Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 208: Cưỡng chế bày tỏ, một đống giày

“C

ậu… cậu không sao chứ?” Thấy Đàm Hi vừa phẫn nộ lại vừa băn khoăn, Hàn Sóc mở lời, giơ tay ra lắc lư trước mặt cô.

“Có lẽ là chuyện tớ sắp nói ra sau đây không tốt như vậy, cậu phải có sự chuẩn bị về tâm lý.”

Hàn Sóc cho tay vào túi quần theo thói quen, cho tay một nửa mới phát hiện ra mình đang mặc một chiếc váy hở bạo và dùng áo choàng làm khăn quây.

Sắc mặt hơi khó xử.

“Ừm… cậu nói đi.”

“Tớ nghi ngờ, trong thuốc Lâm Tranh đưa cho cậu hút có ma túy.”

“Ma túy?” Thoáng chốc ngẩn người, nhưng nhanh chóng khôi phục lại, cúi đầu, cười trầm ngâm, đôi mắt lộ vẻ tự giễu, “Mụ ta đã hao tổn tâm sức dùng thứ này để trói buộc tớ lại.”

Thực ra, trí thông minh của Hàn Sóc cũng không đến mức đáng nghi ngại như Đàm Hi tưởng tượng, sau đó, cô ấy cũng bắt đầu phát hiện ra có điều gì đó không ổn, muốn dựa vào nghị lực của mình để cai nghiện.

Nhưng hiệu quả không rõ rệt.

Tối nay, cô vẫn không thể nhịn lại được, đón lấy bao thuốc Lâm Tranh đưa cho, rõ ràng cô đã biết…

“Cậu định làm thế nào?” Hàn Sóc bình tĩnh đến mức vượt qua dự liệu của Đàm Hi.

“Thì nhịn thôi! Ở mấy cửa hàng đen ở Hồng Kông rất hay thấy ma túy, tớ có thể cai được lần thứ nhất, thì cũng có thể cai được lần thứ hai.” Gió nhẹ mây bay.

Đàm Hi hơi kinh ngạc, “Cậu…”

“Chạy đi, còn hai mươi phút nữa là đến giờ đóng cửa kí túc xá rồi.”

“…”

Khi hai người chạy về đến cổng kí túc xá, mồ hôi chảy như mưa, thở hổn hển như trâu.

Bởi vì là ngày cuối tuần cuối cùng, An An và Nhiễm Dao đều đã quay lại trường học.

Thấy dáng vẻ nhếch nhác của hai người, đặc biệt là bộ váy vân báo của Hàn Sóc, họ đều sững sờ tại chỗ, hồi lâu sau cũng chưa phản ứng lại.

“Các cậu đi đâu về vậy?” Tiểu công trúa trợn to mắt, đôi mắt lộ rõ sự hiếu kỳ.

An An đưa cho mỗi người một chai nước khoáng, “Uống nước đi đã.”

Đàm Hi cũng không khách khí đón lấy.

Hàn Sóc có chút do dự, tình cảm giữa cô và Đàm Hi tối nay mới hun đúc được nên, nhưng quan hệ với hai cô gái cùng phòng kí túc xá này đều không tốt lắm.

Sao có thể tùy tiện lấy đồ từ người khác đây?

An An nhoẻn miệng cười, thẳng thắn nhét chai nước vào trong tay cô, mỹ nhân như ngọc, Hàn Sóc lại không đành lòng từ chối.

Hai người ngồi xuống, nghỉ ngơi một lát, đến khi hít thở bình thường lại, họ kể lại chi tiết chuyện vừa xảy ra tối nay.

Hàn Sóc mở đầu, thể hiện ra một mặt hoạt bát xưa nay chưa từng có, miêu tả Đàm Hi thành thần minh giáng lâm, cứu cô trong lúc nguy nan.

Tiểu công trúa nghe đến ngẩn người, đôi mắt lộ vẻ sùng bái: “Hi Hi, cậu ngầu quá đi!” Dựng ngón tay cái lên.

An An gật đầu phụ họa.

Đàm Hi im lặng, một lúc sau, mới thốt ra một câu: “Cho nên các cậu đều bị tớ mê hoặc rồi đúng không?”

