Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 393: Anh vẫn chưa hề hiểu được cô

Đàm Hi tước măng rô, một khoảnh khắc nào đó cô cũng thấy hơi chột dạ...

“Thuyết âm mưu, nếu như chỉ là trùng hợp...” Thầm thì lẩm bẩm, mơ hồ không rõ ràng.

Lục Chinh có thính lực thế nào chứ? Đương nhiên là sẽ nghe rõ ràng, “Không thể nào.”

“Sao anh lại chắc chắn được như vậy?”

“Anh đã từng đọ sức với người đó.”

Hả? Cô đã từng đọ sức với Lục Chinh khi nào thể? Đợi đã... ba bức tường lửa đó...?

Không, không phải là do anh làm đấy chứ?!

Ôi mẹ ơi, thì ra là cao thủ hacker ngủ ngay bên cạnh gối mình sao? Cố gắng đè nén lại sự hưng phấn, ngoài mặt Đàm Hi vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đang dập dềnh từng cơn sóng lớn.

Người đàn ông của cô lợi hại đến vậy hay sao? Không chỉ biết kiếm tiền mà còn giỏi máy tính nữa cơ à?

Cảm giác tự hào cứ thế dâng trào.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

“Hả?” Chớp mắt, đụng phải ánh mắt thăm dò của người đàn ông, Đàm Hi khẽ ho hai tiếng để che giấu đi sự thất thố của mình, “Vậy... anh có thắng không?”

“... Không.”

Khóe môi mơ hồ cong lên, “Xem ra, người đó cực kỳ lợi hại.” Sự tự giác không hề khiêm tốn.

Không ngờ, đổi lại một nụ cười lạnh của người đàn ông, “Sớm muộn gì cũng sẽ bị anh bắt được thôi.” Có lợi hại hơn nữa thì cũng đã làm sao?

Đàm Hi rùng mình một cái, “Nếu như, em nói là nếu như nhé, nếu anh bắt được rồi thì sẽ xử lý thế nào?”

“Nhốt lại, từ từ thẩm vấn.”

“...” Ầu đệch, có cần phải hung dữ như vậy không hả?

Vốn dĩ cô đã định thẳng thắn mọi chuyện, nhưng vừa nghe thấy câu này, cô nàng nào đó đã tiu nghỉu. Cô vẫn nên trốn trong cái vỏ ốc của mình thì hơn, an toàn là trên hết.

“Em lạnh à?”

“Hả? Không, không có...”

“Vậy em run cái gì?”

“Em có run à?”

Lục Chinh giơ bàn tay đang nắm lấy tay nhau của hai người lên, “Em tự nhìn đi.”

Đàm Hi muốn khóc, sao lại run thật thế này!

“Rốt cuộc là có chuyện gì hả?”

“...” Cô có thể nói là vì bị anh dọa nên sợ không?

Đương nhiên là không thể rồi.

“Hình như đúng là hơi lạnh thật.” Chà sát hai tay vào với nhau, ôm lấy hai đầu vai của mình.

Sau một loạt âm thanh loạt soạt, cảm giác ấm áp ập lên lưng, áo khoác ngoài của người đàn ông đã được khoác lên vai cô, mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa lẫn với hương bạc hà thoát ẩn thoắt hiện.

“Còn lạnh không?”

Lắc đầu.

“Ừm.”

“A Chinh, thực ra Lưu Diệu không biết gì cả, là em...”

“Vừa rồi anh đã nhắc em rồi, đừng có nói đỡ cho người đàn ông khác trước mặt anh.”

Khoảnh khắc đó, Đàm Hi muốn nói hết tất cả mọi chuyện cho anh nghe, nhưng sau khi bị cắt ngang thì dũng khí để tiếp tục mở lời cũng không còn nữa. Thôi bỏ đi, cứ để thuận theo tự nhiên, đến lúc cần biết thì đương nhiên sẽ biết thôi.

