Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 268: A miên, cậu là thiên sứ của tôi

Nếu như không có câu chuyện phía sau, có thể cô và Cố Miên sẽ là hai đường thẳng song song không giao với nhau.

Đám người Viêm Hề quen đều là lưu học sinh, trong đó phú nhị đại chiếm 80%, đa số đều giàu có hơn nhà họ Viêm.

Theo lý mà nói, cho dù có sắp xếp thế nào cũng đều sẽ không đến lượt cô hoa tay múa chân trong cái đám đó, nhưng cô chủ Viêm lại là người trâu bò, tửu lượng tốt nhất, kỹ năng lái xe tốt nhất, ngay cả chửi tục cũng chửi rất lưu loát, thực lực ăn uống chơi bời khỏi phải chê.

Cho nên, đa số người trong đám đó đều coi cô như tiên phong, nhưng cũng có vài người không phục, Thi Viên là một trong số đó.

Khoảng thời gian đó, mọi người đã chơi chán quán bar, đua xe. Không chịu nổi trống vắng muốn tìm cảm giác kích thích, Thi Viên với tư cách là người hướng dẫn, mang ma túy đến với họ.

Ban đầu, Viêm Hề không rõ lắm, cô không thể nhìn được dáng vẻ lẳng lơ của Thi Viên, cho nên hai người rất ít khi xuất hiện cùng lúc, cho dù thỉnh thoảng có gặp nhau cũng sẽ vờ như không quen biết rồi xoay đầu rời đi.

“Yan, 8 giờ tối nay gặp ở SWEET.” A Vĩ mang ba lô đi ngang qua người cô, để lại một câu khó hiểu.

“Này! Cậu đợi chút!” Viêm Hề đi đến trước mặt hắn, cuốn sách giáo khoa trong tay bị cô biến thành chiếc khăn xoay trong Nhị Nhân Chuyển, xoay vừa nhanh vừa chuẩn.

A Vĩ ngáp: “Sao nào?” Ánh mắt luôn nhìn về phía cửa lớn, nóng lòng muốn rời đi.

Nhìn hắn ta đầy nghi ngờ: “Sao gần đây cậu cứ có cái dáng vẻ ngủ không đủ giấc vậy?”

“Hả, có à?”

Viêm Hề thấy hắn không nói gì, mắt sáng như đuốc.

“Có thể là lại nghiện thuốc, tớ phải đi hút một điếu đây! Đúng rồi, 8 giờ tối nay chắc chắn phải tới, có trò vui giới thiệu cho cậu.”

Tối hôm đó, Viêm Hề một quán rượu tên là SWEET, không phải tới lần đầu, nhưng là lần đầu thấy Thi Viên ở đây.

“Ôi, Yan đến rồi.” Cô ta trang điểm lộng lẫy, cười lẳng lơ gợi tình.

Viêm Hề lập tức đen mặt. Những người trong đám đều biết cô và Thi Viên không ưa nhau, ngày thường khi tụ họp đều sẽ cố gắng tách hai người ra, hôm nay cô ta lại quyết tâm muốn đâm đầu vào họng súng gây chuyện.

Đã đến rồi, không có chuyện cô đi trước, người không biết còn nghĩ rằng cô sợ ả điếm này nữa!

Cho nên, Viêm Hề ngồi xuống đầy tự nhiên, nhưng mặt mày vẫn đen như trước.

Rượu quá tam tuần, mọi người đều nửa tỉnh nửa say.

“A Viên, lấy thứ kia ra cho Yan thử đi!” Hai mắt A Vĩ sáng rực.

“Còn chúng tôi nữa.”

“Nôn nóng gì chứ? Mọi người đều có phần!” Thi Viên lấy một hộp thuốc lá bọc da từ trong túi ra, Viêm Hề phát hiện mắt của những người xung quanh đều trở lên xanh lè, cứ như đó là thứ gì đó rất ghê gớm.

“Làm một điếu?” Thi Viên đi đến trước mặt cô, cười thần bí dụ hoặc.

“Không có hứng thú.” Đồ của người phụ nữ này ngay cả nhìn cô cũng thấy dư thừa chứ đừng nói đến việc đụng vào, ai biết được trong đó có bỏ ma túy hay không.

Thi Viên thấy cô không có phản ứng, sự tranh chấp của cô ta và Viêm Hề cũng không phải mới xảy ra ngày một ngày hai, cô ta cười rồi xoay sang người tiếp theo, lúc cô ta đối lưng với Viêm Hề, bộc lộ hoàn toàn sự âm hiểm trong mắt.

