Phạm Trung Dương không thèm so đo với bà ta, “Dù sao thì bà cũng đừng có nhằm linh tinh!”
Nói xong, hừ lạnh hai tiếng.
“Đồ cứng đầu cứng cổ!” Lê Diệp cắn răng.
Hai người đi hai hướng khác nhau.
Qua sự kiện vừa rồi, Đàm Hi đã chiếm giữ vị trí của ông Phạm, một bước nhảy vọt lên thành cố vấn chuyên môn của vị lãnh đạo nào đó.
“Bạn học Đàm, cô thấy bức tranh này thế nào?”
“Màu sắc liệu có rải rác quá không?”
“Nét vẽ dày đặc như vậy liệu có làm hỏng ý cảnh chỉnh thể không?”
“…”
Các thể loại câu hỏi.
Đàm Hi phát hiện ra, vị này đâu phải là hiểu, rõ ràng là còn vô cùng tinh thông.
Đối với hành vi múa rìu qua mắt thợ của cô vừa nãy, có khi còn là trò cười cho người ta!
Tống Tử Văn quả thực là có ý trêu chọc cô, đã lâu rồi anh ta không gặp được một người thú vị đến thế, khiến hoạt động tham quan nhàm chán cũng phút chốc trở nên sinh động hơn.
Suốt đường đi, ý cười không dứt.
Lại nói đến những quan chức đi theo kia, ai nấy đều đã biết tỏng, chỗ nào cần nhìn thì nhìn, cần thảo luận thì thảo luận, coi như không nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hoặc… đã quá quen rồi chăng?
Thế nhưng, da mặt của cô nàng nào đó lại không phải dày vừa đâu, nếu đã có người muốn nghe cô chém gió thì cứ chém cật lực thôi!
Từ thiên văn địa lý, cho đến văn tự điển cố, không nói hạ bút thành văn, nhưng ít ra cũng xứng danh ngôn chi hữu vật.
Cuối cùng, còn được cô đúc kết thành một tràng đạo lý.
Ngay cả Phạm Trung Dương nghe xong cũng thấy vô cùng hài lòng, càng đừng nói đến bà Lê đã vốn mến mộ cô.
Ban đầu Đàm Hi còn có chút ngại ngùng, sau đó hoàn toàn thả lỏng, ăn nói vô cùng lưu loát.
Giữa chừng, một hàng người đi đến khu vực triển lãm do cô phụ trách buổi sáng, ngoài Tăng Kỳ còn có một nữ sinh nữa, có lẽ là được sắp xếp đến thay cô.
Khu vực trưng bày này chủ yếu là các bức tranh sơn dầu thuộc phái trừu tượng, nội dung đa số là quái đản tối nghĩa, rất ít người tự xem hiểu được nội dung mà không cần giải thích.
Thực ra, Đàm Hi cũng không hiểu, nhưng buổi sáng cô đã xem qua cuốn tập nội dung tuyên truyền, lại còn tiếp đón qua mấy vị khách, cho nên cô không hề thấy hoảng loạn.
Tuy giải thích thuận về bề mặt, không có nhiều nội hàm quá sâu sắc, nhưng lãnh đạo Tống cũng không cố ý làm khó, cho nên vẫn được coi là thuận lợi vượt qua được.
Đến khi người tham quan tản đi, cô mới được uống nước, dừng chân nghỉ ngơi đôi chút.
Nếu đã biết trước thế này thì đã mang giày đế bằng rồi, hại chân cô đau nhức, sưng phồng lên rồi, chỉ có thể dùng tay xoa bóp mới đỡ được phần nào.
Tăng Kỳ nhân cơ hội nhào đến, “Sao em lại đi cùng với lãnh đạo đó?”
“Giáo sư bảo tôi đi.” Đàm Hi nói đúng sự thật.
Nếu không phải là vì cảm ơn ông Phạm cho cô chỗ ăn, chỗ nghỉ buổi trưa thì cô không thèm đi tiếp khách, mấy người kia đều là quan chức, đều đã thành tinh cả rồi.
Nếu kiếp trước không tham gia đầu tư công ty và giao tiếp với các thể loại khách hàng thì chưa chắc cô đã phải chịu yếu thế đâu!
Ánh mắt Tăng Kỳ hơi tối đi, giống như vô ý: “Giáo sư Phạm đối với em tốt thật đấy!”
Cô uống một ngụm nước, gật đầu, “Lão già ấy cũng không tồi, chỉ là tính tình thối hoắc, cổ quái lập dị.”