Nhưng không ngờ, ngày đó lại đến nhanh như vậy, khiến cho người ta không kịp đề phòng.

Đối với vấn đề đi hay ở của Lưu Diệu, hai người vẫn giữ nguyên ý kiến của mình.

Đàm Hi yêu cầu thả người, các kiểu kỹ năng làm nũng giả bộ đáng yêu đều lôi ra dùng hết nhưng thiếu tướng Lục vẫn đứng yên bất động, ngược lại sắc mặt càng lúc càng khó coi hơn, cuối cùng còn đen sì như thể có thể vắt được cả ra mực.

“... Em đảm bảo là những chuyện anh nói tuyệt đối không phải là do anh ta làm! Một sinh viên đại học năm ba, lại không phải là chuyên ngành Công nghệ thông tin, sao có thể dính líu được đến hacker chứ, các anh bắt lầm người rồi, ngược lại anh ta mới là người bị hại! Tiền trong tài khoản đều vô cớ bị anh đóng băng lại rồi, đúng là còn oan uổng hơn cả củ cải trắng mà, OK? Các anh không thể tùy tiện...”

“Em có quan hệ gì với hắn ta?”

“Hử?” Giọng nói chợt khựng lại, nghi hoặc ngước lên nhìn.

“Còn đến mức phải hao hết tâm tư để nói đỡ cho hắn cơ à?” Sắc mặt người đàn ông đã tái xanh.

Đàm Hi nghĩ ngợi một lát rồi nghiêm chỉnh nói: “Bạn bè, đối tác hợp tác.”

“Đó chính là lý do em nói đỡ cho hắn ta sao?”

“Không hơn.”

Người đàn ông híp mắt lại, ánh mắt thâm sâu khó lường.

“Dù sao em cũng phải lấy lại tiền vốn và lợi ích đáng được hưởng chứ.”

“Không thể nào.”

“Tại sao chứ?”

“Tài sản phi pháp.”

“Có hợp pháp hay không có phải do anh quyết định đâu.” Đàm Hi thu lại nụ cười, dáng vẻ bình ổn ung dung, nếu mềm không được, thì chỉ có thể dùng biện pháp cứng rắn hơn rồi.

“Đầu tiên, giá cổ phiếu Hoa Nhuận chỉ trong hai giờ đồng hồ ngắn ngủi đã trải qua hai đợt lên xuống kiểu xe lên xuống núi, nguyên nhân mọi người đều bàn tán xôn xao, bề ngoài nhìn có vẻ như bởi vì chuyện lãnh đạo cấp cao của công ty bị bắt lan truyền sau đó còn lên cả top hot search, nhà đầu tư nắm giữ cổ phiếu muốn giảm bớt thiệt hại, lần lượt bán tháo cổ phiếu, khiến cho cổ phiếu trượt giá. Nhưng có thật sự là vậy hay không?”

Đàm Hi đứng dậy, đi đến trước bục điều khiển, nhìn xuyên qua Lưu Diệu đang ngồi im lặng nhắm mắt ở phòng bên cạnh, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, “Dù sao thì em cũng không tin, lý do này dùng để lừa gạt được những dân chơi cổ phiếu nhỏ lẻ thì còn được.” Cô ngừng lại một lát, thu hồi lại ánh mắt, quay lại nhìn thẳng vào mặt Lục Chinh, “Em không biết cũng không muốn biết mục đích của phía quân đội là gì. Đầu tư là để kiếm tiền, kinh tế thị trường đi theo lợi ích, dựa vào đâu mà chỉ một câu nói của bên trên lại khiến cho bao nhiêu người chơi cổ phiếu phải chịu tổn thất như vậy chứ?”

