“Vậy cậu dùng cái gì?”
Người đẹp cười: “Tự nhiên khô.”
Đàm Hi: “...”
Cô gập máy sấy lại, nhét vào trong ngăn kéo, lại lấy quần áo đã giặt xong ra phơi.
Lăn lộn một hồi, cả người lại ướt đẫm mồ hôi.
Đảo mắt đã thấy An đại mỹ nhân chui vào trong cái chăn lụa màu đỏ tía kia, trên áo dưới quần, bọc mình đến kín mít, chỉ lộ ra mỗi cái đầu.
“An An, cậu không nóng à?”
“Không đâu.” Cười nhẹ nhàng, trong nháy mắt rực rỡ sáng ngời.
“Mình muốn bật quạt, không sao chứ?”
“Cậu cứ tùy ý đi.”
Đàm Hi nhún vai, có bạn cùng phòng xinh đẹp như hoa thế này, về sau có ở trong phòng cũng không cảm thấy quá mức nhàm chán rồi.
Bên kia, tiểu công trúa Nhiễm Dao vẫn chú ý tới Đàm Hi.
Thấy cô rảnh rỗi rồi liền lon ton chạy tới, lúm đồng tiền nở tung, cực kỳ ngọt ngào!
“Hi Hi, lấy cái gối ôm của cậu ra cho tớ xem với!”
Đàm Hi đảo mắt, định trêu cô bạn thêm một chút, “Được, nhưng mà cậu phải hôn tớ một cái.” Nói rồi chỉ lên má mình.
Tiểu công trúa nhất thời choáng váng, hai tròng mắt mờ mịt sương, hai má đỏ lên, sau một lúc lâu mới giận dữ và xấu hổ nói được một câu ---
“Không ngờ cậu là lại một Đàm Hi như thế đấy!”
Nói xong, lại không rời đi như dự đoán mà đấu tranh một hồi, cắn chặt răng, hai mắt nhắm tịt, không ngờ lại thật sự định ghé miệng hôn cô một cái.
Đàm Hi vội vàng duỗi tay ra chắn trước đầu cô bạn.
“Cậu định hôn thật đấy à?”
Dọa chết bà đây rồi!
“Không phải cậu bảo tớ hôn à?” Cắn môi, vẻ mặt cực kỳ ấm ức.
Khóe miệng Đàm Hi run rẩy, dường như có hơi không đành lòng khi nhìn khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của tiểu công trúa...
Cô nàng này đáng yêu đến mức nào chứ?
Hồng hồng lại còn tròn tròn nữa.
Được rồi, không bắt nạt cậu ta nữa vậy.
“Gối ôm ấy à...”
Hai mắt Nhiễm Dao sáng rực, có trời mới biết là cô thích hai cái gối ôm kia tới mức nào, đặc biệt là tiểu hồ ly, đỏ rực cực kỳ xinh đẹp.
“Tớ tặng người khác rồi.”
“Cái gì? Cậu cậu cậu... Lại đem nó đi tặng người khác?”
“Ừ.” Đàm Hi gật đầu, ngay từ đầu, mục đích mua nó của cô là để đặt trong xe của Lục Chinh rồi mà.
“Tặng ai?” Mới có nửa ngày thôi mà...
Đàm Hi chớp mắt đầy thần bí, chậm rãi phun ra hai chữ --- “Người yêu.”
Tiểu công trúa lại ngây người thêm một lần nữa, sau một lúc lâu mới có phản ứng, “Sao cậu cứ thích nói đùa thế hả? Nhàm chán!”
Aizz, sao thời nay nói thật mà người ta cũng chẳng thèm tin thế.
Hai tay xòe ra, cô còn cách nào nữa đây?
Ục ục...
Đàm Hi ôm bụng tỏ vẻ xấu hổ, bận rộn cả đêm, giờ rảnh rỗi mới nhận ra là mình đói bụng.
Vì ở ngay sát bên nên không thoát khỏi lỗ tai của tiểu công trúa, Nhiễm Dao chớp mắt.
“Cậu đói bụng đấy à?”
“Ừ, có hơi hơi.”
Cô nàng lạch bạch chạy về chỗ ngồi của mình, lục lọi trong ngăn tủ một hồi, sau đó mang một túi bánh mì kiểu Pháp lớn tới đưa cho Đàm Hi: “Ăn đi!”
