Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 274: Vẽ cô gái vừa đi lúc nãy

“Shit!” Thời Cảnh đấm vào tường, bụi bay lên.

Lục Chinh tụ họp với anh từ một bên khác, sắc mặt nặng nề.

“Mẹ nó, cố ý đùa bỡn chúng ta!” Thời Cảnh không phục, muốn đuổi theo.

“Trở về.”

“Lão Lục!”

“Hắn ta đã đi từ lâu rồi.”

Thời Cảnh như một quả bóng da xì hơi, chán nản: “Địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, không thể bị dắt mũi mãi được chứ?”

Lúc nãy, di động của Lục Chinh vang lên.

“Hi, anh bạn già, đã lâu không gặp.”

Mặt mày đột nhiên thâm trầm: “Dịch - Phong - Tước”

Thời Cảnh đột nhiên ngừng nói, nín thở.

“Đây là quà gặp mặt, hài lòng chứ?”

“… Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo. Kịch hay vẫn còn ở phía sau, cứ chờ đi!”

Kết thúc cuộc gọi, Lục Chinh bỏ điện thoại vào lại trong túi quần.

“Lục Chinh, hắn nói gì vậy?”

“Về khách sạn trước đã.”



Đàm Hi dừng lại trong con phố gần hai tiếng đồng hồ, tính kiên nhẫn của cô rất tốt, trên mặt không hề có bất cứ dấu hiệu bực bội nào.

“Hey, cô đang đợi ai sao?” Người họa sĩ đường phố ở bên cạnh, sau khi tiễn khách đi, vừa thu dọn tập vẽ vừa bắt chuyện với cô.

Đàm Hi gật đầu.

“Bạn trai?”

Cô nhíu mày, tầm hình rơi vào dụng cụ vẽ nằm vương vãi, nhìn thấy trên bút chì của anh ta có dấu vết chữ cái đặc biệt, “Cậu là học sinh?”

Mark kinh ngạc nhìn cô, thấp giọng nói: “Sao cô biết được?”

Cậu ta vì kiếm tiền mới bày hàng ở đây, nhưng học viện nghiêm cấm “bán nghề đường phố” nên cậu ta mới giả trang thành họa sĩ vô gia cư, không ngờ cô gái châu Á này vừa nhìn đã nhận ra được cậu ta là học sinh!

“Kinh ngạc quá…”

Đàm Hi mỉm cười, chỉ vào chiếc bút chì trong tay cậu ta, “Nó nói cho tôi biết đấy.”

Mark bừng tỉnh, “Cô rất thông minh!”

“Cảm ơn.”

“Tôi vẽ một bức ký họa cho cô nhé?”

Đàm Hi suy nghĩ: “Tốn tiền không?”

“Không cần.”

“Được.”

Cô đi đến trước chiếc ghế giống như vị khách lúc trước, vừa muốn ngồi xuống, cậu trai đột nhiên lên tiếng, “Thật ra, cô đứng thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn.”

Đàm Hi buộc tóc, gật đầu: “Được.”

Hai mắt Mark sáng rực, ánh nắng mặt trời ấm áp nhưng không mất đi sự rực rỡ chiếu nghiêng xuống, bao phủ cô trong một vầng sáng màu vàng rực rỡ, làn gió thổi nhẹ qua mái tóc dài màu đen tuyền mà cậu ta cho rằng rất hiếm thấy, từng cái nhăn mày từng nụ cười, cho dù ở góc độ nào đều đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.

“Tôi tên Mark, cô là người mẫu sao?”

Đàm Hi không cố tình tạo hình gì, thấy thoải mái thế nào thì đứng thế ấy, cả người toát ra một trạng thái hoàn toàn thả lỏng thư thái, Mark cảm thấy hình như bản thân cậu ta cũng trở nên thoải mái theo, nét vẽ cùng càng ngày càng mượt.

“Không phải.”

“Ồ, tiếc quá!”