Không lâu sau, chiếc ghế dài ngập tràn mùi rượu bị khói thuốc bao vây, mãi đến khi những người hút thuốc đồng loạt bày ra biểu cảm sung sướng cực khoái, Viêm Hề mới biết đó không phải là loại thuốc lá bình thường, mà là ma túy!

“Yan, cô dám không?” Thi Viên yên lặng ngồi vào chiếc sô pha ở vị trí đối diện, giống như một nữ thần cạo ngạo, cô ta ban niềm vui cho những người này.

“Đệch! Mẹ nó, cô cố ý đúng không?!” Tuy cô là thứ không ra gì, nhưng có hai thứ nhất quyết không thể đụng vào, đó là tình một đêm và ma túy.

Thi Viên cười lạnh, giơ ngón giữa vào mặt cô, mắng một câu “nhát gan”, sau đó lấy một điếu thuốc ra châm ngòi, không lâu sau, trên mặt cũng xuất hiện biểu cảm vui vẻ giống như những người khác.

“Đồ điên!”

Trên đường trở về trường, cô nhận được cuộc gọi của Viêm Võ, “Hề Hề, dì Giang của con sinh rồi, mẹ tròn con vuông“. Sự vui mừng và kích động không thể nào che giấu đi được.

Đúng rồi, Viêm Võ vẫn luôn muốn có một đứa con trai kế thừa gia nghiệp.

Khoảnh khắc đó, lửa giận ngút trời và sự chán ghét với người phụ nữ đó tự nhiên nảy sinh, cứ như thể nó sẽ chui ra khỏi cơ thể vào giây tiếp theo, sau đó nó sẽ tàn sát hết mọi thứ!

“… Hề Hề, sau nay con có em trai rồi! Có gì muốn nói với ba không?” Giọng điệu của Viêm Võ trở nên cẩn thận, dè dặt.

Từ khi cô xuất ngoại đến nay, thời gian hơn một năm trời, số lần hai cha con gọi điện thoại cho nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Viêm Hề thiếu tiền sẽ gửi tin nhắn đòi, Viêm Võ gọi điện thoại tới cô thường từ chối, hôm nay là lần ngoài ý muốn, trượt tay.

“Có.” Sao cô có thể không nói chứ? Bĩu môi, cho dù không ai xem, nhưng cô cũng phải cười hà khắc, cười độc ác!

“Tôi muốn nói…” Cô cố ý ngân dài, “Loại người như ông cũng xứng đáng có con trai? Khi nào người đàn bà kia mới chết? Có cần tôi về đưa tang không? À, còn nữa, thường có câu nợ cha con trả, ông có lỗi với mẹ tôi, nói không chừng ông trời sẽ trả quả báo lên người con trai ông đấy.”

Viêm Võ đau lòng, cuối cùng hốt hoảng kết thúc cuộc gọi. Đó vẫn là đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện của ông sao?

Mỗi một chữ Viêm Hề thốt ra khỏi miệng đều biến thành lưỡi dao nhọn, đâm thẳng vào con tim ông ta.

Cất điện thoại vào, Viêm Hề vô tư ngân nga khúc nhạc đi về.

Thứ đó thật sự có thể khiến người ta thấy vui vẻ?

Thử thôi!

Cuối cùng, cô biết hút ma túy, mối quan hệ với Thi Viên cũng dần dịu lại, giống như cùng lên một con thuyền, không ai cao quý hơn ai, ai nấy cũng đều thối nát như đống bùn.

Khoảng thời gian đó, tần suất bùng học của Viêm Hề càng ngày càng cao, thậm chí đối mặt với khả năng sẽ bị trường đuổi học.

Nhưng cô không quản nhiều như thế, A Vĩ nói đúng, ma túy đúng là một thứ tốt, ít nhất, có thể làm cho cô tạm quên đi tên nhóc ranh mà người thứ ba đê tiện kia sinh ra.

Muốn chia gia sản của ba cô, không phải con hoang thì là ai?

Mụ đàn bà Giang Huệ kia đúng là giỏi thật, vậy mà cũng có thể sinh cho một kẻ yếu sinh lý như lão Viêm một đứa con trai, chậc chậc…

Mẹ à, mẹ đúng là không thâm độc như bà ta, không mặt dày như bà ta, nếu không làm gì đến lượt mụ họ Giang kia vênh váo?