“Tớ... lấy một cái là được rồi.”
“Được thôi.”
Tiểu công trúa lại lạch bạch mang đồ về cất, Đàm Hi xé mở bao bì, nhét vào miệng, miệng lập tức phồng lên.
“Khụ khụ...” Cô sắp bị nghẹn chết rồi.
“Uống một ngụm đi.” Bàn tay trắng nõn cầm chén, An đại mỹ nhân dịu dàng đứng đó, đưa chén trà tới trước mặt cô.
Đàm Hi nhận lấy chén, ngửa đầu uống cạn, lúc này mới dễ thở hơn.
“Cảm ơn cậu.”
An An nhận lấy chén trà, “Không cần khách khí. Ăn không được vội, uống không được nhanh, sau này ăn uống phải từ tốn.” Nói xong, còn cẩn thận vỗ lưng giúp cô thuận khí.
Đàm Hi thấy lòng ấm áp, nhìn về phía bàn của cô ấy thì thấy một bộ đồ pha trà, miệng bình trà còn có khói trắng lượn lờ.
Chép miệng, “Uống khá ngon...”
“Thích là được rồi.”
An đại mỹ nhân cầm chén trà quay lại chỗ ngồi, tiểu công trúa ghé sát lại, “An An, tớ có thể thử một chén không?”
“Chén này là của cậu.”
Tiểu công trúa hớn ha hớn hở, uống một ngụm, lập tức mắt sáng rực lên, “Thơm quá! Đây là trà gì thế?”
“Long Tỉnh Tây Hồ thêm hoa nhài.”
“Ồ? Còn có thể uống như thế à?”
“Tớ thử pha chơi thôi.” Nhoẻn miệng cười.
Từ lúc vào cửa tới giờ, Đàm Hi luôn âm thầm chú ý tới hai cô bạn cùng phòng này.
Dù sao cũng sẽ sống cùng nhau dưới cùng một mái nhà trong bốn năm, nếu có vấn đề thì nên giải quyết sớm, miễn cho về sau phiền toái.
Có điều, cho đến lúc này thì cô vẫn thấy rất hài lòng.
Chỉ ngoại trừ hai đống hồng hồng phấn phấn cực kỳ cay mắt trong phòng thôi!
Lại xách Lục Chinh ra âm thầm phê bình một hồi...
“Các cậu nói xem, có phải người này không tới không?” Tiểu công trúa chống cằm trầm tư.
“Cũng có thể là có việc nên tới chậm.” Đàm Hi búi tóc lên, đổ dung dịch dưỡng da vào tay, xoa đều rồi vỗ lên khắp mặt.
“Có lẽ.”
Chờ đến mười giờ mười lăm, ba người tắt đèn đi ngủ rồi mà vẫn không thấy chủ nhân của chiếc giường cuối cùng tới báo danh.
Đàm Hi bò lên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, bầu không khí cực kỳ yên tĩnh, đêm bình yên khiến người ta tự nhiên thấy phiền muộn.
Mười phút sau.
“Này, các cậu ngủ chưa?” Là tiểu công trúa.
“Chưa.” Đàm Hi và An An cùng lên tiếng một lúc.
“Các cậu là người ở Tân Thị à?”
“Nhà tớ ở thủ đô.”
“An An thì sao?”
“Nhà tớ ở xa lắm.”
“Xa á?” Tiểu công trúa buồn bực, “Vậy chắc chắn cậu là người miền nam rồi!”
“Cũng có thể coi là vậy.” Nơi đó gần với xích đạo, ngược với toàn bộ bản đồ Hoa Hạ cũng có thể gọi là “miền nam” được.
“Tớ là người ở Tân Thị, các cậu tới địa bàn của tớ rồi, sau này để tớ dẫn mọi người đi chơi nha ~”
“Chơi á?” Đàm Hi hứng thú, “Có gì vui không?”
“Công viên trò chơi, công viên hải dương, công viên chủ đề, Thế giới đáy biển... Rất nhiều nhé!”
Đàm Hi: “...”
“Vậy... các cậu có bạn trai chưa?” Tiểu công trúa lại khởi xướng chủ đề.
An An: “Không có.”
Đàm Hi: “Có... đi.”