Đàm Hi cười cười, cô từng vẽ không ít người, dĩ nhiên biết được đối với một người họa sĩ thì sẽ ưu ái dạng người mẫu nào nhất, chính vì thế nên cô mới biết nên toát ra trạng thái thế nào.

“Cô tên gì?”

“Đàm Hi.” Cô đọc tiếng trung, Mark lặp lại, nhưng ngữ điệu rất kỳ quái.

“Cậu cũng có thể gọi tôi là Yan.”

“Ok.”

20 phút sau, Mark thở phào, đặt bút chì xuống: “Xong rồi!”

Đàm Hi đi qua, hai tay nhét vào túi: “Cấu trúc khá ổn, nét vẽ mịn màng, nhưng bố cục có chút tì vết.”

“Ừ.”

“Thật ra cậu có thể đem nơi này…” Cô chỉ vào một chỗ nào đó. “Đặt vào vị trí này, cả bức tranh sẽ khá là cân xứng hơn.”

“A!” Mark hô lên, như bừng tỉnh, khen ngợi, “Cô giỏi thật đó!”

Đàm Hi giương mày, phần căn bản của cô không tồi, kiếp trước có một người mẹ như Thời Tú khai sáng, kiếp này lại có duyên với vẽ tranh từ nhỏ, nên thật sự không thoát khỏi lĩnh vực này được.

“Cô là du học sinh?”

“Khách du lịch.”

“Ồ.” Mark tỏ vẻ tiếc nuối, nếu Đàm Hi học hội họa ở đây như cậu ta thì có thể thường xuyên hẹn gặp mặt giao lưu rồi.

“Có thể tặng tôi bức tranh này chứ?” Cô hỏi.

Mark cười trong sáng, “Dĩ nhiên! Chúng ta đã nói từ trước rồi. Này…”

Đàm Hi nhận lấy, tuy trình độ chưa đủ, nhưng nhìn ra được căn bản rất vững.

“Cô vẫn còn đợi ai sao?”

Đàm Hi sửng sốt.

Mark nhìn cô bằng một ánh mắt ngờ vực: “Có thể người đó sẽ không tới đâu, đã muộn thế này rồi…” Nhưng khi anh mắt chạm vào khuôn mặt trắng bệch của Đàm Hi, bỗng nhiên ngậm miệng, nói tiếng xin lỗi.

Bỗng nhiên im lặng, bầu không khí trở nên lúng túng.

“Tôi đi đây.”

“Hả?” Mark hơi sửng sốt.

“Cảm ơn bức tranh của anh.”

“Này…” Mark hơi ngơ ngác, cứ thế mà đi sao?”

Nhìn bóng dáng càng ngày càng xa của cô gái, cậu ta đột nhiên thấy hơi buồn chán, không biết sau này còn có thể gặp được người mẫu giỏi như thế nữa không…

Lúc vẽ cô, dường như ngay cả nét bút cũng trở nên mềm mại, trạng thái cực kỳ tốt.

Đột nhiên, một đôi giày da sáng bóng đập vào mắt. Mark ngẩng đầu, người đàn ông đứng ngược sáng, nhìn không rõ ngũ quan, nhưng thân hình cao lớn, khí chất hơn người.

Cậu ta đứng dậy khỏi ghế, “Chào anh, anh muốn vẽ ký họa sao? Tối đa 30 phút là xong, 20 đô la mỹ…”

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng đưa tờ 100 đô qua trước mặt cậu ta: “Vẽ cô gái vừa đi lúc nãy.”

Mark hơi giật mình, bắt đầu đánh giá kỹ càng người đàn ông trước mặt, đáng tiếc, hắn ta đeo kính. Nhưng không khó để nhận ra được đây là một người đàn ông khá đẹp trai từ nửa khuôn mặt lộ ra ngoài.

“Hả? Anh nói muốn vẽ cô gái lúc nãy…”

“Đúng vậy.” Hắn ta kẹp tờ 100 đô vào bản vẽ, “Không khó chứ?”

“… Được!”

Dù sao cậu ta cũng định vẽ lại một bức, muốn nhìn xem sau khi được cô gái kia hướng dẫn thì cậu ta sẽ vẽ ra kiểu nào.

