Két ---
Chiếc xe máy đột nhiên khựng lại, đuôi xe trượt một đường cong xinh đẹp, cuối cùng dừng trước nhà hàng cơm Tây Venice.
Chân dài trượt xuống, Ân Hoán xuống xe, vừa tháo mũ bảo hiểm đã khiến cho hai người đẹp có dáng cao gầy đứng tiếp khách ngoài cửa ngây người ra.
Chỉ thấy hắn dựa nghiêng vào xe, ôm tay trước ngực, khóe môi nhếch lên một độ cong không đứng đắn, cả người toát ra khí chất cực kỳ lưu manh.
Đủ để hạ gục bất kỳ người qua đường nào trong nháy mắt, kể cả nam lẫn nữ.
Nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, thấy nơi xa có một chiếc Ford đang dần tới gần, Ân Hoán không hề dừng lại mà cầm lấy áo khoác đi thẳng vào trong nhà hàng.
“Hoan nghênh quý khách. Mời đi lối này.”
“Không cần, tôi tìm bàn ba mươi sáu.”
“Vâng, mời đi theo lỗi này ạ, bàn thứ ba sát cửa sổ.”
Ân Hoán liền đi về phía đó.
Mà lúc này, Lôi Minh và đám đàn em cũng đã tới, đang đứng cách đó không xa âm thầm quan sát.
Gã muốn nhìn xem cái “ông chủ” bí ẩn kia rốt cuộc là người hay ma!
…
“... Anh thua rồi.” Cười nhạt, nhướng mày.
Tống Bạch nhún vai, “Nói đi, trừng phạt là gì?”
Ánh mắt Đàm Hi hơi lóe lên, đột nhiên cười nói: “Anh xoay người lại, nhìn thấy người đầu tiên bước vào thì hãy mời người đó uống một ly rượu vang.”
“Đơn giản vậy thôi sao?”
“Sau đó, mời người ta ngồi xuống cạnh anh chơi đoán số, ai thua lại uống một ly.”
“Éc... Chơi đoán số ở nhà hàng Tây á?” Đồng chí Tiểu Bạch đần mặt ra.
Là anh ta quá thụt lùi hay vị trước mắt này quá tiến bộ vậy?
“Sao hả, không dám à? Vậy bỏ đi...”
Không đợi Đàm Hi nói xong, đồng chí Tiểu Bạch lập tức buông dao nĩa đứng lên, quay đầu lại liền thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen bước vào.
Tư thế rất lưu manh nhưng vẻ mặt lại thực đáng yêu.
Ánh mắt Tống Bạch hơi tối xuống, rồi đột nhiên lại mỉm cười, “Anh đẹp trai à, tôi mời anh uống một ly được chứ?”
“Được.”
“Mời ngồi.”
Ân Hoán ngồi xuống cạnh anh ta, ánh mắt lại dừng trên người Đàm Hi ngồi ở đối diện.
Tống Bạch rót một ly rượu vang đỏ, đẩy cho hắn: “Mời.”
Ân Hoán ngửa đầu uống hết, nói cảm ơn.
Nơi xa, Lôi Minh và đám đàn em nhìn nhau.
“Đại ca, người kia chính là ông chủ sau lưng sao? Nhìn có vẻ chẳng giống tí nào!”
“Người này... hơi trẻ tuổi quá thì phải?”
“Cơ thể cũng chẳng đủ cường tráng, đấm hai phát là ngã ngay!”
“Nhìn có vẻ là người tri thức, còn mặt đồ tây, đeo cà vạt, nhìn chẳng giống người cùng đường với chúng ta cho lắm. Đại ca, anh nói liệu có phải Ân Hoán cố ý lừa chúng ta không?”
Lôi Minh nhìn chằm chặp vào bóng dáng Tống Bạch, dường như đang suy tư gì đó.
Có phải gã đã nhìn thấy người kia ở đâu rồi không nhỉ?
Khoan đã!
Lần trước gã từng gặp con trai thứ hai của cục trưởng Ngô ở Tiểu Nam Quốc, lúc gã tiến lên chào hỏi hình như cũng thấy người kia trong đám cậu ấm đó.
Đúng thế! Đồ tây màu xanh ngọc giống y như đúc, được vây lấy như sao vây quanh trăng, những người đó mở miệng ngậm miệng đều gọi một tiếng “cậu Ba”, ai nấy đều tỏ vẻ nịnh bợ, ngay cả cậu Hai Ngô kia cũng tỏ thái độ như thế.
Lúc đó, gã đã thầm đoán thân phận của người này không bình thường, không ngờ thằng nhãi Ân Hoán lại có thể ôm được cái cây lớn như thế!
Lại thấy quan hệ giữa hai người, ngồi song song với nhau, nói chuyện rất vui vẻ, còn chơi đoán số với nhau nữa chứ...