Gật đầu, gật đầu, lại gật đầu.

“Có muốn lấy tớ không?”Lại tiếp tục nhả lời vàng ngọc.

“Phì…”

“Ờ…”

“Chuyện này thì…”

Đêm nay, ký túc xá phòng 406 mới thực sự đông đủ về ý nghĩa.

Ngày hôm sau là thứ hai, không phải lên lớp.

Bốn người trong phòng ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy, An đại mỹ nhân kiên trì dậy sớm tập yoga, lúc Đàm Hi xuống giường, cô đã thu dọn xong tấm thảm yoga, đang ngồi vào chỗ, tao nhã pha trà.

Súc miệng xong đi ra, tiểu công trúa cũng đứng dậy khỏi cái đống màu hồng phấn, dáng vẻ vừa ngốc nghếch chỉ có lúc mới ngủ dậy, vô cùng đáng yêu.

Hàn Sóc dậy muộn nhất, đến gần giờ cơm trưa, tỉnh dậy cũng không rời giường ngay, mà vo tròn nằm trong chăn chơi điện thoại.

Ba người chuẩn bị xuống dưới ăn cơm.

Đàm Hi cầm thẻ sinh viên, thay giày, “Ăn gì nào?”

Người nào đó không phản ứng.

Đàm Hi ngước mắt lên nhìn trên giường, “Hàn Sóc, cậu ăn gì nào?”

Dáng vẻ chủ động lại kiên nhẫn đó khiến tiểu công trúa giật mình kinh hãi, cúi đầu, thầm thì bên tai An đại mỹ nhân.

“Hai người họ… hòa rồi sao?”

An An gật đầu, trải qua chuyện tối qua, dù là nút thắt lớn thế nào cũng sẽ được tháo ra.

Hàn Sóc vô cùng bất ngờ khi nghe thấy tên mình, thò đầu ra, “Gọi tớ à?”

“Muốn ăn gì? Tớ mua mang về cho cậu.”

Đàm Hi thấy sắc mặt cô tái xanh, bờ môi run run, có lẽ là lại lên cơn nghiện.

Ánh mắt đột nhiên run sợ, thu hết bao thuốc và cái bật lửa cô để trên bàn lại, “Tớ sẽ về nhanh thôi, không để cậu đói đâu.”

Nói xong, đi thẳng ra ngoài cửa.

Để lại Hàn Sóc há hốc miệng nhìn.

Nhiễm Dao chép miệng một cái, sao cô lại cảm thấy Hi Hi càng ngày càng khí phách thế nhỉ?

Ba người đi đến nhà ăn, dọc đường đi có không ít ánh mắt đánh giá.

Đàm Hi thản nhiên phớt lờ.

An An thanh đạm như nước lọc, tự ta thanh cao.

Nhiễm Dao vẫn chưa hiểu ra, vẻ mặt ngây thơ dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu.

“Các cậu có thấy là, Hàn Sóc… có điểm kỳ lạ không?” Tiểu công trúa thấp giọng nói, trên mặt hiện lên nét ngượng ngập, cô không phải là người hay nói xấu sau lưng người khác, nhưng lại không giấu được sự nghi vấn.

Đàm Hi im lặng thản nhiên, gắp một miếng sườn nhỏ cho vào miệng, “Kỳ lạ thế nào?”

“Lúc cậu ấy ngủ, còn… run rẩy, tớ ở đối diện cũng cảm thấy được.”

“Có lẽ là vì đang xem clip.”

“Xem clip?” Đôi mắt Tiểu công trúa lộ vẻ nghi hoặc, “Thế thì liên quan gì đến việc run?”

“Cười rung người lên.”

Nhiễm Dao: “…”

Chuyện Hàn Sóc dính vào ma túy, Đàm Hi không nói, Nhiễm Dao phát hiện ra điểm khả nghi cũng nằm trong dự liệu của cô, dù sao thì Hàn Sóc cũng có quá nhiều điểm khác thường rõ rệt.

Thế nhưng, lời An An nói…

Dường như cô ấy đã biết được điều gì đó, dường như lại không biết gì cả.

Dù sao thì, ngay cả Nhiễm Dao cũng phát hiện ra có điều bất thường, người thông thái như cô ấy sao lại không có phản ứng gì được chứ?

