Đ
àm Hi cũng chẳng rõ mình ngủ quên như thế nào.
Tỉnh lại thì đã tới giữa trưa.
An An và Nhiễm Dao đều không có ở ký túc xá, Hàn Sóc đang ôm đàn guitar gảy, vẫn là tạo hình kì quái, trang điểm vô cùng đậm.
Một chân đặt trên ngăn tủ, cúi đầu rủ mi, ba phần tối tăm, bảy phần còn lại trong mắt Đàm Hi rõ ràng là làm màu.
Khoác cái áo khoác xuống giường, ngủ xong một giấc cũng không còn cảm thấy đau đớn như trước nữa.
Cô đặt túi nước ấm lên bàn của Nhiễm Dao, lại pha nốt gói trà gừng đường đỏ cuối cùng, ôm cái cốc thổi nhè nhẹ.
Thuận tay mở máy tính xem tin tức thị trường chứng khoán, lại lướt một vòng trên diễn đàn, ý cười thâm sâu.
Nửa tiếng sau, An An và Nhiễm Dao về, còn mang cho cô một hộp cơm trưa.
“Hàn Sóc cũng ở nhà à? Xin lỗi, tớ không biết...” Tiểu công trúa lè lưỡi, hơi xấu hổ, sớm biết thế thì đã mua hai hộp rồi.
“Tớ ăn rồi.” Đầu cũng không ngẩng lên, giọng điệu lạnh nhạt.
Mấy ngày kế tiếp, Đàm Hi thấy đỡ hơn một chút, vung tay lên: “Tớ mời các cậu đi ăn món cay Tứ Xuyên.”
Đương nhiên, “các cậu” ở đây không bao gồm Smart.
Hàn Sóc cũng biết Đàm Hi không thích mình nên cũng cõng guitar đi mất.
Tiểu công trúa nhìn bóng dáng cô bạn đi xa dần, đột nhiên thấy thương cảm: “Hi Hi, nhìn cậu ấy cô đơn quá, cậu...”
Mắt lạnh liếc xéo, Nhiễm Dao hậm hực ngậm miệng.
Quay đầu nhìn về phía An An ấm ức: “An An, cậu nhìn cậu ấy đi, đáng ghét!”
An đại mỹ nhân chỉ cười không nói.
“Hai các cậu làm sao thế hả? Hình như ai cũng ghét Hàn Sóc hay sao ấy, cậu ấy ngoại trừ tạo hình bên ngoài có vẻ kỳ quái thì cũng có gì đâu cơ chứ?”
“Cứ chờ mà xem.”
Chờ? Chờ cái gì? Tiểu công trúa không hiểu ra sao.
Ra khỏi cổng trường, đi qua hai con phố liền gặp được một quán Tứ Xuyên khá được, trang hoàng xa hoa nhưng giá cũng không quá đắt.
Trừ sinh viên của đại học T thì cũng có rất nhiều dân đi làm ghé vào đây dùng bữa.
“Ăn gì, cứ tùy tiện gọi đi!” Đàm Hi đẩy thực đơn ra trước mặt hai người, dáng vẻ cực kỳ khảng khái.
Nhiễm Dao thích ăn cay, An An không kén chọn, khẩu vị gì cũng có thể ăn được.
“Tớ muốn thịt thái lát cay.”
“Thịt heo xào sốt.”
Đàm Hi lại gọi thêm cà tím om thịt và canh xương ống.
Ba người ăn xong, lúc ra ngoài thì vừa lúc tới hai giờ chiều, nghĩ dù sao chiều cũng không có tiết học, tiểu công trúa liền đề nghị đi dạo phố.
Tính tình An An lúc nào cũng cực kỳ dễ chịu, rất ít khi từ chối người khác.
Đàm Hi cũng không có ý kiến gì, “Thế thì đi thôi!”
Lúc thử quần áo, cô ngồi chờ ở bên ngoài, tùy tiện cầm một quyển tạp chí lên, lật được mấy trang lại cảm thấy thứ này chẳng có gì thú vị, vì thế cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người.
Bỗng chốc, mắt tập trung vào một điểm, chậm rãi cười lên.
Người quen kìa...
Nhậm Tĩnh kéo Đàm Tông Võ, đang chuẩn bị đi sang đường, giây tiếp theo lại bị người đàn ông kéo về, ôm vào trong lòng.
“Cẩn thận xe.”
“Ai cần anh lo!” Khuôn mặt nhỏ thẹn thùng, mặt hơi hồng lên khiến người đàn ông càng nhìn càng thích.