Viêm Hề theo đám phú nhị đại kia, càng chơi càng điên cuồng, cơn nghiện cũng càng ngày càng nặng, Thi Viên dẫn đầu, đề nghị “hút ma túy đá“. Đợi đến khi cô ta đem bình và ống hút đặt trên tay, Viêm Hề thấy hối hận.

“Tôi vẫn còn có việc, đi trước…”

“Đợi đã.” Thi Vi đứng dậy, bước đến trước mặt cô, “Yan, đừng nói là cậu sợ rồi nhé?”

Lạnh lùng nhìn cô ta, “Cô có chắc là đang hỏi tôi?”

“Nếu không thì còn ai nữa?” Thi Viên xoay đầu, nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng tầm mắt trên người Viêm Hề: “Người muốn đi, chỉ có mình cô.”

“Ông đây muốn đi thì đi, cô quản được chắc?” Tỏ vẻ khinh thường.

Khuôn mặt Thi Viên vặn vẹo: “Muốn đi có thể, hút hết những thứ này đã.”

“Thứ này sao?” Viêm Hề lắc lắc ống hút trong tay, còn có một túi tinh thể trong suốt, “Lần đầu tôi chơi, hay cô làm mẫu trước? Mọi người nói xem có được không?”

Những người khác cũng là lần đầu, mọi người hùa theo phụ họa Viêm Hề.

Sắc mặt Thi Viên khẽ thay đổi, lần này đổi sang Viêm Hề hỏi cô ta: “Đừng nói là sợ rồi nhé?”

Cô ta cười khô: “Mọi người cùng chơi mới vui.”

Bầu không khí hơi cứng lại.

Lúc này, di động của Viêm Hề reo lên, có tin nhắn tới, người gửi là Viêm Võ: “Em trai con bị viêm phổi không cứu được.”

Tay cô run lên, tiếng chuông cuộc gọi đến đột nhiên vang lên, “Alo, rốt cuộc lão Viêm ông…”

“Là mày hại chết con trai tao! Mày nguyền rủa nó! Viêm Hề, tao chết cũng sẽ không tha cho mày!... Đưa điện thoại cho tôi… Viêm Võ, đã lúc nào rồi mà ông còn bảo vệ nó! Viêm Hề là con gái ông, Tiểu Xán không phải con trai ông sao? Che miệng lại làm gì? Buông tay... Hề Hề, dì con quá đau lòng, đừng để ý...”

Rầm!

Một tiếng vang lớn, điện thoại bị đập xuống đất, phụ kiện văng tứ tung, vỡ tan nát.

“Không phải muốn hút ma túy dá sao? Được thôi, châm lửa!” Thằng nhóc kia chết rồi sao?

Chết rồi sao?

Đây không phải là kết quả ngay cả khi nằm mơ cô cũng muốn thấy hay sao? Viêm Võ lao tâm lao lực, Giang Huệ đau khổ, họ không vui vẻ thì cô sẽ thấy hạnh phúc!

Lúc này không phải nên cười sao? Cái thứ ươn ướt trên mặt là gì?

“Yan, cô ổn chứ?” A Vĩ lo lắng.

Những người khác vây lại, còn Thi Viên bị đẩy ra ngoài.

Giây phút ấy, trong lòng Viêm Hề đã thầm ám thị vô số lần: Mày nên cười! Cười thật lớn! Nhưng trên thật tế, cô lại bật khóc, cái cảm xúc ấy đến quá bật ngờ, không thể nào kiểm soát được.

Quá mất mặt!

Cô đẩy đám bạn ra chạy vào toilet, khóa bản thân lại vào trong một phòng, ngồi trên bồn cầu khóc như mua.

Khóc xong, lau mũi, bĩu môi, nhìn đây, cô vẫn là một Yan vô tâm, nhưng vẫn cảm thấy có một tảng đá to đè nặng trong lòng, bắt đầu cảm thấy hô hấp khó khăn.

Người như ông cũng xứng có được con trai…

Thường có câu nợ cha con trả, ông có lỗi với mẹ tôi, nói không chừng ông trời sẽ gieo quả báo lên người con trai ông…

Là mày đã hại chết con trai tao! Mày nguyền rủa nó! Viêm Hề, tao có chết cũng sẽ không bỏ qua cho mày…

Cuộn người trên nắp bồn cầu, hai tay ôm chặt cơ thể, cứ như chỉ có như thế thì cô mới có thể tạm thời cảm thấy ấm áp.