Trừ khi, cô đã biết rõ trong lòng.

Trên đường đi từ nhà ăn về kí túc xá, Nhiễm Dao bị một người đàn ông vừa cao vừa gầy chặn lại, trên mũi đeo một đôi kính đen vô cùng cá tính, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát lên cảm giác hào hoa phong nhã.

“À ừm… tôi là Hứa Bác, tôi thích em đã rất lâu rồi, em có thể… làm bạn gái tôi được không?”

Anh chàng gãi đầu, cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Tiểu công trúa ngẩn người tại chỗ, Đàm Hi và An An tự giác lùi về phía sau một bước.

Thấy cô gái không phản ứng lại, cái miệng nhỏ khẽ hé mở, trên gương mặt trắng nõn chầm chầm phớt lên một màu hồng nhàn nhạt, tim Hứa Bác đập nhanh hơn, chỉ hận không thể giơ tay ra nhéo lấy cặp má núng nính kia một cái, đôi tay ngứa ngáy khó chịu.

“Bạn học Nhiễm, em có thể đồng ý làm bạn gái của tôi được không?”

Tiểu Công Trúa lúc này mới phản ứng lại, sự kinh ngạc nơi đáy mắt vẫn chưa tắt hẳn, nhưng đã hoàn hồn lại.

“Anh… Tôi… à… chúng ta quen biết sao?”

Hứa Bác trầm ngâm một lát, “Hứa trong lời hứa, Bác trong bác học, nam, hai mươi tuổi, sinh viên năm hai, học khoa quản lý, chuyên ngành kinh tế thương mại quốc tế, thích bóng rổ, không có sở thích không lành mạnh, khi học cấp ba từng có bạn gái một lần, sau khi tốt nghiệp thì chia tay. Bây giờ em quen biết tôi rồi chứ?”

Không chỉ có tiểu công trúa sững sờ, mà Đàm Hi và An An cũng hơi ngẩn đi, cách tỏ tình này cũng thật là… độc đáo.

Nhưng lại cưỡng ép người ta không biết phải từ chối thế nào.

Cuối cùng, Nhiễm Dao chạy trối chết.

Theo lý mà nói, Đàm Hi và An An cũng có thể rút lui khỏi hiện trường rồi, không ngờ Hứa Bác đi tới trước mặt hai người, trước tiên tự giới thiệu bản thân, sau đó…

“Hai em là bạn cùng phòng của cô ấy đúng không, có thể giúp tôi chuyển lời với cô ấy được không?” Dường như không hề cảm thấy xấu hổ vì bị bỏ lại.

“Chuyển lời gì?”

“Tôi cho cô ấy thời gian để chấp nhận sự thật trở thành bạn gái của Hứa Bác.” Nói xong, xoay người rời đi, bóng lưng thẳng tắp như thúy trúc thanh tùng, lẫm liệt mang theo ngạo khí.

Đây là tổng tài bá đạo… phiên bản vườn trường à?

Hai người về phòng 406, Tiểu Công Trúa đã thay bộ áo ngủ co người trên giường, chèn chặt màn.

Lời thoại ngầm là: đừng nói gì cả đừng hỏi gì cả, bé muốn ngủ trưa nha!

Đàm Hi và An An liếc nhìn nhau, đều có ý cười lướt qua.

“Hàn Sóc, xuống ăn cơm đi.”

Đàm Hi gõ một cái vào bên giường.

Người bị gọi tên xuống giường, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, giống như vừa được vớt lên từ đầm nước.

An An đưa khăn ướt cho cô.

“Cảm ơn.” Đàm Hi ấn cô ngồi xuống ghế, chỉ lên thức ăn trên bàn, “Giải quyết hết toàn bộ.”

Hàn Sóc trong nháy mắt biến thành mặt khổ qua, “Chỗ này hơi nhiều, có thể…”

“Không được.”

“…”

Cũng may, đồ ăn Đàm Hi chọn không có nhiều thịt cá, cũng chỉ có hai miếng sườn nhỏ, còn lại chủ yếu là rau củ quả, Hàn Sóc vốn dĩ không hề muốn ăn, nhưng dưới sự giám sát của Đàm Hi đã ăn hết chỗ cơm canh đó.