“Ngoan, đừng giận dỗi nữa mà, chẳng phải chỉ là một viên kim cương thôi sao, lần sau sẽ tìm một viên to hơn tặng cho em.”
“Nói thì nghe hay lắm! Còn lâu em mới tin...”
Quả thực Nhậm Tĩnh khá tức giận, vốn dĩ Đàm Tông Võ đã đồng ý mua cái vòng cổ kim cương kia tặng cho cô ta làm quà sinh nhật, không ngờ giữa đường lại có một đứa con gái nhà giàu chen ngang, nâng giá cao gấp đôi, ông ta không trả nổi nên từ bỏ.
Nói không giận là nói dối, nhưng từ trước tới nay Nhậm Tĩnh luôn là người thông minh, sao có thể vì nhất thời tức giận mà khiến người đàn ông này chán ghét chứ?
“Cái vòng lan hồ điệp đó thực sự đẹp mà...”
Đàm Tông Võ nhíu mày, quả thực ông ta rất nhẫn nại với Nhậm Tĩnh, nhưng cũng không có nghĩa là ông ta sẽ luôn bao dung vô điều kiện.
Đang định nổi giận, không ngờ cô gái lại đổi giọng: “Có điều, em tin là anh nhất định sẽ tặng cho em một cái càng đẹp hơn!”
“Đương nhiên rồi.”
“Tông Võ, anh đối xử với em tốt quá!” Nép vào người như con chim nhỏ, vô cùng ỷ lại.
Lòng tự trọng trong mắt người đàn ông lập tức bành trướng, sự thỏa mãn lớn lao đột nhiên được sinh ra.
“Ai bảo em là bảo bối của anh chứ? Ngày mai còn có một cuộc đấu giá nữa, đến lúc đó, em thích cái gì thì anh sẽ mua cho em ngay, được không nào?”
“Tông Võ...”
“Có điều, đêm nay em phải làm anh...” Đàm Tông Võ ghé vào tai Nhậm Tĩnh, không biết nói gì mà khiến cho thiếu nữ tức giận nhõng nhẽo.
Đàm Hi nhìn qua cửa sổ sát đất, thu hết mọi hành động thân mật của hai người họ vào trong đáy mắt.
Giữa đường giữa chợ mà còn công khai ân ái, ông chú Hai này mới có mấy tháng không gặp mà gan càng lúc càng lớn, không biết bà thím lợi hại kia mà thấy cảnh này thì sẽ có cảm tưởng thế nào nhỉ?
Cháu gái và chồng, ha ha...
“Hi Hi, cậu đang nhìn gì thế?” Nhiễm Dao đột nhiên thò đầu tới.
Đàm Hi dời tầm mắt coi như không có gì, “Nhìn lung tung thôi mà.”
“Cậu thấy cái váy này thế nào?”
Màu hồng nhạt thân thuộc, vạt áo hơi bồng bềnh, viền ren, cổ chữ V vừa đủ lộ ra xương quai xanh, trong sự đáng yêu lại hơi xuất hiện một chút gợi cảm.
“Rất hợp với cậu.”
“Được, thế lấy nó đi.”
Cô nhân viên bán hàng mặt mũi hớn hở.
“An An đâu rồi?”
“Kìa, ra rồi.”
Đàm Hi thuận thế nhìn theo, liền thấy đại mỹ nhân mặc một chiếc áo gió kết hợp với quần jeans ống bó làm nổi bật đôi chân thon dài thẳng tắp, mắt cá chân nhỏ dài trắng nõn như củ hành.
Đẹp thì đẹp, nhưng mà...
“An đại mỹ nhân, cậu không thấy nóng à?”
Lắc đầu, tỏ vẻ xấu hổ.
Tiểu công trúa cũng đã nhận ra, “Cậu không thích à?”
“Cái này... liệu có quá lộ liễu không?”
Đàm Hi & Nhiễm Dao: ...
Trời xanh ơi, xin hỏi lộ chỗ nào chứ?
An An nhìn chằm chằm xuống mắt cá chân mình, dưới đó ống quần hơi ngắn nên để lộ ra một chút da thịt.
Hai người liếc nhìn nhau, đồng thời cạn lời.
Cuối cùng, An An chỉ mua mỗi cái áo mà thôi.
Bên kia, Nhậm Tĩnh và Đàm Tông Võ không hề nhàn rồi, tới trung tâm thương mại liền điên cuồng mua sắm, sau đó dắt tay nhau về khách sạn điên loan đảo phượng.
