Tống Tử Văn tìm được dép lê, lấy ra mang.
Liêu Gia Văn cởi áo vest vắt lên giá, lại rót cho mình một ly nước, ngồi xuống sô pha uống từng ngụm nhỏ…
Bà Bàng đang có dấu hiệu đen mặt, nhưng vì được giáo dục trong môi trường tốt nên không phát tác, bà rót ly nước cho thằng con cả: “Nhìn người con đầy bụi, lại đi thị sát công trình nào vậy?”
“Bình Tân.”
“Mẹ nhớ bên phía A Chinh hình như có mảnh đất chuẩn bị khai phá.” Trí nhớ của bà Bàng vẫn luôn rất tốt.
“Đúng vậy.” Tống Tử Văn đặt ly không xuống, ngồi xuống bên cạnh vợ.
Liêu Gia Văn nhích sang một bên, kéo xa khoảng cách của hai người.
Anh ta vờ như không thấy gì.
Tống Bạch và Tống Thanh nhìn nhau, sau đó cả hai đồng loạt nhìn sang hướng mẹ mình, mặt bà Bàng thối một cách triệt để.
“Đều ngồi đó làm gì, ăn cơm!” Vứt lại một câu, giận đùng đùng đi vào phòng ăn.
Trong mắt Tống Tử Văn hiện lên sự hết cách, nói với vợ mình: “Đi thôi.”
Cô ta hững hờ đáp một tiếng “ừ“.
Lúc này, ngay cả Tống Thanh cũng không thể nhịn được, đứng dậy bỏ đi.
Tất cả mọi người đều đi, Tống Bạch mới lười biếng đi theo, một nụ cười lạnh nở trên môi: “Cái gì đây trời…”
Một bữa cơm, ăn trong im lặng.
Thím Liễu thỉnh thoảng thêm canh thêm cơm cho mọi người, Tống Tử Văn nhận lấy bát, nói tiếng cảm ơn.
Bà Bàng gắp một miếng sườn non vào bát anh ta, “Con ăn nhiều một chút.”
“Cảm ơn mẹ.”
“Con trai ngoan.”
Tống Thanh ở bên cạnh nghe mà thấy ớn lạnh, “Mẹ, mẹ cũng sến quá rồi đó!”
Bà Bàng ung dung thong thả, tiện tay cũng gắp một miếng cho con gái, “Đừng ganh tị với anh con, mẹ cũng thương con mà, con gái ngoan ~”
Tống Thanh: “…”
Tống Bạch rất tự giác, đưa bát ra, “Cảm ơn mẹ.”
Động tác của bà Bàng khựng lại, bình tĩnh nâng mắt: “Ai nói muốn gắp cho con?”
Khuôn mặt của đồng chí Tiểu Bạch cương cứng lại với tốc độ bằng mắt thường, bà cụ đau lòng cháu trai, vội vàng gắp hai miếng sườn lớn cho anh ta, “Bạch Bạch ngoan.”
Tống Bạch thỏa mãn, làu bàu: “Vẫn là bà nội thương con…”
“Chả có tí tiền đồ nào!” Tống Thanh hễ có cơ hội là thích mắng anh ta.
“Được rồi, chỉ vài miếng sườn thôi, gắp tới gắp lui, ăn cơm đàng hoàng cho tôi!” Ông cụ Tống lên tiếng, cả bàn ăn đột nhiên im lặng.
Vẫn là Tống Bạch to gan, cậy có bà cưng chiều nên mở miệng trêu ghẹo: “Con biết, ông đang ghen tị bà chỉ gắp cho con, không gắp cho ông…”
Còn chưa nói xong, đã bị ánh mắt sắc như dao của ông cụ làm giật mình, “Thằng ranh con!”
Bầu không khí mới trở nên ấm áp hơn.
“Con ăn no rồi.” Liêu Gia Văn buông đũa, “Ông nội, bà nội, ba mẹ, Thanh Thanh, Tiểu Bạch, mọi người dùng thong thả, con lên lầu xem tài liệu.”
Nói xong liền đứng dậy.
Bốp!
Bà Bàng không thể nhìn thêm được nữa, bà ném đũa, “Gia Văn, có phải con còn để sót một người không?” Giọng điệu vô cùng lạnh lùng.
Suy cho cùng vẫn là con gái nhà họ Bàng, vừa lên tiếng, khí thế bùng nổ tức thì.
