“Phụ nữ, đừng tự cho mình là đúng. Ông đây không tới phiên cô dạy dỗ!”
Đàm Hi chậc một tiếng: “Tài năng không bằng người khác, thì anh đầu hàng tâm phục khẩu phục luôn đi, thua mặt mũi, nhưng ít ra khí phách vẫn còn. Hôm nay chẳng qua chỉ nói có đôi câu sự thật, anh đã tức nhảy dựng lên. Vương Gia có đứa cháu như anh, không gặp tai ương mới lạ đó.”
Lúc đầu Vương Hoành chỉ xem như cô nói cho vui mồm, nhưng câu cuối lại đâm trúng vào chỗ đau của hắn. Nếu không phải hắn ta liên thủ với Dịch Phong Tước, mưu đồ đổ tội phản quốc cho Lục Chinh, thừa cơ kéo Tống Gia xuống nước, thì sẽ không tạo nên cục diện “đánh chó không thành, lại bị chó cắn” như bây giờ.
“Cô thì hiểu cái gì chứ?!” Vương Hoành thẹn quá hóa giận, trong tiềm thức hắn ta không hề muốn thừa nhận bản thân mới là đầu xỏ làm liên lụy đến gia tộc. Nếu không phải dượng của hắn có động tĩnh quá lớn, khiến Tống Gia cảnh giác; Nếu cô của hắn có thể cẩn thận hơn một chút, kịp thời đánh tan ý định tham gia vào tổ điều tra của dượng; Nếu ông chú biết chùi sạch mép sau khi ăn vụng xong, vỗ về êm đẹp người tình ở bên ngoài...
Ngàn vạn lý do, nhưng không một cái nào liên quan đến hắn.
“Tôi không hiểu?” Đàm Hi cười chế nhạo, “Đúng là, khi trời muốn diệt ai sẽ khiến người đó phát điên trước.” Nếu không phải do Vương Hoành nhiều lần cố ý khiêu thích, Lục Chinh cũng sẽ không xuống mạnh tay như thế.
Phải biết rằng, Vương Gia lần này có không ít người vướng vào, có thể gọi là tổn thất nghiêm trọng.
Đàm Hi tin rằng, nếu Vương Hoành không quá hống hách, chắc chắn Lục Chinh sẽ không dùng cách thức phách lối như vậy để đánh trả. Ngọn núi băng ấy, vốn quen làm kẻ giật dây phía sau khán đài, còn cục diện như hiện nay, lại giống như... cố ý đối đầu với Vương Gia.
Tại sao?
Không chỉ Đàm Hi có thắc mắc như thế, ngay cả Vương Gia cũng không hiểu được.
“Mọi chuyện đã nói cho cô biết hết, có phải nên nói cho tôi số điện thoại rồi hay không?”
Đàm Hi đổi sang tư thế dựa vào đầu giường cho dễ chịu hơn, “Cậu Vương thật kiên nhẫn, không đến Hoàng Hà không chịu bỏ cuộc”
“...”
“Được, tôi đành làm người tốt vậy” Đàm Hi đọc nhanh một chuỗi số, “Nhớ kỹ chưa? Không nhớ được, thì bà đây cũng không có trách nhiệm phải nói lại lần hai.”
Dứt lời, cũng không nghe đối phương trả lời ra sao, trực tiếp cúp máy.
Nằm ngửa trên giường, Đàm Hi nhìn chằm chằm lên trần nhà, chỉnh lý hết những thông tin vừa mới do thám được lúc nãy từ đầu đến cuối. Nếu Vương Hoành không nói dối, vậy thì có phải cô có thể hiểu rằng “sự kiện Hoa Nhuận” lần này do Lục Chinh làm tổng đạo diễn? Hai nhà Bàng Tống làm nhà sản xuất, còn phía quân đội, cùng với việc diễn một vai trong đó, còn đứng ra làm người chia sẻ lợi ích.
Tất cả mọi người đều là kẻ chiến thắng, ai nấy đều nhận được thứ mình muốn có, chỉ có Vương Gia là thua đến mức vô cùng thê thảm.
Đàm Hi với lấy điện thoại.
“Alo, Lưu Diệu, là tôi.”