“Bảo bối của anh, có sướng không?” Trong mắt Đàm Tông Võ nảy sinh sự độc ác, cười quái dị hỏi.
Cả người Nhậm Tĩnh đổ đầy mồ hôi, không ngừng lắc đầu: “Tông Võ, nhẹ chút...”
Xong việc, người đàn ông nằm xuống liền ngáy o o, Nhậm Tĩnh thì đờ đẫn một hồi, nụ cười trên mặt không khỏi có hơi tiếc nuối.
Giả bộ giỏi thế nào cũng chỉ là giả bộ, không được thỏa mãn thật đúng là khổ.
Đột nhiên, nghe thấy điện thoại rung lên, cô ta liếc nhìn người đang ông ngáy như sấm ở bên cạnh, đứng lên, đi về phía toilet.
Một dãy số xa lạ, mã vùng ở thủ đô.
“Alo?” Giây tiếp theo, toàn thân cứng đờ.
Uống xong một ly caramel Latte, không nhanh không chậm, vừa tròn mười phút, Đàm Hi liếc nhìn ra cửa, vừa lúc thấy Nhậm Tĩnh cũng đang nhìn về phía mình.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Lạnh lùng và cứng nhắc, còn có một loại khí thế cao cao tại thượng.
Đầu ngón tay vòng quanh chiếc cốc, Đàm Hi búng tay một cái, người phục vũ tiến lên: “Xin hỏi cô gọi gì ạ?”
“Cappucino.”
“Xin cô chờ một chút.”
“Sao hả, đi chơi với chú Hai tôi vui chứ?”
Nụ cười của Nhậm Tĩnh lập tức cứng đờ.
Đàm Hi chớp mắt nhìn cô ta: “Tôi thấy hết rồi...”
“Rốt cuộc cô muốn gì hả?”
Duỗi tay, đè vai trái xuống, ngăn cản cô ta đang định rời đi, “Yên tâm, nếu tôi muốn tố giác các người thì cần gì chờ tới bây giờ chứ?”
Nhậm Tĩnh nửa tin nửa ngờ.
Đàm Hi nghiêm mặt: “Cô và Đàm Tông Võ tới Tân Thị làm gì?”
“...”
“Tôi khuyên cô đừng ngoan cố nữa, nếu bị thím Hai biết...”
Nhậm Tĩnh rùng mình một cái: “Tham gia hội đấu giá.”
“Hội đấu giá?”
Với địa vị hiện tại của Đàm Tông Võ, những chuyện xã giao bình thường sẽ không cần ông ta tự mình ra mặt.
Có vẻ như Nhậm Tĩnh nhìn thấu suy nghĩ của cô. “Đàm Thị muốn chen chân vào ngành địa ốc, Tông Võ muốn kéo Tần Thị góp vốn, nhưng thái độ của đối phương không rõ ràng, lại nghe nói ông cụ Tần thích sưu tầm đồ cổ, vì thế liền...”
Tần Thị?
Đàm Hi mãi chưa hiểu ra vấn đề, đến tận khi Nhậm Tĩnh nhắc tới “Sầm gia” thì cô mới vỡ lẽ.
Chẳng phải bà Sầm kia họ Tần sao?
Nói đến gia tộc này, Tần Thị cũng từng có một thời gian cực kỳ nổi bật, năm đó khi Sầm Chấn Đông còn là sinh viên mới vào đời, nhờ bám vào cô cả của Tần gia là Tần Dung nên mới có món tiền đầu tư gây dựng sự nghiệp đầu tiên.
Sầm Thị dần dần lớn mạnh nhưng Tần gia lại đi xuống bên kia sườn núi, hiện giờ cũng chỉ đang sống bằng tiền để dành mà thôi.
Nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa, cho dù có kém thì vẫn mạnh hơn Đàm Thị, thêm việc có cô con gái Tần Dung dìu dắt nên vẫn giữ được địa vị trong ngành địa ốc.
Mấy năm gần đây còn xây dựng được một vài cao ốc, thực lực không thể khinh thường.
Đàm Tông Võ tìm tới Tần gia cũng không có gì ngoài ý muốn cả.
“Chú Hai muốn mua cái gì?”
“Một món đồ sứ thời Đường.”
Đàm Hi nhướng mày, đây là định bỏ vốn gốc ra rồi.
“Còn có việc gì không?” Nhậm Tĩnh làm bộ định đi.