Phạm Trung Dương đứng ngay sau cô, nghe thấy vậy thì nặng nề ho khụ khụ hai tiếng.
Tăng Kỳ nhân cơ hội lượn mất, như chim sợ cành cong.
Đàm Hi lại vẫn dáng vẻ “heo chết không sợ nước sôi”, đưa chai nước suối đến.
Ông không muốn nhận lấy, “Đừng có tưởng rằng làm thế này thì tôi sẽ coi như tôi không nghe thấy!”
“Ồ.” Đàm Hi đặt xuống.
Phạm Trung Dương cũng có chút ngây ngốc, “Sao em lại…” Không biết dỗ dành mấy câu hay sao hả?
Đàm Hi nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, thưởng thức bức tranh khắc bản ở chiếc tủ kính thấp xa xa, vẻ mặt “em không hiểu thầy nói gì hết á”.
Khiến ông Phạm tức đến giậm chân bình bịch.
Chớp mắt đã đến giờ đóng cửa triển lãm, Đàm Hi chỉ muốn kết thúc nhanh chóng để về ký túc nằm thẳng cẳng.
Cùng đám lãnh đạo kia đi suốt một buổi chiều, không chỉ mồm miệng bị mài mòn mà chân cũng gặp họa theo.
“Giáo sư, em xin phép tan làm.” Đàm Hi kéo Phạm Trung Dương sang một bên.
“Đợi chút đã.”
“Đợi bao lâu?”
“Sắp rồi.”
“Sắp là bao lâu?”
“Tôi nói này cô nhóc, đã sắp đến giờ kết thúc triển lãm rồi, em đã hao tổn sức lực cả buổi chiều rồi, bây giờ chỉ còn mấy phút nữa, chẳng lẽ lại không đợi được à?”
“Mọi người đều đi hết rồi, chắc chắn là xe cũng đi rồi, thì sao em còn về trường học được nữa?” Đàm Hi trừng mắt, lão già này quá phiền phức, bao nhiêu tráng đinh như vậy không bắt mà cứ nhất định phải chèo kéo cô đến đây, thật là hết sức kỳ lạ!
“Thì gọi taxi, thế có phải là xong rồi không?”
“Thầy trả tiền cho em à?”
“Không thành vấn đề.” Phạm Trung Dương vẫy tay, vô cùng hào sảng.
Con ngươi Đàm Hi đảo một vòng, “Đến lúc em về thì căng tin đóng cửa rồi.”
“Tôi mời em ăn.”
“Ăn gì cũng được ạ?”
Lão già cắn răng, “Được!”
“A, bỗng nhiên em nhớ ra ở ký túc còn có một bạn nữa.”
“Ai?”
“Hàn Sóc.” Đàm Hi sợ ông ta không biết, còn cố ý khoa tay múa chân trên đầu mình.
Lão Phạm ồ một tiếng, “Là cái bảng pha màu đó!”
Khóe miệng Đàm Hi co giật, xin hỏi bóng ma tâm lý của bạn Hàn Sóc có diện tích lớn thế nào rồi?
“Đúng, chính là bạn ấy, bạn ấy ở một mình trong ký túc xá, em phải về ăn cơm cùng bạn ấy.”
“Ăn cơm mà cũng phải có người ăn cùng.”
“Đúng thế! Cô gái đó có một tật xấu, nếu không có ai ăn cùng thì sẽ nhịn ăn luôn.”
“Tật xấu? Hừ, tôi thấy phải nói là lười thì đúng hơn.” Phạm Trung Dương bĩu môi.
Đàm Hi búng tay một cái, “Quá chuẩn.”, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng, “Bạn ấy quá lười biếng rồi! Không được… em phải về giám sát bạn ấy mới được…”
“Ài…”
Đàm Hi bị kéo lại, vẻ mặt “thầy nói xem em phải làm sao bây giờ”.
Lão Phạm đột nhiên thấy mình đã hơi nín nhịn rồi, đây đâu phải là cô nữ sinh ngoan ngoãn, căn bản chính là cường hào ác bá chuyển thế mới đúng!
“Mua đồ ăn mang về!” Nhưng ông không thể không thỏa hiệp được.
Cuối kỳ chắc chắn phải “chăm sóc” cô ta, Phạm Trung Dương đã âm thầm hạ quyết tâm!
Lại nửa tiếng nữa trôi qua mới chính thức kết thúc.