“Tại sao lại thêm một chữ “đi” vào làm gì? Hay là cậu yêu thầm người ta, hoặc là, hai người đang trong thời gian ái muội, chưa xác định rõ quan hệ?”
“Con nít con nôi, đứng sang một bên đi!”
“Hi Hi, tiết lộ chút xem nào.” Tiểu công trúa không chỉ yêu màu hồng mà còn thích buôn chuyện nữa.
“Tớ cũng muốn biết nữa.” Giọng nói êm dịu của An An cũng truyền tới, Nhiễm Dao có được người ủng hộ nên càng ồn ào hơn.
“Tớ và anh ấy, quan hệ có hơi phức tạp.”
“Phức tạp đến mức nào?”
Cậu?
Tình nhân?
Bạn trai?
“Dù sao cũng khá rối loạn.”
“Anh ta là sinh viên à?”
“Không phải.”
“Lớn hơn cậu à?”
“Ừ.”
“Đàn anh?”
Đàm Hi đảo mắt: “Hừ, cậu còn chưa hỏi đủ à?”
Tiểu công trúa hừ một tiếng: “Sớm hay muộn gì cũng lộ thôi nhé, giấu gì chứ... An An, cậu có người cậu thích không?”
“Có.” Cô đáp rất dứt khoát.
“Hả? Đã có người mình thích, tại sao không... Trời ạ, anh ta không thích cậu hả?”
“Không phải,“ giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng, “Tạm thời tớ chưa tìm được anh ấy.”
Nhiễm Dao còn định hỏi tiếp thì An An đã giành trước, “Ngủ đi, mai còn có lễ khai giảng đấy.”
Rầu rĩ “ừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Đàm Hi chui vào trong chăn và đăng nhập Wechat, không thể gửi tin nhắn giọng nói nên đành phải đánh chữ.
[xx]: Về đến nhà chưa?
Không động tĩnh.
Chờ đến khi cô lướt một vòng Weibo xong rồi, lại xem hết tường nhà của bạn bè, đang định tắt máy đi ngủ thì màn hình lại đột nhiên sáng lên.
[Chàng Ngốc]: Ừ.
[xx]: Vừa tới nơi à?
[Chàng Ngốc]: Tắm táp xong.
[xx]: Anh mua ga trải giường, vỏ chăn, còn cả gối đầu với màn kiểu quái gì thế?! [tức giận]
Hai phút.
[Chàng Ngốc]: Không thích à?
[xx]: Tại sao tất cả đều có màu hồng phấn thế hả?
[Chàng Ngốc]: Anh thích.
[xx]: Chẳng phải nên mua theo sở thích của em à? [khinh bỉ]
[Chàng Ngốc]: Không cần.
[xx]: ...
[Chàng Ngốc]: Sửa soạn xong rồi?
[xx]: Ở trên giường rồi.
[Chàng Ngốc]: Đi ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon.
[xx]: [Mặt trăng]
Đàm Hi cầm điện thoại cười ngây ngô, nơi nào đó trong lòng trở nên nóng bỏng.
Cũng dưới ánh trăng đêm nay, người đàn ông mặc áo ngủ, tóc ướt còn chưa kịp lau khô, vẻ mặt ngẩn ngơ.
Bỗng nhiên, trên môi nở một nụ cười.
Trở về màn hình chính, click mở album, lục trong album ảnh ít ỏi mà hệ thống tự download về, tìm được một bức ảnh chụp khác hẳn với các bức khác.
Lục Chinh click mở.
Dưới ánh đèn không sáng lắm, nửa người của thiếu nữ lộ ra trọn vẹn, người rúc trong chăn, tóc dài xõa xuống theo hai bên sườn vừa vặn che kín cảnh xuân trước ngực, lại có thể mơ hồ nhìn thấy xương quai xanh ẩn hiện.
Màn ảnh chụp từ trên cao xuống, vừa lúc có thể chụp được hàng mi hơi rủ của thiếu nữ, bóng hàng mi dài rợp xuống.
Ánh sáng nhu hòa tự nhiên, hình ảnh hơi mơ hồ như hiệu quả tự làm mờ vậy.
Còn nhớ đêm đó, anh đã nhìn bức ảnh này, ở trong phòng tắm...
Người đàn ông cười khẽ lắc đầu, Lục Chinh à Lục Chinh, mày mà cũng có một ngày chật vật thế sao, chỉ sợ giờ cũng sẽ lại chật vật y như vậy thôi.