Bởi vì đã vẽ qua một lần, nên động tác của Mark rất nhanh, 15 phút đã xong.

Cậu ta nhìn bức tranh trước mắt, tỏ vẻ kinh ngạc, không ngờ sau khi điều chỉnh bố cục, hiệu qua bức tranh lại chấn động như vậy! Cô gái trong tranh đứng giữa ngọn gió nhẹ, mái tóc đen tung bay, nhất là đôi mắt trong sáng kia cứ như được thổi thêm hồn, tuyệt đẹp sinh động.

Đột nhiên, bức tranh bị rút ra, người đàn ông kia sải bước bỏ đi.

“Này! Tôi không bán nữa! Trả tranh lại cho tôi…”

Đáng tiếc, hắn ta đã đi rồi.

Một chiếc Ferrari đắt tiền đổ ngay đầu phố, cửa xe mở ra, ngồi vào chỗ.

“Tước Gia.” Sam thấp giọng gọi, tầm mắt thông qua kính chiếu hậu rơi vào bức tranh ký họa trong tay boss.

“Lục Chinh đâu?”

Sam hồi thần trong phút chốc, nghiêm túc nói: “Vẫn còn ở khách sạn.”

Chỉ nghe một tiếng cười trầm thấp: “Hắn ta cũng biết nhặt của hời đấy…” Biết hắn sẽ thông báo, nên dứt khoát không làm gì, ôm cây đợi thỏ?

“Tước Gia, đã điều tra được người đi cùng với Lục Chinh rồi, tên là Thời Cảnh, là đội trưởng tiếp nhận đội tác chiến đặc biệt Lôi Thần sau khi Lục Chinh rời bộ đội. Ngài xem, có cần…”

“Mục tiêu của tôi chỉ có Lục Chinh, còn về những người khác do cậu tự xem xét.”

“Vâng.”

Dịch Phong Tước trải phẳng bức tranh, tầm mắt tập trung vào khuôn mặt người trong tranh, chân mày bất giác nhíu lại.

Sam thấy thế, con tim giật thót, cứ sợ Tước Gia sẽ tức giận, có trời mới biết được đó là chuyện kinh khủng gắp trăm lần so với việc bom nguyên tử phát nổ.

“Người được cử đi Hoa Hạ đã tìm được chưa?”

Sắc mặt Sam hơi nặng nề, “Tối hôm qua Lão K đưa tin tới, con chip thuộc về những người đó ở phòng thí nghiệm… đã hỏng rồi.”

Bảy người được cử đi Hoa Hạ ban đầu đều được cáy ghép con chip theo dõi, chỉ cần vẫn còn dấu hiệu của sự sống, là có thể liên lạc với tổng bộ thông qua con chip đó, nhưng giờ đây con chip đã bị hủy thì có nghĩa là những người đó…

Ánh mắt Dịch Phong Tước bỗng trở nên nghiêm nghị: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Lão K đã cử người đến Hoa Hạ điều tra, nội trong ba ngày có thể điều tra được kết quả.”

“Phát hiện được từ khi nào?” Ánh mắt Dịch Phong Tước rét lạnh.

Lúc Sam nhìn lên kính chiếu hậu theo bản năng thì đụng phải ánh mắt ấy, nhất thời toát mồ hôi lạnh: “Hôm qua…”

“Con chip bị hỏng từ khi nào?”

“Nửa… nửa năm trước…” Lão K, tôi không giúp được anh rồi, tự cầu phúc đi nhé…

“Tại sao không kịp thời báo cáo lên?”

Sam rũ mắt, không lên tiếng.

Mọi vấn đề trong phong thí nghiệm đều do Lão K phụ trách, không phải phương diện hắn tiếp xúc tới, dĩ nhiên không phải do hắn trả lời.

“Quy tắc cũ.”

Cả người Sam run lên, “Vâng“. Lần nãy Lão K bị lột da chắc rồi.