Đây là lần đầu tiên Đàm Hi để lộ ra bộ mặt lý trí lạnh lùng trước mặt anh. Người đàn ông dường như có chút khó tin, ánh mắt thăm dò dường như đang xác định xem cô gái đang đĩnh đạc nói chuyện trước mặt mình lúc này đây có đúng là cô nhóc con hay nũng nịu, không biết xấu hổ lại thích gây họa trong trí nhớ nữa hay không.

“Nói tiếp đi.” Suy cho cùng cũng là người từng trải, nghi hoặc chẳng qua chỉ là chuyện diễn ra chớp nhoáng, anh lại nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng không chút biểu cảm trên mặt.

“Cũng có lẽ phía quân đội cũng có suy nghĩ riêng của mình, hoặc xuất phát từ an ninh quốc gia, hoặc liên quan đến dân sinh xã hội, nhưng mà – cho dù là vì lý do gì đi chăng nữa thì cũng không thể trở thành lý do để các anh ngang nhiên hy sinh lợi ích của một bộ phận nhỏ. Sai là sai, đúng là đúng, dù có nhiều lý do hơn cũng không thể lấy ra để viện cớ được.”

“Có lẽ các anh cũng ý thức được điểm này, cho nên mới lựa chọn âm thầm hành sự. Nếu đã như vậy với tư cách là đại diện của phía quân đội anh có tư cách gì để lấy danh nghĩa bảo vệ trật tự thị trường khoán đứng từ trên cao nhìn xuống dân chơi cổ phiếu đang khó khăn sinh tồn chứ?”

Hai tai Lục Chinh ong ong, đây hoàn toàn là giọng điệu trào phúng trần trụi và sự chế nhạo không hề che giấu!

Hay cho một Đàm Hi, hay cho một cái miệng linh hoạt khéo léo, hay cho một cái đầu tỉnh táo, anh đã quá xem thường cô rồi!

Con mèo dù có hiền lành thế nào cũng đều có móng vuốt, khi cào người cũng sẽ đau như nhau cả.

Đàm Hi không phải không nhìn thấy sắc mặt khó coi của anh, nhưng có một số lời nói đã nhịn lâu nay, không thốt ra không thoải mái được: “Nếu em đoán không lầm thì bên trên muốn dùng chi phí thấp nhất để thu hồi lại Hoa Nhuận, nên mới ra tay như vậy. Nước cờ này tính toán thật quá hoàn hảo. Nó giống như dùng số tiền ít nhất để đi mua một miếng bánh ngọt to nhất đắt nhất, nhưng tiền không đủ thì phải làm sao đây? Ồ, dân chơi cổ phiếu vô tri sẽ thanh toán cho các anh.”

“Ai nói cho em biết những điều này?” Lục Chinh mặt mày trầm ngâm.

“Người có chút đầu óc thì có thể liên tưởng ra được thôi, còn cần phải ai nói nữa sao? Hoa Nhuận chính là doanh nghiệp khoa học công nghệ lớn hiếm thấy trong nước, kỹ thuật điều tra trinh sát và kỹ thuật thăm dò trong suốt thời gian dài đều ở mức dẫn đầu, trong đó nổi bật nhất lại là phương diện nghiên cứu Radar. Trước khi niêm yết trên sàn chứng khoán, tiền thân là một công ty sản xuất linh kiện ô tô, sau đó thiết lập quan hệ hợp tác với doanh nghiệp quân đội nhân dân. Nắm vững được kỹ thuật tiên tiến như vậy, sao có thể không khiến quốc gia coi trọng được chứ?”

Lục Chinh khẽ cười, “Hiểu biết tường tận đấy.”

“Nếu không sao có thể từ bỏ doanh nghiệp thương mại điện tử đang hot để lựa chọn Hoa Nhuận được chứ?”

Trong mắt người đàn ông lướt qua sự cảnh giác và đề phòng. Đàm Hi biết, anh đã bắt đầu nghi ngờ mình rồi, nhưng vậy thì đã sao chứ? Không có chứng cứ, cũng chỉ là nói suông mà thôi.