Đàm Hi xách túi, chớp chớp mắt nhìn lão Phạm, người này đã đồng ý cho cô tiền ăn một bữa thịnh soạn rồi.
Tuy đã bán giày kiếm được không ít, nhưng tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, không đến mức phải lăn tăn mãi chuyện tiền nong.
“Đợi chút đã, tôi qua đó chào hỏi.”
Đàm Hi vẫy tay, lời thoại ngầm: Đi mau đi! Đi mau đi!
Khóe miệng Phạm Trung Dương co giật, lần đầu tiên ông nghi ngờ rằng có phải người làm giáo sư như ông không có tí uy nghiêm nào không?
Đàm Hi đứng nguyên tại chỗ, tay cầm chai nước suối chỉ còn phân nửa, bụng đã sắp xẹp lép đến nơi.
Nhưng thấy Tống Tử Văn cúi đầu nói chuyện với Phạm Trung Dương, người phía sau gật đầu liên tiếp, sau đó lộ ra vẻ mặt khó xử, nhìn về phía Đàm Hi.
Đàm Hi có một dự cảm chẳng lành.
“Chuyện đó… họ nói muốn đến Đồng Hòa Lâu, muốn chúng ta đi cùng.”
“Thầy đồng ý rồi à?”
Gật đầu.
Đàm Hi muốn đập xuống đất: Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!
Cuối cùng, cô vẫn phải đi.
Điều kiện: Bài tập về nhà tuần sau, tuần sau nữa và tuần sau nữa nữa đều – không – phải – làm!
Phạm Trung Dương vừa tính lại, liền gật đầu đồng ý.
Dù sao thì chương trình học gần một tháng nay nội dung đều là vẽ phác họa, trình độ của Đàm Hi rất khá, có nghe giảng hay không cũng không sao cả.
Trên một số phương diện nào đó, ông là người vô cùng thông suốt.
Đàm Hi chỉ có thể quy kết là: đàn ông làm nghệ thuật là một loại sinh vật còn khó hiểu hơn cả phụ nữ đến tháng, hơn nữa còn không thể hiểu được.
Ra khỏi trung tâm triển lãm, sắc trời đã tối đi.
Mùa thu ngày càng đến gần, trời càng ngày càng tối sớm hơn.
Đám lãnh đạo ai nấy đều có xe riêng, Đàm Hi và Phạm Trung Dương vốn dĩ đi taxi đến đây, Tống Tử Văn hạ cửa sổ xe xuống, “Mời hai vị lên xe.”
“Ừm…” Ông Phạm do dự.
Khí chất thanh cao của người làm nghệ thuật và sự kiêu ngạo của người làm thầy khiến ông tôi luyện được thành tính cách chuyện lớn chuyện nhỏ gì nếu bản thân có thể tự giải quyết được thì quyết sẽ không làm phiền đến người khác, có hơi cố chấp nhưng lại khiến người ta cảm thấy đáng yêu.
Đàm Hi không bận tâm đến nhiều chuyện như vậy, chỗ này không dễ gọi xe, giơ tay đẩy thẳng người vào trong rồi cũng lên xe luôn.
Phịch!
Đóng cửa xe.
“Cảm ơn lãnh đạo!” Mặt mày hơi cong, cười tươi như hoa.
Tống Tử Văn thu hồi lại ánh mắt từ gương chiếu hậu nhưng bờ môi lại nhếch lên một nụ cười.
“Đừng khách khí.”
Khoảng chừng hai mươi phút sau, Đồng Hòa Lâu đã ở ngay trước mặt.
Đàm Hi cảm thấy rất quen mắt, đây chẳng phải là nơi lần trước cô đến tụ tập cùng đám Tống Bạch, Chu Dịch hay sao!
Đồ ăn đắt chết đi được, nhưng mà hương vị cũng ngon thật.
Đúng là tiền nào của nấy không sai câu nào.
Đã có người đến hỏi chào hỏi từ sớm, cho nên phòng bao đã chuẩn bị sẵn sàng, Đàm Hi đứng bên cạnh Tống Tử Văn, rụt vai lại, cúi đầu thấp xuống, cố gắng hết sức để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình xuống.
Thử nói xem, đám nô bộc của nhân dân này đến đây làm gì cơ chứ?
Nhỡ chẳng may nghe ngóng được thức gì không nên nghe, cô sẽ không bị xử đẹp luôn chứ?
