Tuy cô vẫn chưa được gặp mặt ông cụ Lục, nhưng cũng đã tìm hiểu được một số thứ từ những câu chuyện Lục Chinh kể.
Nghiêm khắc, bảo thủ, ngoan cố, đây chính là những ấn tượng đầu tiên Lục Giác Dân mang đến cho cô; độc đoán chuyên quyền, chủ nghĩa đàn ông, đây là suy đoán tiếp theo của Đàm Hi.
Đúng là không ít khuyết điểm, nhưng ưu thế cũng vô cùng nổi bật, những người như vậy thường sẽ rất có trách nhiệm.
Người có thể giữ gìn được sản nghiệp khổng lồ của Lục Thị, sau đó thành công chuyển giao lại vào tay Lục Chinh, ngoài năng lực siêu mạnh ra thì tinh thần trách nhiệm mạnh mẽ cũng không thể thiếu được.
Không khó tưởng tượng ra rằng, ban đầu khi ông cụ và bà cụ kết hôn với nhau, giữa vợ và người yêu là một sự lựa chọn khó khăn thế nào với ông cụ.
Nhưng cuối cùng ông đã lựa chọn từ bỏ tình yêu, gánh vác trách nhiệm trở thành người chồng, đủ để thấy được ông cụ biết gánh vác ra sao.
Tuy nói rằng có hiềm nghi bội tình bạc nghĩa, nhưng ông vẫn phân biệt rõ được nặng nhẹ thế nào.
Đàm Hi nói ra suy nghĩ của mình cho bà cụ nghe, “... Nếu như ban đầu ông đã lựa chọn trung thành với hôn nhân, thì bao năm trôi qua như vậy rồi chẳng lẽ vẫn còn định ăn cỏ cũ nữa hay sao?” Câu nói này tuy có chút cay nghiệt, nhưng lại là sự thật.
Đàm Thủy Tâm nghe cô ví Triệu Uyển Nhiên là “cỏ cũ” bỗng cảm thấy sảng khoái. Từ nhỏ đến lớn bà luôn được mẹ là bà Tạ Hoàn giáo dục rất tốt, gần như là dạy dỗ theo hướng tiểu thư gia đình danh giá thư hương môn đệ. Những lời ông ngoại dạy dỗ lại càng văng vẳng bên tai, “Cử chỉ của người quân tử trước mặt người khác nên thận trọng, nét mặt lời nói cần đoan trang, đừng lỡ lời cũng đừng nói những lời không nên nói. Là quân tử bề ngoài phải khiến người khác kính trọng, dáng vẻ phải thể hiện được uy nghiêm, lời nói phải khiến người khác tin phục.” Do vậy, bà rất ít khi bàn luận thị phi sau lưng người khác, càng không bao giờ nói những lời ác đả thương người khác.
Một câu nói “cỏ cũ” này được coi như là lời nói phát ra từ trong lòng bà, khiến bà trút bớt những bực dọc uất ức.
“Bà nội, bà cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm...”
Bà cụ nhìn cô, ánh mắt đượm vẻ nghi hoặc nhưng vẫn không mất đi sự ôn hòa, “Cháu cứ nói đi, bà chịu được.”
“Bà quá dịu dàng!”
Đàm Thủy Tâm ngẩn người, sau đó không nhịn được bật cười, “Nhóc con miệng cháu ngọt quá rồi đấy...”
Đàm Hi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng chọc được cho bà cười.
“Thực ra.” Bà cụ thu lại nụ cười, ánh mắt không còn bi thương như trước nữa, mà trở nên bình tĩnh ôn hòa hơn, “Những điều cháu nói đương nhiên trong lòng bà hiểu rõ. Đều đã tầm tuổi này rồi, là người đã bước một chân vào trong quan tài rồi, còn có thể gây ra được sóng gió gì nữa chứ? Đã nửa đời người gió mưa bão bùng, còn có khó khăn nào không vượt qua được nữa chứ? Chỉ là tức giận quá mà thôi.”
Đàm Hi gật đầu, suy nghĩ của bà cụ cô cũng đoán được chút ít, đơn giản chính là không cam lòng. Nếu như ông cụ Lục vẫn lưu luyến không quên tình cũ, thì sự nỗ lực bao năm qua và những uất ức phải chịu ban đầu là gì cơ chứ?
Cây sống nhờ có vỏ, người hơn nhau hơi thở.
“Lần này, bà sẽ không chịu thua trước nữa.” Trong đôi mắt ánh lên sự kiên định, sự quật cường ẩn dưới nét ôn hòa dịu dàng.