Lôi Minh loạng choạng.
“Đại ca, không sao chứ ạ?” Một tên đàn em nhanh nhẹn đỡ lấy gã.
Bên kia, Ân Hoán thua nên đang nâng ly uống rượu.
Buông chén rượu ra một cái liền đứng lên: “Cảm ơn rượu của anh, nếu không có việc gì thì tôi xin phép đi đây...”
“Ân Hoán, anh ngồi đi.”
Trình diễn đến đây vốn là kết thúc hoàn mỹ rồi, vậy mà Đàm Hi liền thình lình nói một câu làm không khí trên bàn lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Ân Hoán sợ ngây người, Tống Bạch hơi híp mắt, dùng ánh mắt bình thản đến quỷ dị nhìn về phía Đàm Hi.
“Ngồi xuống.” Cô mở miệng nhắc lại.
Ân Hoán hơi do dự một chút, sau đó lại ngồi xuống, vẻ mặt căng thẳng.
Tống Bạch nhìn hai người: “Hai người... biết nhau à?”
Đàm Hi ừ một tiếng, “Xin lỗi.”
“Tại sao lại xin lỗi?”
“Lừa anh.”
“Tại sao không tiếp tục lừa nữa?”
Lúc này, Tống Bạch đã không còn vẻ bất cần đời như trước nữa, trong mắt chỉ còn lại sự nghiêm túc.
Đàm Hi xoa cằm, tỏ vẻ trầm tư, sau một lúc lâu mới cười hì hì nói tiếp: “Không muốn lừa thì không muốn lừa nữa thôi.”
Mặt Tống Bạch sa sầm, đây là lần đầu tiên Đàm Hi thấy hắn đen mặt như thế.
Quả nhiên, ai cũng biết nóng giận, chỉ khác nhau ở chỗ thời điểm nổi nóng không giống nhau mà thôi.
“Đàm Hi! Cô coi tôi là khỉ để đùa đúng không?” Vỗ mạnh xuống bàn, Tống Bạch tức đến đỏ cả mắt.
Người kiêu ngạo như anh ta mà lại bị một người phụ nữ nắm mũi dắt đi, sao có thể nuốt nổi cơn tức này cơ chứ?
Lừa thì lừa, lại còn chủ động vạch trần ngay trước mặt anh ta làm quái gì?
Cái này là gì đây?
Diễu võ dương oai? Không thèm sợ?
Tống Bạch cảm thấy phổi mình cũng sắp nổ tung rồi.
Nghe vậy, vẻ mặt Đàm Hi vẫn rất thản nhiên, “Anh hố tôi một lần ở Tiểu Nam Quốc, giờ tôi chơi lại anh một vố, coi như chúng ta thanh toán xong.”
Mặt Tống Bạch nhăn tít lại, đã qua lâu như thế rồi, sao cô ấy vẫn cứ cắn chặt lấy chuyện ở Tiểu Nam Quốc không bỏ chứ?
Nhưng trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút, trả thù cũng còn tốt hơn là lừa gạt, ít nhất không phải đang coi anh là đồ ngốc.
Đàm Hi thừa nhận, lúc bắt đầu tiếp nhận sự xin lỗi của Tống Bạch thì cô đã ôm tâm tư lợi dụng anh ta rồi.
Một người dám hạ thuốc, có ý đồ gây rối với mình, tại sao cô phải tha thứ cho anh ta chứ?
Mặc dù người này đẹp trai thật, có bối cảnh thật, còn biết cúi mình xin lỗi cô nhưng cũng chẳng gạt bỏ được sự thật lúc đầu hai người kết thù với nhau.
Lúc trước, nếu cô không phản kháng, cũng không được Lục Chinh cứu, chẳng phải sẽ bị Tống Bạch đưa lên giường rồi sao?
Thậm chí có khi còn tệ hơn, bị đám người kia thay nhau cưỡng bức...
Tuy rằng chuyện đó không xảy ra nhưng bản chất vẫn không có gì thay đổi! Cô không phải đức mẹ Maria, cũng không bị hội chứng Stockholm gì hết, hàng loạt hành động khom mình nhận lỗi của Tống Bạch cũng không thể triệt tiêu chuyện anh ta đã từng có ý đồ xấu với mình!
Đàm Hi lợi dụng anh ta, có thể nói là chẳng hề có cảm giác tội lỗi nào hết.
Có thù thì phải báo, cô là người nhỏ nhen, luôn ghi từ món nợ nhỏ nhất vào lòng.
“Thanh toán xong rồi chứ?” Tống Bạch cười xùy một tiếng, “Em không sợ tôi trả thù à?”