Khi nghỉ trưa, Hàn Sóc đi vệ sinh hai lần, có tiếng nôn ói truyền ra.

Đàm Hi và An An còn đang ngủ trưa, tiểu công trúa thì xấu hổ đến mức không phản ứng lại.

Buổi chiều, trạng thái Hàn Sóc tốt hơn nhiều, cô xuống giường, đi lại mấy vòng, mở máy tính tìm phim xem.

Đàm Hi kiên trì xem lướt qua tin tức kinh tế tài chính, lại xem xét xu hướng thị trường chứng khoán ba ngày gần đây, lấy giấy ra bắt đầu ghi ghi chép chép, gần nửa giờ đồng hồ mới đặt bút xuống.

Sau đó, đeo tai nghe lên chơi game.

Đang giết quái đến đỏ cả mắt, vai cô bỗng nhiên bị vỗ một cái, cô nhíu mày: “Đừng có phá.”

Lại vỗ.

“Để tớ giết xong đã!” Tay trái thao tác bàn phím, tay phải điều khiển chuột, động tác nhanh đến đáng sợ.

Cuối cùng!

“Có chuyện gì? Nói luôn đi.” Cô tháo tai nghe, quay đầu lại.

Một giây sau, hai mắt đăm đăm.

Cả đống hộp hình chữ nhật chất đầy dưới đất này là sao chứ?

“Cô là cô Đàm đúng không?” Một nhân viên mặc đồng phục hãng chuyển phát nhanh đột nhiên mở lời hỏi.

“Ờ… tôi họ Đàm.”

“Đây là giày anh Chu tặng cho cô, các kiểu dáng các màu của Jimmy Choo mới ra mắt mùa thu này, bao gồm 24 đôi phiên bản hạn chế, 52 đôi phiên bản bình thường, tổng cộng 76 đôi, đây là danh sách chi tiết, mời cô đếm thử.”

Đàm Hi nuốt nước bọt, WHF, 76 đôi giày?

An An và Nhiễm Dao đều vây quanh, trợn trừng mắt đầy hiếu kỳ.

Hàn Sóc chẹp chẹp hai tiếng, “Ôi mẹ ơi, giày của hãng này trung bình mỗi đôi đã phải mấy nghìn rồi, còn có gần một phần ba là phiên bản hạn chế, tên đại gia nào ra tay hào phóng như vậy chứ?”

Ngoài đống giày ở dưới đất, còn có vô số hộp giày không ngừng được đưa dến trước mặt cô, cuối cùng xếp đầy ba chồng mới đếm xong.

Hai mắt Đàm Hi đảo đảo, nếu như có thể, cô muốn trực tiếp té xỉu…

Nơi đây động tĩnh quá lớn, ngay cả phòng kí túc xá bên cạnh của bên cạnh của bên cạnh… cũng đều bị kinh động.

Nhìn chỗ giày hàng hiệu ở dưới đất, vẻ mặt của ai nấy đều có thể dùng từ như gặp ma để hình dung!

Lại nghe nói chỗ giày này đều là tặng Đàm Hi, ánh mắt mọi người thoáng chốc trở nên ý vị thâm sâu.

“Cô Đàm, nếu cô đã xác nhận không có vấn đề gì, thì xin mời cô ký tên ở đây.”

Đàm Hi cũng không xấu hổ, vung bút ký tên, sảng khoái lưu loát.

Cô đã nói rồi, đây là tiền cứu mạng Chu Dịch, nếu hắn đã đưa những thứ này đến đây tức là muốn nói tính mạng của hắn còn đáng giá hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

Đồ đã đưa đến tận cửa, sao có thể không nhận?

Đàm Hi nhận chẳng có gì phải sợ.

“Anh Chu nói, mời cô sau khi nhận những thứ này xong thì nhất định phải gọi điện thoại cho anh ấy để trả lời.”

Đợi nhân viên chuyển phát nhanh rời đi, Đàm Hi đóng của lại ngăn cách ánh mắt tò mò thăm dò của những người bên ngoài lại.

“Mỗi người hai đôi, tự chọn đi.”