Tống Tử Văn muốn nói lại thôi.
Bước chân Liêu Gia Văn khựng lại, không nói gì mà trực tiếp đi lên lầu, chỉ có điều, bóng lưng cô ta vô cùng căng thẳng, có lẽ cũng không phải không có một chút cảm giác nào.
Đúng là cô không thể chọc vào người nhà này được.
Bàng Bội San tức đến bốc khói, “Con xem đi, nó có thái độ gì thế hả?”
Tống Vũ kéo vợ mình, nâng mắt lên nhìn ông cụ, mặt mày đã hóa đen thui.
“Nhà chúng ta có lỗi chỗ nào với nó? Vừa trở về là lạnh mặt, cứ như cả thế giới đều thiếu nợ nó vậy!” Lửa giận của bà Bàng lan rộng, “Người mẹ chồng như tôi chưa từng lập quy tắc cho nó như những bà mẹ chồng nhà hào môn khác cơ mà? Tôi chưa hề nói nặng với nó dù chỉ một câu, rốt cuộc nó không hài lòng điều gì?”
Liêu Gia Văn làm việc ở Bộ Ngoại Giao, chủ quản Vụ Châu Âu, quanh năm cư trú ở nước ngoài, cơ hội về nhà không nhiều.
“Được rồi San San, nó có thể ở bao lâu chứ? Đáng để con chấp nhặt với nó sao?” Câu này của bà cụ nói theo kiểu không nên quá khắt khe.
Rõ ràng là đang trách mắng con dâu nhưng lại thể hiện rõ thái độ với cháu dâu, cao minh hơn nhiều so với việc nổi giận trực tiếp.
Tống Tử Văn không ngốc, buông đũa: “Bà nội, mẹ, hai người ăn thong thả, có thể công việc của cô ấy xảy ra chút vấn đề, còn đi lên xem thử.”
Bà Bàng còn muốn nói gì đó nữa, nhưng nhìn thấy dáng vẻ khó xử của con cả, dù còn nhiều phàn nàn và bất mãn cũng bị nghẹn lại trong cổ họng, thôi vậy, cũng không phải ngày một ngày hai, bà tính toán nhiều như vậy làm gì?
“Đi đi, nói chuyện đàng hoàng với vợ cháu.” Ông cụ phất tay thả người đi.
Đi mất hai người, những người còn lại tiếp tục ăn, nhưng không thấy ngon miệng như trước.
Chuyện trong nhà, ông cụ rất ít khi lên tiếng, những năm gần đây, ngồi được tới vị trí đó, ông bỗng chuyển sang tu thân dưỡng tính, càng không để ý đến việc nhà vặt vãnh, toàn bộ đều do bà cụ làm chủ.
Bà Bàng hơi thất thần, miếng thịt trên người bà rơi xuống, dựa vào gì lại để cho Liêu Gia Văn chà đạp chứ?
Vào cửa không biết lấy dép cho chồng, một mình treo áo lên rồi tự rót nước, cũng không hỏi chồng có mệt hay không, có khát hay không, cứ căng cái mặt ra, giống như ai đó thiếu nó mấy trăm vạn vậy.
Trên bàn cơm, cũng không biết gắp đồ ăn cho người bên gối của mình, con trai cả của bà có dáng vẻ thiên chi kiêu tử thế kia, lại còn phải hứng chịu oán khí của nó, trong lòng Bàng Bội San vừa tức vừa giận.
Một người phụ nữ, ngay cả việc hỏi han ân cần cơ bản nhất cũng không làm được, thì lấy về có tác dụng gì?
“Mẹ, mẹ ăn món này đi.” Tống Thanh thở dài, gắp thức ăn cho bà, “Mấy ngày nữa chị dâu sẽ bay sang châu Âu, mẹ nhường chị ấy chút đi…”
“Nhường?” Bà Bàng vừa nhắc tới đã thấy tức, “Mẹ không cần cô ta phải hiếu thuận với ba mẹ chồng, nhưng ít nhất cũng phải chăm sóc tốt cho người đàn ông của mình chứ? Con nhìn bộ dạng của nó đi, làm gì giống như đang sống chung với nhau? Nó khao khát ở trong Bộ Ngoại Giao mỗi ngày, gặp lãnh đạo từng phút từng giây, lúc nào cũng trưng ra cái mặt làm việc, mẹ thật sự...”