Búng tay một cái, “Bà nội giỏi lắm, cháu ủng hộ bà tuyệt đối!”
“Cháu ngoan quá...”
“Bên phía ông nội không quản nữa ạ?” Cô cẩn thận thăm dò.
Trong mắt bà cụ bỗng hiện lên sự mịt mờ.
“Như vậy cũng không được, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ đến chiến lược.” Không thể để trời không chịu đất thì đất phải yên lặng dụ dỗ trời đến được.
“Vậy Hi Hi cháu nói xem, bà phải làm thế nào?”
“OK, bắt đầu từ bây giờ bà phải nghe theo cháu, cháu bảo đảm sẽ khiến cho ông phải chủ động đến tận cửa nhận lỗi với bà.”
“Ông ấy nhận lỗi ư? Tuyệt đối không thể nào...”
“Vậy cháu với bà cược một ván nhé?”
Bà cụ trầm tư giây lát, “Được.”
Đàm Hi nấu cơm tối, hai mặn hai chay một canh, không thịnh soạn cho lắm, nhưng lại kết hợp rất hợp lý, hương sắc vị đầy đủ cả.
Sau bữa cơm, dọn dẹp một hồi, Đàm Hi kéo bà cụ đi xuống dưới lầu dạo bộ.
Gần tối, sắc trời vẫn chưa tối hẳn, gió lạnh thổi qua khiến người ta tỉnh táo.
Bà cụ khoác chiếc khăn choàng màu đỏ, áo choàng rất có phong cách, khiến dáng người đã vốn cao ráo của bà tôn thêm vài phân nữa.
Đàm Hi đi sau một bước, phát hiện ra lưng bà cụ thẳng tắp, dáng vẻ này chỉ e là đã quen luyện thành.
Giáo dưỡng đã ăn sâu vào trong xương cốt, không thể giả bộ ra được.
Bồng Lai là khu chung cư đắt đỏ nhất trong thành phố cũng không phải không có lý do, ít ra thì không gian xanh và máy móc tập luyện đều được sắp xếp rất tốt.
Đàm Hi đưa bà cụ dạo một vòng quanh đài phun nước, cuối cùng mới đi đến quảng trường ngoài trời ở cách đó không xa.
Khiêu vũ quảng trường cho dù là ở tiểu khu nào cũng đều là phương thức giải trí được các bà các cô yêu thích nhất sau khi ăn cơm, Bồng Lai cũng không phải là ngoại lệ.
Phải biết rằng, khu biệt thự bên trên đó được xây dựng với chủ đề chính là “dưỡng sinh”.
Có thể tưởng tượng ra rằng, con cái của những người già này vô cùng giàu có.
“Bà nội có biết nhảy không?”
Âm nhạc với tiết tấu vui tai vang lên, bà cụ đứng trong đám đông, nhìn những người đang lắc la lắc lư xung quanh nhất thời không biết phải làm sao.
“Trước đây bà chưa bao giờ nhảy cả.”
“Bà có muốn thử không?”
“Bà ư?”
“Đúng vậy ạ! Rèn luyện thân thể.”
“Không, không cần đâu...”
“Cần chứ, cần chứ!” Đàm Hi nhảy trước, “Bà nhìn xem, đơn giản biết bao? Chúng ta nhảy theo những người ở trước là sẽ học được nhanh thôi.”
“Hi Hi, bà không biết đâu thật đấy, hay là thôi đi...”
Đàm Hi nhìn sự xao động trên gương mặt bà cụ, dứt khoát kéo bà nhảy cùng.
“Đúng rồi, đúng rồi, tiến một bước, lùi hai bước, rồi sang trái, sau đó sang phải, hông lắc theo...”
Mới đầu Đàm Thủy Tâm còn không mấy thích ứng, nhưng sau hai bài hát đã bắt đầu nhập tâm, gương mặt cũng đã bắt đầu xuất hiện nụ cười.
“Bà làm giỏi lắm!” Hông lắc vai nhún...
Chớ có nói, khí chất toàn thân bà cụ thực sự không phải là che đậy, cho dù đứng lẫn trong đám đông, cùng nhảy những bước nhảy xa lạ nhưng cũng có thể toát lên được phong phạm đoan trang nhã nhặn.
Người có khí chất, làm gì cũng ưu nhã, giống như người đẹp cho dù có xách cái bao tải cũng cực kỳ đẹp.
Ừm, đúng là cao ngạo như vậy đấy!