Dịch Phong Tước vò một góc bức tranh, chỉ sợ người phụ nữ ấy…

Thật ra Sam vẫn luôn không hiểu, tại sao những năm gần đây boss vẫn luôn đặt tầm mắt vào nội địa Hoa Hạ, thậm chí không tiếc thủ đoạn thúc đẩy nên sự thành lập của Hồng Hâm? Phải biết rằng, Hoa Hạ đã là địa bàn của nhà họ An, còn sự tồn tại của Hồng Hâm càng giống như một thứ vô bổ, ăn không được, bỏ thì tiếc, vốn dĩ chẳng cần phải tiêu tốn nhiều thời gian và sức lực như thế.

Đây không phải là chuyện khiến hắn thấy khó hiểu nhất. Ba năm trước, khi boss đích thân chọn một nhóm sát thủ đi xử lý một tên giám đốc tài vụ, Sam mới biết thế giới này trở nên điên cuồng mất rồi.

Còn giờ đây, thời gian ba năm đã trôi qua, bảy người được phái đi bặt vô âm tính, đây hoàn toàn là một chuyện vô cùng nhỏ nhặt, không đáng là gì so với những việc cần Boss phải đích thân giải quyết trong nội bộ tập đoàn.

Ngay cả người tâm tư kỹ càng như Lào K, người rất ít khi phạm lỗi đều đã để sót, nhưng không ngờ Tước Gia lại nhắc lại chuyện xưa vào ngày lúc này.

Cho nên, thật sự không thể trách Lão K sơ suất, mà là bảy người được cử đến Hoa Hạ khi ấy không đáng được nhắc tới, vô cùng vô tích sự, ít ra hắn cảm thấy như thế.

Nhưng dù có nhiều thắc mắc hơn hắn cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ có thể nín nhịn trong lòng. Sam cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế chắc hắn sẽ bị nội thương nghiêm trọng mất thôi.

Khuôn mặt Dịch Tước Phong khẽ cử động, “Con chíp hiển thị định vị cuối cùng ở đâu?”

“Núi Đại Lương, Tứ Xuyên.”

“Ngày mai, tôi muốn nhìn thấy kết quả điều tra.”

“Vâng!”

“Bên phía sân bay đã chuẩn bị xong chưa?”

Một tia máu đỏ xẹt qua trong mắt của Sam: “Ngài yên tâm, đảm bảo sẽ cho hắn một món quà cả đời khó quên.”

Dịch Phong Tước cười lạnh: “Đi đến sân bay.”

“Vâng.”

Chiếc xe vững vàng tiến về phía trước, người đàn ông ngồi ghế sau nhắm mắt giả vờ như đang dưỡng thần.

Ngón tay chạm vào bức tranh thô ráp, khẽ khựng lại, lông mày cử động nhẹ, chết rồi cũng tốt, miễn để người đó bận tâm…

Giờ Zurich, 8 giờ tối.

Thời Cảnh lái xe đến sân bay.

Anh và Lục Chinh đợi một buổi chiều trong phòng, không nhận được thêm tin nhắn nào nữa, sau đó lại nhận được cuộc gọi của ông cụ, nhắc nhở họ hôm nay là thời hạn cuối cùng, cho dù có bắt được Dịch Phong Tước hay không đều phải về nước đúng thời gian.

Anh muốn ở lại, nhưng Lục Chinh lại đứng cùng chiến tuyến với ông cụ, hai tay khó chống lại được bốn tay, Thời Cảnh không thể không dọn đồ chuẩn bị rời đi.

Tinh thần của Đàm Hi không tốt lắm, vừa lên xe đã buồn ngủ.

Lục Chinh vẫn chưa kịp hỏi chuyện cô tự ý ra ngoài, thì cô nhóc này đã rụt cổ lại, không cho anh cơ hội lên tiếng, đúng là càng ngày càng tiến bộ.

“Hử?” Khi xe dừng lại, Đàm Hi đã tỉnh.

“Xuống xe thôi.”

Đàm Hi mở cửa, gió lạnh ùa đến, cô siết chặt áo khoác lại theo bản năng.