Đột nhiên, tiếng chuông vang lên.
“Bà nội, bà chưa ngủ ạ?”
“Ngủ rồi, bà đã lên giường rồi.” Bà cụ mặt mũi hớn hở, lại liếc sang ông cụ nằm bên cạnh mình, hơi đắc ý một cách trẻ con.
Cháu trai ngoan quan tâm bà đây này!
Ông cụ Lục tức giận tới mức mắt môi méo mó.
Bà già này, càng sống càng thụt lùi, có chút chuyện bé tí thế này mà cũng mừng rỡ như thế...
“A Chinh à, bà nghe bên Tần gia nói cháu đi Tân Thị à?”
“Vâng, đi công tác ạ!”
“Giờ vẫn còn ở đó à?”
“Vừa mới về ạ!”
“Ồ, thế cháu mau nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức khuya đọc tài liệu nữa, chẳng lẽ lười một tí thì Lục Thị sẽ sụp ngay được chắc?”
Ông cụ Lục vừa nghe liền trợn trừng mắt, bà già đáng ghét này cái tốt thì chẳng dạy, lại đi dạy thằng nhãi kia lười biếng à?
Quả thực là tức chết ông mất!
“Vâng, cháu biết rồi. Bà cũng đi ngủ sớm đi ạ!”
“Ngài mai về nhà ăn cơm nhé, bà hầm canh ba ba cháu thích ăn nhất cho mà ăn.”
“Vâng.”
Bà cụ Lục kết thúc cuộc nói chuyện, đặt điện thoại lên tủ đầu giường, vui vẻ ra mặt.
“Thằng nhãi ranh đồng ý rồi hả?”
“Đương nhiên!”
Trong mắt ông cụ Lục xuất hiện vẻ vui sướng nhưng mặt thì vẫn cứ giả bộ nghiêm túc.
“Cháu trai ngoan vừa rồi quan tâm tới tôi, còn dặn dò tôi đi ngủ sớm đi đó.” Bà cụ Lục khoe khoang y như bạn nhỏ đi nhà trẻ được cho kẹo cố tình khoe nó trước mặt bạn bè của mình, sau đó bóc ra ăn luôn, ăn xong còn hồi tưởng lại hương vị ngon ngọt của chiếc kẹo đó như thế nào nữa!
Trên đầu sáng lòa hai chữ --- khoe mẽ!
“Bà đúng là chẳng có tí tiền đồ nào!” Ông cụ Lục thấy ghen ghét trong lòng, không nhịn được mở miệng dạy bảo.
“Tôi nói cho ông biết, ngày mai A Chinh về nhà ăn cơm, đừng có bày ra vẻ mặt thối đó, cũng đừng có cãi cọ làm nó tức mà bỏ đi nữa! Lần này tôi có nhiệm vụ, nhất định không thể thất bại được!”
“Nó không chọc tôi tức điên lên thì sao tôi lại phải cau có với nó chứ? Khoan đã, bà nói gì cơ... Nhiệm vụ gì?”
“Ông không thấy là gần đây A Chinh nhà mình càng lúc càng hiểu biết nhân tình à?”
Lục Giác Dân lắc đầu.
Bà cụ Lục trừng mắt với ông một cái: “Dù sao tôi có thể cảm thấy được. Mấy hôm trước còn chủ động gọi điện nói sẽ về ăn cơm, cái này trước kia có từng xảy ra chưa?”
“Hừ, cuộc họp hội đồng quản trị theo quý sắp triển khai, thẳng nhãi ranh đó chắc chắn là tới thăm dò, thuận đường cảnh cáo tôi! Đúng là phản rồi!”
“Tôi đang nói tới chuyện lớn cả đời của cháu trai, đừng có kéo việc công ty vào đây! Tôi thấy ông ấy, làm chủ tịch quá thuận lợi rồi nên cả người mới thấy không thoải mái, thích tìm cháu trai sinh sự!”
“Bà thì biết cái gì?”
“Bỏ đi, tôi không thèm cãi nhau với ông. Dù sao ngày mai tôi muốn làm cho rõ ràng xem có phải A Chinh đã kiếm được bạn gái rồi không?”
“Bạn... bạn gái gì cơ? Bà đừng có lừa tôi!”