Trước đó, cô đã xóa hết toàn bộ những dấu vết liên quan đến thao tác của mình trong máy tính của Lưu Diệu, bao gồm cả đoạn code đã được đơn giản hóa kia đi.

Cô không tin anh còn có thể điều tra ra được điều gì.

Cho dù Lưu Diệu có không trụ được nữa khai cô ra thì cô cũng không sợ, cô đã có cách rồi.

Nói cho cùng, thứ thực sự có thể định tội cho cô chẳng qua chỉ là nghe được nội tình bên trong giao dịch, dù sao thì cô cũng thông qua Tống Bạch mới biết được giá cổ phiếu trượt giá đến cuối cùng có thể sẽ xuất hiện hiện tượng tạm thời tăng trở lại lên đỉnh.

Chỉ vậy mà thôi.

Nhưng còn chứng cứ đâu chứ?

Khoan chưa nói đến việc cả đại gia tộc đứng đằng sau Tống Bạch bảo vệ anh ta, thì lấy sự thật để lý luận, anh ta cũng chưa hề nói gì. Tất cả đều là do Đàm Hi tự mình đoán ra, thông qua hàng loạt những hành động ậm ừ không nói nên lời của anh ta mới đưa ra phán đoán kia mà thôi.

“Anh nói Lưu Diệu lợi dụng thủ đoạn hacker, chẳng lẽ các anh thì không sao?” Đàm Hi khẽ cười, khóe mắt chân mày để lộ ra sự cao ngạo khiến anh cảm thấy vô cùng xa lạ.

Lục Chinh chợt bừng tỉnh, dường như thông qua cơ thể này anh có thể nhìn thấy được một linh hồn kiêu ngạo khác.

Trong lòng anh chấn động. Hai người đã ở bên nhau một khoảng thời gian dài như vậy rồi, nhưng anh lại không hề thực sự hiểu được cô sao?

Nhận thức này khiến anh vô cùng nôn nóng, một số nhân tố không thể khống chế được đã xuất hiện rồi. Nếu không phải là Lưu Diệu bị bắt, sau đó xảy ra hàng loạt chuỗi sự kiện kia, thì anh còn bị che giấu bao lâu nữa?

Đàm Hi quay đầu đi, không nhìn thẳng vào ánh mắt phẫn nộ của anh nữa, đáy mắt dần xuất hiện sự hưng phấn mãnh liệt.

Thất vọng ư?

Đáng tiếc, đây mới là cô thực sự.

Giấu được nhất thời, nhưng không ngụy trang được cả đời. Cô có thể trốn trong đôi cánh của anh, sống những ngày tháng bình an vui vẻ, nhưng muốn vì thế mà vứt bỏ đi bản năng muốn bay lượn của mình thì thứ cho cô, cuối cùng vẫn không thể làm được.

“Anh nói em không hiểu, bảo em đừng quấy rối, thích một Đàm Hi an phận nghe lời, nhưng đó không phải là điều bản thân em muốn. A Chinh, anh nói em phải làm sao đây?”

“Hi Hi...”

Cô nghiêng người dựa vào tường, ánh mắt ngơ ngác, “Chúng ta... dường như đã xuất hiện sự bất đồng rồi.”

“Không có! Em đừng suy nghĩ lung tung.”

“Anh xem đi, rõ ràng là em nghĩ rất rõ ràng, cũng đã nói ra rất rõ ràng rồi, nhưng chỉ một câu ‘suy nghĩ lung tung’ của anh đã phủ quyết hết tất cả.”

Lục Chinh vẫn luôn coi cô như một đứa trẻ con, quản giáo cô, nói lý với cô, dùng tư duy của mình để chỉ bảo cô cách đối nhân xử thế.

Nhưng cô là Viêm Hề cơ mà!

Cô không muốn làm con của anh, chỉ muốn làm người phụ nữ của anh.