Đột nhiên, cô ngừng run, ánh mắt nhìn xuống ống hút và túi ma túy đá trên tay, ánh mắt trở nên cuồng nhiệt.

Xé ra, cắm ống hút vào, động tác của cô rất chậm, nhưng nụ cười lại rất tươi, ghé miệng vào, chỉ cần hút nhẹ một cái, là có thể được giải thoát hoàn toàn…

Rầm!

Cửa bị phá, Viêm Hề ngẩng đầu lên theo quán tính, ngơ ngác, đột nhiên nở nụ cười, “Là cậu à, tên ngốc…”

Sau này, Viêm Hề hỏi cậu: “Cố Miên, là cậu cố ý đến cứu tôi có phải không?”

“Không có, tôi chỉ muốn đi vệ sinh.”

“Đồ ngốc!”

“…”

“A Miên, cậu là thiên sứ của tôi.”

Kéo cô lại khỏi vực sâu, làm bạn ba năm, cải tạo cô từ một phú nhị đại bất tài dốt nát trở thành một học sinh ngoan ưu tú, không phải là thiên sứ thì là gì?

Những ngày tháng thối nát bị dội đi theo túi ma túy đá bị vứt xuống trong bồn cầu khi ấy, không lâu sau, mọi người phát hiện Yan đã thay đổi.

Cô không còn cúp tiết nữa, không còn về muộn, cũng rất ít chơi bời với đám con nhà giàu kia.

Cho dù đi bar, cũng chỉ đi những quán lành mạnh, ngoan ngoãn đến khó tin.

Áo jacket da đổi thành áo khoác chỉn chu, toàn bộ quần jean rách lỗ bị cô mang ra bán ở chợ đồ cũ, Viêm Hề mang số tiền bán đồ mời Cố Miên ăn một bữa hải sản ở nhà hàng Trung Hoa ngay cổng trường.

“Tên ngốc, cậu cũng là người Hoa Hạ à?”

“Bỏ đi chữ ở giữa.”

“Hả?”

“Người gốc Hoa.”

“Quốc tịch Mỹ?”

Cố Miên gật đầu, “Tại sao cậu kêu tớ là tên ngốc?”

“Bởi vì cậu ngốc!”

Chàng trai đỏ mặt: “Cậu!”

Mỉm cười nghiêng người, xuyên qua nửa chiếc bàn ghé sát đến trước mặt cậu: “Sao nào, không phục à?”

Đôi mắt cô vừa tròn vừa sáng, khiến cậu liên tưởng tới sao Bắc Đẩu.

Bên nhau đã lâu, Viêm Hề mới phát hiện Cố Miên này không phải cố ý giả vờ lạnh lùng mà là do cậu ta không khéo nói chuyện, cho nên, khi cãi nhau với cô, tên ngốc này luôn là kẻ thua.

Quả nhiên, cảm giác bắt nạt cậu ta tuyệt vời y như trong tưởng tượng.

Có một người bạn học bá, cho dù Viêm Hề không muốn học cũng không thể không học, bởi vì Cố Miên học cùng một lớp, chọn cùng một môn với cô, luôn luôn ngồi bên cạnh cô.

Với cái danh mỹ miều: giám sát.

Trên thực tế: giám thị.

Trong khoảng thời gian đó, Viêm Hề trải qua một khoảng thời gian cai thuốc, à, nói đúng hơn là những ngày tháng cai ma túy vất vả.

Khi lên cơn nghiện, cả người mất sức, ngáp và chảy nước mắt liên tục, Cố Miên hy sinh thời gian làm thêm, thuê một phòng trọ nhỏ tạm thời, một lòng một dạ chăm sóc cô.

“Tên ngốc, hôm nay cậu lại hầm món canh gì vậy?”

“Tên ngốc, tối nay chúng ta ăn gì vậy?”

“A Miên, dáng vẻ khi cậu tức giận trong rất đáng sợ, tớ hứa sẽ không hút nữa đâu, thật đấy! Lúc nãy tớ đã kiềm chế được rồi còn gì? Này, ít ra cậu cũng phải cười một cái chứ?”

“A Miên, tối qua tớ ngủ những 8 tiếng, mau tới xem sắc mặt tớ có đỡ hơn không?”

“A Miên, tớ cảm thấy bản thân đã cai thành công rồi, chúng ta về trường nhé? Chỗ quỷ quái này tối nào cũng có muỗi tới đốt tớ.”