Nhiễm Dao nhào xuống, cô đã nhìn chuẩn rồi, xuống tay cực nhanh.

Hàn Sóc không mấy hứng thú với những thứ đậm chất con gái này, “Tôi thì không cần đâu.”

An An khua tay, “Cỡ giày của chúng ta không giống nhau.”

Đàm Hi cũng không miễn cưỡng.

Ngồi xuống bắt đầu lấy mã giày lên mạng tìm báo giá, rồi lại chụp ảnh từng cái một, sau đó đóng gói toàn bộ đưa lên chợ bán đồ cũ của trường.

Đương nhiên, trước đó cô đã chọn bảy đôi yêu thích nhất giữ lại.

Vừa đủ để mỗi ngày trong tuần mang một đôi không lặp lại.

Đàm Hi đồng loạt dán nhãn giảm giá 5% so với giá gốc, rất nhanh chóng đã có người hỏi, đa số đều là các soái tỷ năm ba năm tư, thỉnh thoảng sẽ có sinh viên năm nhất đến, dù sao thì, món đồ mấy nghìn tệ đối với học sinh vừa tốt nghiệp trung học mới bước chân vào ngưỡng cửa đại học vẫn có chút xa xỉ, và không cần thiết lắm.

Chỉ một buổi chiều ngắn ngủi, Đàm Hi đã bán ra mười sáu đôi, tài khoản đã có thêm mấy vạn.

“Hi Hi, ai tặng cậu đó?” Thực sự là quá hào phóng rồi…

“Bạn.”

“Trai hay gái?”

“Ờ.” Đàm Hi vỗ trán, ánh mắt Nhiễm Dao hiện rõ vẻ mong chờ, ý muốn hóng hớt hiện rõ nơi đáy mắt.

“Cái người tên Hứa Bác nhờ tớ chuyển lời cho cậu…”

Lên giọng.

Khụ khụ một cái, đè thấp giọng xuống, học theo dáng vẻ Hứa Bác không khác chữ nào: “Tôi cho cô ấy thời gian để chấp nhận sự thật trở thành bạn gái của tôi.”

Tiểu công trúa bị chọc đến đỏ bừng mặt, cũng không dám nghe ngóng nữa, chỉ sợ Đàm Hi lại lấy mình ra làm trò cười.

“Hừ! Bắt nạt người khác.”

Giậm châm xoay người đi thẳng.

Đàm Hi vỗ vỗ tay, lúc này mới nghĩ ra đã nhận quà của người ta thì phải gọi điện thoại cảm ơn.

Cô gọi đến số nhân viên chuyển phát nhanh để lại.

“Chị Đàm.” Đầu bên kia nhanh chóng nghe máy, vừa nói đã vạch trần thân phận của cô.

“Cảm ơn giày của anh.”

“Có thích không?”

“Cũng không tệ.” Đàm Hi gật đầu, cũng bán được kha khá tiền.

“Có cần cảm ơn tôi không?”

Cô xùy nhẹ một tiếng: “Này Chu đại công tử, anh đùa đấy à? Tôi cứu anh một mạng, chẳng lẽ anh không nên thể hiện sự biết ơn hay sao?”

“Sự biết ơn của tôi đã được đưa đến rồi đó.” Ý hắn chỉ số giày kia.

“Vậy thì tôi cũng như vậy thôi.” Ý cô chỉ cuộc điện thoại này.

“Lần sau chúng ta lại đọ sức nữa, tôi nhất định sẽ không thua đâu.”

Đàm Hi đương nhiên biết hắn sẽ không thua, dù sao thì luận về kỹ thuật lái xe, người này đúng là cao minh hơn cô, còn cuối cùng hắn thua cuộc, đa phần là vì chủ quan khinh địch.

Lần này tranh thủ được điểm yếu, không có nghĩa là lần nào cũng tranh thủ được, Chu Dịch nghiêm túc lên thì Đàm Hi cũng không thể chống đỡ được…

Cô vẫn luôn tự biết mình là ai.

“Dạo này đau nhức chân, tạm thời không tham gia thi đấu được.” Cô không tin cái tên Chu Dịch kia sẽ mặt dày tìm đến tận cửa!