“Mẹ, mẹ đừng tức giận.” Tống Bạch lạnh nhạt lên tiếng, “Một người thích đánh, một người thích bị đánh, người ta còn chưa nói gì, mẹ cuống lên như thế làm gì?”
Tống Vũ trừng mắt nhìn con trai mình, “Không biết nói chuyện thì đừng có nói.”
Tống Bạch hừ lạnh, dù sao anh ta cũng không ưa người phụ nữ đó.
Rõ ràng là ăn của nhà họ Tống, dựa vào nhà họ Tống, vậy mà còn hất mặt lên cho nhà họ Tống xem, thật sự cho rằng bản thân mình là môt quả trứng bảo bối, ai cũng yêu thích sao?
Bà cụ không nói gì, có vài chuyện cần thời gian mới có thể nhìn rõ được, việc bà có thể làm cũng chỉ là thuận theo tự nhiên.
Sau bữa cơm, hai ông bà ra vườn hoa đi dạo, ông cụ dìu bà cụ, một cao một thấp, đón lấy ánh nắng hoàng hôn, bóng lưng khom còng lại nhìn vô cùng ấm áp.
Tống Bạch thất thần, đột nhiên anh ta muốn yêu nghiêm túc một lần.
“Táo, có muốn hay không?” Tống Thanh đẩy đĩa đến trước mặt anh ta rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Chà, hôm nay chị tốt bụng thế.”
Tống Thanh nhét một miếng vào miệng anh ta: “Em chỉ biết nói nhiều!”
Tống Bạch cắn rột rột, “Không có việc gì lại tự nhiên lấy lòng, không gian trá thì là trộm cướp!”
Tống Thanh trợn mặt khinh thường.
“Khi nào chị dâu đi?”
“Chắc là tuần sau.”
“Vãi!” Vẫn còn lâu thế sao?
“Sao, em có ý kiến gì à?”
“Hừ… ý kiến của em lớn lắm đấy!”
Tống Thanh mím môi, không nói gì.
“Mẹ kiếp, em nhìn mà thấy khó chịu!”
“Ngốc! Chẳng phải là gì của em, khó chịu cái gì?”
“Em khó chịu thay anh cả không được à?”
“Chị cảnh cáo em, đừng gây thêm chuyện.” Tống Thanh sợ anh ta làm bậy.
“Yên tâm, dù em không nể mặt chị ta nhưng vẫn phải nể mặt anh cả chứ!”
“Ngoan, càng ngày càng hiểu chuyện.” Tống Thanh giơ tay ra sờ đầu em trai.
Tống Bạch hất ra, vẻ mặt chán ghét, “Đừng có động tay động chân.”
Tống Thanh thở dài, sao cô lại không đau lòng anh cả chứ?
“Thôi vậy, để cho họ giày vò nhau đi. Hôm nay mẹ không nhịn được, nhưng tính khí của bà nội lại tốt hơn, không để lộ ra điều gì.”
“Xời, chị đừng xem thường bà nội chúng ta, đẳng cấp cao hơn quý bà Bàng nhiều.”
Tống Thanh cau mày.
“Chị cho rằng bà nội yêu thích chị ta à? Bà đang đợi thời cơ đấy, không ra tay mà thôi, vừa ra tay đảm bảo sẽ khiến người ta không thể nào chống đỡ được, chị đó, đợi mà xem đi!”
“Nhóc ranh! Em nói xem một thằng đàn ông như em, suốt ngày chỉ có tâm tư đi cưa cẩm con gái nhà người ta, có thấy mất mặt không hả?”
“Em đây gọi là tinh tế chu đáo. Này, chị có tin không, nếu em xuyên không vào cái [Truyện XX] gì đó, đảm bảo sẽ hốt hết 3000 hậu cung không sót một ai, trở thành người chiến thắng cuối cùng!”
“Chém tiếp đi!” Tống Thanh đứng dậy bỏ đi, cô lười nghe những lời nói nhảm kia.
“Chậc, đừng đi mà, em nói cho chị nghe…” Tống Bạch lẽo đẽo đuổi theo.
Phòng ngủ.
Lúc Tống Tử Văn vào phòng, Liêu Gia Văn đang nằm trên giường, nhắm mắt giả vờ ngủ, tròng mắt đang cử động, lông mi cũng đang rung.