“Hi Hi!” Sau khi ra khỏi Cục Cảnh sát, anh ta ăn ngủ không yên, lúc này nghe thấy giọng nói của Đàm Hi, trái tim bị treo lủng lẳng bỗng dưng chạm đất, “Cô không sao chứ? Hôm đó ra khỏi Cục Cảnh sát, họ nói cô đã đi rồi”
“Tôi không sao. Sau đó mấy tên cảnh sát kia có hỏi gì anh không?”
“Không có”
“Tiền trong tài khoản...”
“Được mở khóa rồi, có thể rút hoặc chuyển bất kỳ lúc nào.”
“Ừ” Kết quả này, nằm ngoài dự liệu, nhưng xét về mặt thực tế thì lại rất hợp lý.
Nếu Lục Chinh đã đồng ý thả người, thì đồng nghĩa với việc gián tiếp thừa nhận Lưu Diệu vô tội, số tiền đó tự nhiên sẽ trở thành hợp pháp, chuyện mở khóa là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Bây giờ chuyển tiền cho cô nhé?”
“Không cần”
“Vậy... bây giờ tôi phải làm gì?”
“Tập trung vào thị trường cổ phiếu, tiến hành ẩn núp, sau này vẫn còn chuyện lớn phải làm.”
Trong mắt anh chàng dâng trào sự hưng phấn nóng lòng muốn thử: “Được!”
“Lần này...” Đàm Hi ngừng lại, “Xin lỗi, để anh phải chịu tội“. Có thể chịu đựng được áp lực phía cảnh sát, có thể tưởng tượng được cần bao nhiêu dũng cảm và quyết tâm liều đến cùng ở bên trong.
“Không, không sao...” Lưu Diệu hơi sửng sốt. Anh ta đã quen với tác phong mạnh mẽ của Đàm Hi, dường như không quen lắm với sự dịu dàng đột nhiên xuất hiện này của cô.
“Ừ, vậy thì tốt. Vẫn dựa vào tỉ lệ phân chia như lúc trước, trừ đi tiền vốn, phần của anh, anh có thể lấy đi bất kỳ lúc nào”
“Cảm ơn!”
“Anh đáng nhận nó.”
Kết thúc cuộc gọi, Đàm Hi cuộn mình vào trong chăn, nhớ lại cảnh tranh chấp với Lục Chinh vào tối qua, trong lòng thấy hơi hối hận.
Ngồi thẫn thờ một lúc, đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, di động đổ chuông.
Hai chữ “Chàng Ngốc” nhấp nháy lúc sáng lúc tối, cùng với ánh sáng từ màn hình.
Cô ấn nút nghe máy, không nói gì, yên lặng chờ đợi.
“Vẫn chưa ngủ?”
Trong màn đêm yên tĩnh, giọng nói của anh, trầm thấp, từ tính, như một chiếc lông vũ khẽ khiều vào tim cô.
“Chưa...”
“Bà nội đâu?”
“Ngủ rồi”
“Chiều nay đi mua gì?”
“Rất nhiều thứ” Khựng lại, bổ sung thêm: “Quẹt thẻ của anh.”
“Ừ.”
“Em còn mua cho anh một chiếc cà vạt,“ Đàm Hi cắn môi, “Trở về đeo thử xem.”
“Được.” Tiếng cười trầm thấp
“Anh cười gì?”
“Thấy vui.”
Đàm Hi bĩu môi, lẩm bẩm: “Có gì mà vui chứ...” Đồ ngốc.
“Em nhớ anh!”
“...” Mua đồ cho anh là nhớ à? Thế em không mua cho anh thì sao? Đàm Hi oán thầm.
“Vương Hoành nói, là em đưa số điện thoại cho hắn?”
Chuyện chính đến rồi.
“Vâng.”
“Tại sao?”
“Dâng đến tận cửa cho anh chà đạp, tại sao lại không muốn?”
“Ha ha... em đó!” Tựa như hết cách, lại mang theo màu sắc vui mừng, cứ như ý định ban đầu của anh giống như suy đoán của Đàm Hi, đúng là muốn làm khó Vương Hoành.
“Một bụng xấu xa.” Đàm Hi cười mắng, kiểu hờn dỗi làm rung động lòng người.