“Nếu tôi là chị thì sẽ tìm mọi cách củng cố địa vị của mình chứ không phải mượn chút hảo cảm tạm bợ hiện tại, coi đàn ông là kẻ ngốc, có thể bòn rút được bao nhiêu thì bòn rút, chị Tĩnh nghĩ sao?”
“Tôi không hiểu cô đang nói gì.” Sắc mặt cô gái trầm xuống, nhưng trong đáy mắt lại hơi xuất hiện vẻ xấu hổ khi bị người ta chọc đúng chỗ đau.
“Sự thật mất lòng thôi, chị Tĩnh không muốn nghe thì tôi cũng không dám chỉ chiêu lung tung.”
“Cô sẽ giúp tôi sao?”
“Nói như thế nào thì chúng ta cũng là người cùng hội cùng thuyền cơ mà.” Đàm Hi cười y như một thiếu nữ ngây thơ vô tội.
Nhậm Tĩnh chỉ hận không thể xé rách lớp da mặt giả tạo đó ra.
“Cô có cách nào?”
“Người ta đều nói, yêu một người thì đều muốn sinh con cho người đó, chị luôn mồm nói yêu chú Hai, sao không nghĩ tới việc sinh cho chú ấy một người thừa kế chứ?”
Đàm Hi nói là “người thừa kế” chứ không phải “con” hay “con trai“.
Ánh mắt Nhậm Tĩnh hơi lóe lên, không phải cô ta không nghĩ tới, nhưng mãi vẫn không dám hạ quyết tâm.
Thứ nhất, giờ cô ta chẳng có danh phận gì, chỉ nghĩ tới áp lực chưa kết hôn mà đã mang thai là cô ta đã thấy không thở nổi rồi.
Thứ hai, cô ta sợ không giấu được Trương Như Thu, dẫn lửa thiêu thân.
Người đàn bà đó không chỉ lợi hại bình thường thôi đâu.
Đàm Hi thấy cô ta chần chừ thì quyết định sẽ thổi thêm gió để ngọn lửa này cháy lên to hơn.
“Chú thím Hai chỉ có mỗi đứa con gái là Đàm Vi, nếu chị có thể sinh được một đứa con trai, vậy chẳng phải gia nghiệp của Đàm Thị...”
Nhậm Tĩnh nhíu mày.
“Tôi nghĩ, chú Hai tôi cũng rất hy vọng chị có thể sinh cho ông ấy một đứa con trai đấy?”
Đồng tử cô gái co lại, một tia sáng xuất hiện, nó như lửa rừng cháy lan ra khiến cho cả khuôn mặt cô ta cũng như sáng bừng lên.
Đàm Hi cúi đầu khuấy nhẹ cà phê không còn nhiều trong cốc, tinh thể caramel vỡ tan theo nhịp khuấy, không cần nghĩ cũng biết cốc cà phê lúc này ngọt tới cỡ nào.
Nhậm Tĩnh như bị đánh trúng một đòn, tự nhiên suy nghĩ thông suốt.
Tông Võ luôn muốn có một đứa con trai, nếu cô ta có thể mang thai, nói không chừng có thể dựa vào đó bức Trương Như Thu thoái vị, còn cô ta sẽ trở thành nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của Đàm gia.
Có điều...
“Cô có mục đích gì?” Rời khỏi những tưởng tượng đẹp đẽ về tương lai, Nhậm Tĩnh liền khôi phục lại sự cảnh giác, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đàm Hi không rời.
Không thể không thừa nhận, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, thiếu nữ trước mắt này đã không còn là đứa con gái yếu đuối ở trong trí nhớ của cô ta nữa.
Âm hiểm, xảo trá, vậy mà còn giả bộ vô tội làm người ta ghê tởm.
Đàm Hi chỉ cười không nói.
Trong lòng vẫn còn thầm than: giả vờ thâm trầm cũng thật mệt mỏi.
“Tôi không nghĩ là cô sẽ giúp tôi.” Nhậm Tĩnh nói trắng ra, quan hệ hai người đâu chỉ có thể nói là không tốt, có thể nói là vô cùng ác liệt mới đúng!
Trước kia, Đàm Hi nhẫn nhục chịu đựng là vì không có khả năng phản kháng, nhưng cũng không có nghĩa là cô không muốn phản kháng!
Một suy nghĩ cổ quái đột nhiên xuất hiện, Nhậm Tĩnh không thể không tự cảnh tỉnh bản thân mình.