Đây là động tác xuất hiện khi cô ta cảm thấy buồn bực, nếu không đã đi xem tài liệu từ lâu rồi.
Anh ta đi đến bên giường, ngồi xuống, “Tâm trạng không tốt à?”
Cô ta cau mày, thấy hơi phản cảm với việc đã biết còn cố tình hỏi của chồng mình.
Liêu Gia Văn thích sự trực tiếp, đam mê công việc, cô ta lại là một người có năng lực, muốn tạo nên danh tiếng trong giới chính trị bằng bản lĩnh của mình, những năm qua, cô ta luôn làm rất tốt, khó tránh hơi cao ngạo.
“Chúng ta là vợ chồng, em có chuyện gì có thể nói với anh.”
Cô ta mở mắt ra, “Em không thích cách mẹ ép người thái quá.” Không hề có nửa phần che giấu, trực tiếp ngay thẳng.
Tống Tử Văn khẽ cau mày, ánh mắt nhàn nhạt: “Mẹ không phải là người không nói lý lẽ.”
“Cho nên, ý của anh là, em không biết lý lẽ?” Liêu Gia Văn cười lạnh.
Đứng dậy, chỉnh quần áo, “Em nghỉ ngơi đi.” Sự kiêu ngạo của Tống Tử Văn không thua bất gì ai.
Nhìn theo bóng lưng rơi đi của chồng, cô ta mím môi, nhưng nhanh chóng hồi phục lại bình thường, ánh mắt suốt cả quá trình đều bình lặng như nước, không hề nổi lên một gợn sóng nào.
Cuộc hôn nhân này, dường như thật sự khiến người ta cảm thấy mệt mỏi.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo lên, xóa tan sự im lặng nặng nề trong phòng, Liêu Gia Văn nhấn nút nghe máy: “Hiểu Hoa, có chuyện gì không?”
“Chị Liêu, trong bộ gần đây sắp cử người đi khảo sát ở Na Uy, chị phụ trách mảng châu Âu, muốn tìm chị mượn một người.”
“Không cần đâu, tôi sẽ đi cùng.”
“Không phải chị mới về nước sao? Không hưởng thụ vài ngày ngọt ngào hạnh phúc với trợ lý Tống à?”
“Công việc quan trọng hơn.”
“Chị đó, là một người cuồng công việc, khi cuồng lên thì ngay cả chồng cũng không cần!”
Liêu Gia Văn không đáp.
“Đúng rồi, tôi nghe nói phó bộ trưởng Trương sắp về hưu, phía trên định chọn ra một người trong số những người phụ trách ở các vụ lên thay thế, chắc chắn là chị rồi, đến lúc đó nhớ mời mọi người ăn cơm nhé!”
Tay Liêu Gia Văn run lên, ngay cả tim cũng run lên theo, điều chỉnh lại hô hấp, bình tĩnh đáp: “Mọi việc chưa rõ ràng, cậu đừng nói bậy.”
“Chị còn lo lắng gì nữa? Chị là con dâu của nhà họ Tống, chống lưng đủ cứng, họ làm thế nào cũng không thể vượt qua được chị đâu.”
Cô ta nhíu chặt mày, giọng nói nhất thời trở lên lạnh lùng, “Mỗi lần tôi thăng chức đều dựa vào nỗ lực của bản thân, không hề liên quan đế nhà họ Tống, sau này đừng nói những lời như thế này nữa!”
Đầu dây bên kia cười ẩn ý: “Chị Liêu, chị yên tâm, những điều không nên nói em sẽ không để rò rỉ một chữ nào đâu!”
Liêu Gia Văn cúp thẳng máy.
Tại sao cứ luôn gán ghép cô ta vào chung với nhà họ Tống chứ?
Cô ta tự hỏi, những điều cô ta làm không ít hơn ai, cũng không thua kém ai, thành tích hẳn hoi rõ ràng, thậm chí còn tự động xin lưu trú dài hạn ở nước ngoài, nhưng tại sao vẫn có người nói cô ta dựa vào quyền lực của nhà họ Tống để trèo lên trên?
Liêu Gia Văn day mi tâm, nhưng sự buồn bực lại không dịu đi chút nào.
“Anh, mặt trời sắp lặn rồi, anh còn ra ngoài làm gì thế?” Tống Bạch ngồi vắt chéo chân, ngã sóng soài trên ghế sô pha.