Cũng may, ngoài cô ra còn có một nam một nữ nữa, mặc đồng phục của trung tâm triển lãm.
“Sao vậy?” Tống Tử Văn bỗng nhiên mở lời hỏi.
“Hả?” Đàm Hi vẻ mặt ngẩn ngơ.
Ngón tay người đàn ông khẽ động, một khoảnh khắc nào có, thậm chí anh ta còn muốn nắn bóp thử khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo kia.
Nếu Đàm Hi biết được, khó tránh khỏi sẽ mắng anh ta là đồ biến thái.
“Trông cô có vẻ không được thoải mái cho lắm?”
“Ờ.”
Người đàn ông nhíu mày lại, đi thẳng lên trên lầu, thấy cô lề mà lề mề, liền vẫy tay, “Đi theo. Còn nữa, ờ là có ý gì?”
“Ý tức là, đúng là tôi không thoải mái cho lắm.”
“Thấy không thoải mái trong người à?”
Lắc đầu.
“Thế thì tại sao?”
“Chán ngắt.”
Tống Tử Văn: “…”
Lần đầu tiên anh ta nghe thấy người đi tiếp khách nói ra hai chữ này, tuy nhiên đúng là những buổi tiếp khách xã giao như thế này vô cùng tẻ nhạt.
Cô nhóc này thẳng thắn đến mức khiến người khác cũng phải bật cười.
“Lãnh đạo, hỏi anh chuyện này được không?”
Người đàn ông nhíu mày, đáy mắt theo thói quen thoáng hiện sự phán đoán nghiêm nghị hà khắc, âm sắc trầm xuống, “Nói đi.”
Đàm Hi giống như không biết gì, “Ai mời bữa cơm này?”
“Dù sao thì cũng không cần cô trả.”
“Chuyện này tôi biết chứ, ý tôi hỏi là ai mời bữa cơm này?”
“Chi phí chung, không cần ai mời cả.”
Đàm Hi hiểu ra, đây là chi phí công tác của chùa trong truyền thuyết đây mà.
“Vậy tôi có thể… đóng gói một phần bánh bao nhỏ và sủi cảo chiên mang về ký túc xá được không?”
“Cô ăn à?”
“Bạn cùng phòng của tôi.”
“Được chứ.” Tống Tử Văn vuốt cằm, “Nhưng cô phải tự mình nói với lễ tân.”
“Chuyện này đương nhiên rồi.” Tròng mắt đảo quanh một vòng, “Thêm một phần sủi cảo tôm thịt và bánh củ cải nữa được không?”
Người đàn ông lắc đầu bật cười, “Được chứ.” Nghĩ ngợi một lát, tiếp tục hỏi, “Thế cô chuẩn bị cho mấy người ăn?”
Đàm Hi giơ một ngón tay lên.
Cô muốn lấy đủ suất ăn cho bốn người, nhưng An An và tiểu công trúa không có mặt, chỉ có mình Hàn Sóc, lấy nhiều hơn nữa là sẽ phải đem đổ đi.
“Cô chắc chắn là cô ấy ăn hết được chứ?”
Đàm Hi cẩn thận trợn mắt liếc nhìn, “Chẳng phải là vẫn còn có tôi nữa hay sao?”
Tống Tử Văn: “…”
Vào phòng riêng, mọi người vây quanh vừa đủ một chiếc bàn, nhiều thêm một người thì chật, bớt đi một người thì trống.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, Đàm Hi thuận lý thành chương ngồi xuống bên cạnh Tống Tử Văn.
Thấy tất cả mọi người đều không hề có vẻ mặt kỳ quái, dáng vẻ như thể không thể bình thường hơn được nữa chứ, cô cảm thấy có lẽ là mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Cũng chẳng đòi đổi lại chỗ ngồi nữa.
Ý cười nơi đáy mắt Tống Tử Văn càng đậm hơn, mơ hồ nổi lên một tia âm trầm, nhưng chỉ chốc lát đã không còn dấu vết nữa.
Đàm Hi cũng không để ý đến, bây giờ cô chỉ muốn đồ ăn mau ra, sau đó lấp đầy cái bụng rồi trở về nhà.
Rất nhanh sau đó, nhân viên phục vụ bưng khay nối đuôi nhau bước vào, chỉ một lát đã bày đủ đồ ăn, rõ ràng là đã được sắp xếp xong từ trước, chỉ đợi quý nhân đến là đưa lên.
Đàm Hi mơ hồ cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại không nói được thành lời…