“Này! Cố Miên, cậu đợi tớ với…”

Sau khi cai nghiện thành công, hai người chính thức trở về trường, chỗ nào có áo sơ mi trắng xuất hiện thì sẽ luôn có thể nhìn thấy chiếc đuôi Yan đi theo.

Sau này, cô mới biết được, thì ra những môn Cố Miên học chung với cô, trước đây cậu ta đã từng học qua rồi, và điểm mỗi môn đều không thấp, hoàn toàn không cần phải học lại.

“Này, đầu óc cậu có vấn đề à?” Viêm Hề không nhịn được, mắng cậu ta.

“Ờ, không phải cậu thích gọi tớ là đồ ngốc sao?”

“…” Cô chỉ biết câm nín.

Vốn dĩ Viêm Hề vẫn muốn sống theo kiểu qua ngày nào hay ngày ấy rồi về nước kế thừa gia nghiệp, nhưng A Miên làm như thế lại khiến cô cảm thấy xấu hổ, chỉ đành liều mạng học tập.

Cô vốn không ngốc, lại có thêm học bá A Miên đốc thúc, Viêm Hề như được lắp thêm tool, thành tích tăng lên vùn vụt, tốc độ ngang ngửa hỏa tiễn.

Học kỳ một năm hai, cô lọt vào top ba của khoa, xếp ngay sau A Miên, khiến giáo sư kinh ngạc đến mức nhìn cô như đang nhìn quái vật.

“Thế nào? Cũng được phải không?” Viêm Hề sờ cằm, trên mặt như có viết bốn chữ: hãy khen tôi đi! Nếu như cho cô thêm một chiếc đuôi, chắc nó đã vẫy lên tới tận trời.

Bạn học Cố Miên suy nghĩ, rất trịnh trọng: “Muốn có phần thưởng gì?”

Viêm Hề cool ngầu làm đồng tác “yes”, còn vui hơn khi nhặt được năm triệu, “Ngày mai đi công viên giải trí.”

Khóe môi Cố Miên co giật, biểu cảm hơi văn vẹo: “… Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Bé đây mãi mãi 18 tuổi!”

“…”

Cố Miên là một đứa trẻ ngoan, nói lời giữ lời. Ngày hôm sau ngoan ngoãn đợi ở nơi hai người đã hẹn, còn chu đáo chuẩn bị trước nước suối và thức ăn.

Viêm Hề sờ mũi, thấy khá ngại ngùng.

Điều kiện nhà Cố Miên không tốt, học phí là tiền sinh hoạt đều phải nhờ cậu ta làm thêm mới kiếm đủ, những món đồ ăn này dường như không hề rẻ.

Nếu đổi thành trước đây, cô sẽ không đi quan tâm giá cả của mấy thức ăn vặt này, chỉ cần cô muốn, muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu, nhưng kể từ khi quen biết Cố Miên, ngay cả giá mỗi món ăn ở căn tin của trường cô đều nhớ rất rõ. Thói quen tiêu tiền phung phí cũng từ từ thay đổi.

Cho nên, rất nhiều lúc, cô đều cảm thấy Cố Miên là một sinh vật thần kỳ, sao bản thân cô lại đi theo cậu ta nhỉ? Tại sao lại nghe lời cậu chứ? Chẳng lẽ là vì việc cậu ta tình cờ ngăn chặn cô hút ma túy đá thôi sao?

Chắc là như vậy, dù sao, nửa tháng trước, Thi Viên bị phát hiện chết ở toilet công cộng, bởi vì hút ma túy quá liều dẫn đến tử vong. Sau này, cảnh sát tiến hành khám xét hiện trường và thu thập những thứ như ống kim tiềm về hóa nghiệm. Kết quả cho thấy, thứ trong ống kim không phải là ma túy đá, mà là heroin tinh khiết nguy hiểm!

Lúc Viêm Hề nghe thấy tin tức này, suýt nữa đã đứng không vững.

Nửa đêm giật mình tỉnh dậy, mới cảm thấy khiếp sợ.

Ngày hôm sau, cô nhìn thấy Cố Miên liền nhào tới, cũng mặc kệ đây là đường lớn nhiều người qua lại, cô như một chú khỉ đu lên cổ cậu ta, sống chết không chịu buông tay…

“Cố Miên, may quá…”

May mà hôm đó cậu xông vào.