Tống Tử Văn cài xong nút áo cuối cùng, “Bên tòa thị chính có chút việc cần xử lý, tối nay anh không về.”
“Đi đi! Đi đi!” Tống Bạch xua tay, đỡ phải chịu tức giận trong nhà.
“Ừ.”
Bà Bàng đau lòng, xoay người lén lau nước mắt.
Tống Bạch càng thấy khó chịu, nhìn lên phía lầu hai, hừ lạnh mộ tiếng, “Giả vờ giả vịt…”
Chát!
“Ít nói bậy cho mẹ!” Bà Bàng trừng mắt.
Đồng chí Tiểu Bạch sờ vào chỗ bị đánh, tỏ vẻ tủi thân, rõ ràng là mẹ cũng nghĩ thế mà…
“Mẹ hỏi con, cô gái đó là thế nào?”
“Cô gái nào?”
“Cái cô bánh trôi nhân mật kia kìa.”
Tống Bạch “à” một tiếng thật dài, “Không có gì.”
“Là sao? Lúc trước không phải vẫn còn tốt đẹp sao?”
“Con với cô ấy chỉ là anh em.”
“Đồ ngốc nhà con!”
“Mẹ, đủ rồi nhé, trái tim bé bỏng của con sắp vỡ rồi!”
“Chắc chắn là con gái nhà người ta không ưng con!”
Tống Bạch bị nghẹn, so với Lục Chinh thì đúng là anh ta không đẹp bằng.
Người mẹ ruột này thật “giỏi”, có người mẹ nào bắt con mình đi vào chỗ chết như bà ấy không?
Đồng chí Tiểu Bạch thấy hơi đau lòng.
…
Đàm Hi và Lục Chinh ngủ một giấc, ngủ thẳng đến ngày hôm sau, đúng 12 tiếng đồng hồ.
Cô vươn vai, nhưng bị anh xoay người qua đè xuống.
Đồng tử đen nhánh sắc bén như chim ưng không hề thấy bất kỳ sự mông lung nào như vừa mới thức dậy.
“Dậy khi nào đó?” Đàm Hi chớp mắt.
“Sớm hơn em.” Anh cúi đầu, hôn xuống cổ cô.
“Còn biết giả vờ ngủ nữa à?”
“Không giả vờ.”
“Ối… chưa cạo râu, đau!”
Lục Chinh càng hôn mạnh hơn, “Chịu đi!”
“Anh cố ý hành hạ em!”
“Cái này vẫn chưa được xem là hành hạ…” Dứt lời, kéo cao chăn, trùm lên đỉnh đầu hai người.
“Ưm.”
“Cái này mói gọi là, hành hạ.”
“Đồ khốn!”
Bị sóng đánh cuộn, cảnh phòng nóng bỏng.
Lục Chinh được sung sướng một lần, Đàm Hi không cho thêm, thừa cơ chuồn vào phòng tắm, hai chân hơi run.
Tắm xong bước ra, Lục Chinh đã thay đồ xong, dựa vào cửa sổ hút thuốc, tay gác ra bên ngoài.
May mà trong phòng có máy sưởi, Đàm Hi chỉ mặc một chiếc váy ngủ cũng không cảm thấy lạnh.
“Tuyết rơi rồi.”
“Hả? Tuyết rơi rồi sao?” Đàm Hi ló đầu ra, phía xa có một ngọn núi tuyết, đỉnh núi bị phủ trắng. “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Nghỉ ngơi lấy sức cả một ngày, đây là lúc tinh thần đang phấn chấn.
“Lạnh, mặc thêm áo vào.” Lục Chinh nắm lấy tay cô, hơi lạnh.
Đàm Hi tiện thể cọ vào ngực anh, một luồng khí nóng ôm lấy cô, “Ấm quá…”
Lục Chinh dứt khoát giơ tay ra kéo cô vào lòng, hai người đứng đó một lúc, Đàm Hi mời lùi ra.
“Sao lại nghĩ đến việc đến Zurich?” Kiếp trước, khi cô học ở nước Mỹ, nghỉ hè nghỉ đông, cô đều đi du lịch với lũ bạn của mình, chỉ trong vài năm đã đi hết các nước trong châu Âu.
