàng xuống, cứ như thế mang giày cao gót ngang nhiên xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người.

“Ông cụ Lục?” Hơi nghiêng đầu, tầm mắt từ trên người Lục Giác Dân chuyển sang trên người bác Từ, nhếch mày, mỉm cười, nói khẽ: “Bác Từ?”

“Vâng” Bác Từ đáp lời, đây chắc là bạn gái của cậu Hai rồi, thật xinh đẹp, cười trông cũng ngọt ngào.

“Hừ!” Ông cụ lại không hề có chút cảm tình nào.

Tất nhiên, Đàm Hi cũng không cần ông cảm tình.

“Nghe nói ông muốn nói lý lẽ, vây hôm nay cháu đến nói lý lẽ này với ông nhé!”

“Đồ nhóc con nít ranh mà cũng dám ăn nói xằng bậy?”

“Có câu là, có chí chẳng do tuổi tác”

“Hờ, cái miệng cũng ghê gớm lắm!”

“So với ông, cháu tự thấy chẳng bằng”

Hai người gặp mặt, một qua một lại, chẳng qua cũng chỉ là dò thám, kịch hay vẫn còn ở phía sau.

“Hi Hi...” Đàm Thủy Tâm tỏ ra lo lắng.

Đàm Hi tiện tay kéo một chiếc ghế qua, đỡ bà cụ ngồi xuống, tiện thể đưa cho bà một ánh mắt an tâm.

Sau đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Lục Giác Dân, “Thế nào, ông có dám tranh luận với cháu không?”

“Cô muốn nói gì?” Mặt ông chợt trầm xuống.

Bác Từ muốn nói lại thôi, muốn khuyên nhưng lại sợ châm dầu vào lửa, chỉ có thể đứng ở một bên nôn nóng.

Đang yên đang lành, sao lại thành ra nông nổi thế này?

Sáng sớm khi ra ngoài ông cụ còn chủ động gọi ông, muốn cùng đi đón bà chủ, tâm trạng trên đường đi luôn rất tốt, thậm chí gọi điện thoại về nhà chính dặn thím Hà buổi trưa làm món gà bó lá sen mà bà chủ thích ăn nhất, sao mới chớp mắt lại thành ra thế này?

“Lúc nãy ông nói, là cháu xúi giục bà chống đối lại ông?”

“Chẳng lẽ không phải?” Lục Giác Dân hừ lạnh, bà cụ chưa bao giờ cứng đầu như thế này, không phải có người xúi giục sau lưng, bà ấy có thể trở thành thế này sao?

“Ông có chứng cứ gì không?”

“Mới có hai ngày ngắn ngủi, tính cách của một người làm sao nói đổi là đổi chứ?”

Cô thở dài, không thèm che giấu sự nuối tiếc trong mắt, ông cụ bị cô nhìn đến thấy khó chịu cả người.

“Việc này chỉ có thể chứng minh được rằng, ông quả thật không đủ hiểu vợ của mình.”

Đổi lấy tiếng cười khinh thường của ông cụ.

Đàm Hi không hoảng, cô chỉnh lại tay áo, “Chuyện gì cũng có giới hạn của nó, không có ai có thể bao dung người khác vô hạn, đợi đến khi tính nhẫn nại dùng hết rồi, tình cảm cũng hao mòn, khi chỉ còn lại sự mệt mỏi, vậy thì nó có nghĩa là nên thanh lý rồi.”

Ông cụ cau mày, “Không hiểu cô đang nói gì.”

“Được, đổi một cách nói dễ hiểu hơn, bà nội bao dung ông là vì tính nhẫn nại của bà đủ tốt, tình cảm vợ chồng vẫn còn, khi ranh giới bị đụng chạm, ông cảm thấy bà sẽ không biết phản khán?”

“Ranh giới?”

“Vâng” Ánh mắt của cô sắc bén như dao, “Ví dụ như, sự phản bội của ông, sự bất trung của ông...”

“Ăn nói linh tinh! Một đứa tiểu bối như cô, có tư cách gì mà xen vào chuyện của người đi trước?”

“Tiểu bối?” Đàm Hi cưỡi khẽ, “Cháu ư? Hoặc nói là, ông có xem cháu là vãn bối không?”

“Cô, xứng sao?”

“Nếu đã như thế, vậy cháu đứng ở góc độ người dưng nhận xét chuyện này thì có gì không được?”

Lục Giác Dân bị đánh trả, nhất thời cảm thấy vô cùng tức giận.

“Cô to gan!”

Vừa nghe đã biết là giọng điệu quen ra lệnh, cứng nhắc, lạnh lùng, mang theo uy quyền không cho phép xen mồm vào.

Đàm Hi mỉm cười, gật đầu, thong thả đáp: “Lá gan của cháu đúng là không nhỏ đâu.”

Ông cụ sửng sốt, đây là lần đầu tiên ông gặp người mặt dày đến như vậy.

Cô gái này muốn gả vào nhà họ Lục, không phải nên ra sức lấy lòng ông sao? Sao cứ chống đối ông mãi thế?

Làm gì có cái lý ấy!

Lục Chinh có ánh mắt chọn người kiểu gì đây?!

Tức quá đi mất!

Bà cụ cũng có cách nghĩ như thế, đứa trẻ ngốc này, vì bà mà... haiz.