Nói đến Thụy Sĩ, thì sự lựa chọn đầu tiên là Geneva, tiếp đến là Lucerne, còn về Zurich, lại rất vắng vẻ.
Theo như cô biết, bên này ngoại trừ có đàn thiên nga bay tới bay lui và vài tòa giáo đường ra thì chẳng có chỗ nào đặc biệt đáng để du khách ghé thăm.
Lục Chinh không nói gì.
Đàm Hi cũng không hỏi thêm, người này kín miệng, tính tình cứng rắn, cạy cỡ nào cũng không cạy được, cô cũng không lãng phí sức lực thế đâu. Ra ngoài chơi, ăn ngon uống ngon, chơi vui mới là quan trọng nhất, những cái khác, dẹp qua một bên đi!
“Thay đồ.”
Đàm Hi ngồi xổm xuống trước vali, chưa đầy 2 phút, chiếc vali vốn gọn gàng ngăn nắp bị cô moi móc tứ tung.
Lục Chinh không thể nhìn thêm được nữa, vác người lên giường, “Ngồi đó.”
“Em còn phải tìm đồ nữa…” Đàm Hi lẩm bẩm, Chày Gỗ lại lên cơn điên gì nữa thế?
“Muốn mặc gì?”
“Hả?”
“Anh hỏi em muốn mặc gì?”
“À, đưa áo lót và quần lót cho em trước.”
Ánh mắt anh lướt qua, Đàm Hi khom lưng, kẹp đùi lại theo bán năng, bên trong cô không mặc gì cả.
Khẽ cười một tiếng, tiện tay lục tìm, một chiếc áo ngực màu đen và một chiếc quần lót màu xanh lam được lôi ra.
Đàm Hi trố mắt: “Sao anh biết được?” Còn biết rõ hơn cả người xếp vào như cô, không khoa học chút nào…
Lục Chinh không đáp.
Đàm Hi: “Không muốn cái này.”
“Hử?”
“Muốn cả một bộ, đổi thành quần lót màu đen.”
“Mặc bên trong không người nào thấy.”
“Anh không phải là người?
“Đằng nào chả phải cởi.”
“Vậy cũng không được.”
“…”
“Anh có tìm hay không?”
“Tìm!”
Đợi đi đến Lục Chinh tìm thấy quần lót, Đàm Hi đã cởi váy ngủ bắt đầu mặc áo ngực.
Không sai, chính là ngồi bên giường, thay ở trước mặt anh. Phong cảnh nửa người dưới ra sao không cần phải nói nhiều.
Hơi thở khẽ loạn, cố gắng giữ bình tĩnh.
Nhưng cô nàng nào đó vẫn cứ giả vờ như không, lắc lư đôi chân dài trắng nõn.
Lục Chinh cảm thấy anh đã làm sai một việc đó là không nên tìm quần áo giùm cô.
Đợi đến khi Đàm Hi mặc đồ xong đã là 15 phút sau, bốt cao, áo gió, mũ len, một chiếc khăn quàng cổ cùng màu, vẻ xinh xắn của cô chỉ khiến người ta muốn nựng một cái.
“Xong rồi!” Bỏ bút kẻ mày xuống, trang điểm đơn giản, bộc lộ lên sự xinh đẹp tuyệt trần.
Anh khẽ ho, số lần nhìn thấy toàn bộ quá trình trang điểm của cô không nhiều, “Phụ nữ đúng là phiền phức.”
Bầu không khí vốn đang nóng bỏng biến mất sạch sẽ, Đàm Hi trừng mắt nhìn anh, mắng một tiếng “đầu gỗ“.
Ý cười khẽ lướt qua mắt Lục Chinh, ôm lấy cô rồi ra ngoài.
Khách sạn hai người ở đã có một lịch sử nhất định, hoàn toàn theo lối kiến trúc châu Âu, không đến mức nguy nga tráng lệ nhưng đủ đạt chuẩn tao nhã sang trọng.
Xuống lầu, đi thẳng đến phòng ăn.
Anh chàng nước ngoài mở cửa giùm họ, nói một câu tiếng Thụy Sĩ, Đàm Hi đoán chắc đại loại như là “chào mừng quý khách“.
Hai người chọn vị trí gần cửa sổ, ánh nắng dịu dàng xuyên qua cánh cửa, vừa hay lại phản chiếu một vùng đốm sáng trên mặt bàn.