“Tùy anh thôi. Có điều, anh đấm tôi một cú, tôi chỉ trả lại anh một cái tát, có qua có lại mới thú vị, không phải à?”
Thiếu nữ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh ta chằm chằm như thể đang nói, “Thời tiết nay đẹp quá, hay là chúng ta ra ngoại thành dã ngoại với nhau đi“.
Đồng chí Bạch nghe vậy chỉ thấy lòng lạnh buốt.
Đúng là anh ta sai trước, nhưng mà...
“Xin lỗi tôi cũng xin lỗi rồi, sao em vẫn cứ mang thù thế hả?” Lẩm bẩm ra tiếng, lại có vẻ rất ấm ức.
Ân Hoán nuốt nước bọt, hãy tha thứ cho hắn không có cách nào tiếp thu nổi nữa.
Vừa rồi còn tức sùi bọt mép, bộ dáng như sắp ăn thịt người tới nơi, sao giờ lại hóa thân thành cừu non rồi? Tôn Ngộ Không cũng không biến hóa giỏi được như tên này!
Còn lên giọng làm nũng một cách ghê tởm nữa là sao?
Không ra dáng đàn ông một tí được à!
Đàm Hi cũng bị thái độ của Tống Bạch làm cho tức cười: “Có xin lỗi hay không là chuyện của anh, có tha thứ hay không là chuyện của tôi, chúng ta liên quan quái gì tới nhau nào.”
“Vậy em còn muốn như nào nữa? Nếu không... Tôi cũng để em hạ thuốc một lần nhé?”
Đàm Hi: “...”
“He he, em muốn ngủ tôi cũng được mà!”
Đàm Hi: “...”
Ân Hoán đã trợn mắt há hốc mồm rồi.
Làm gì có ai cho không mình thế này chứ.
“Anh hố tôi một lần, tôi lừa anh một hồi, chúng ta coi như hòa nhau, coi như trước giờ chưa từng quen biết, lần sau gặp lại vẫn là người xa lạ.” Đàm Hi đứng lên, rời đi một cách tiêu sái.
Ân Hoán đi theo sát.
Tống Bạch ngẩn ra trong chớp mắt rồi vội vã đuổi theo, sắc mặt nặng nề, mây đen mù mịt.
“Em có ý gì hả?”
“Tôi nghĩ tôi đã nói rõ thế rồi cơ mà.” Đàm Hi nghiêng đầu nhìn anh ta, khóe môi nhếch lên nhưng trong mắt lại chỉ có sự lạnh nhạt.
“Được, nếu như em nói, tôi hạ thuốc em, định hủy đi sự trong sạch của em, chuyện nghiêm trọng như thế mà em cứ bỏ qua nhẹ nhàng như vậy sao?”
Ặc...
Đàm Hi đần mặt, tên Tiểu Bạch này có ý gì thế?
Ngại cô chưa trả thù đủ à?
Ân Hoán thì trợn tròn mắt một cách rõ ràng, sao giờ lại còn có loại người kỳ dị cứ thích xông lên xin được ăn hành thế này?
Tống Bạch gật đầu như thể khẳng định lời nói của mình, “Ông đây không tức giận, không hề tức giận tí nào, vì thế em có muốn tiếp tục làm gì đó để hả giận hay không hả?”
Đàm Hi: ... Tôi muốn đánh anh, có được không?
“Ân Hoán, đi thôi.”
Tống Bạch đuổi theo ra tận cửa: “Rõ ràng em có thể tiếp tục lợi dụng tôi, tại sao không đánh đã khai rồi hả?”
Đàm Hi dừng lại.
“Không đành lòng, có phải không?”
“Tự mình đa tình.”
“Vậy em cho tôi một lý do đi, đừng nói là em muốn, hay em thích gì gì đó, tôi không tin đâu.”
“Tuy rằng tên anh là Tống Bạch nhưng tôi chưa bao giờ thấy anh ngây thơ cả. Anh dám nói là anh không hề phát giác ra những chuyện mà tôi làm không?”
“Tôi...”
“Dừng ở đây, tôi không muốn nói nhiều thêm nữa.”
Ân Hoán đưa mũ bảo hiểm cho cô, Đàm Hi nhận lấy, đang định đội lên đầu thì đã bị Tống Bạch túm lấy cổ tay.
“Em... thật sự muốn coi tôi như người xa lạ? Không thể... tha thứ một lần được sao?”
Người đàn ông rũ mắt, lực tay cũng không mạnh lắm, cô chỉ cần hất một cái là có thể thoát được.
“Sao anh không trách tôi?” Đàm Hi nhíu mày, theo tính cách kiêu ngạo và hơi đỏng đảnh của tên Tống Bạch này, không vung tay đánh nhau với cô thì ít nhất cũng phải phất tay bỏ đi mới đúng chứ?
Lại cứ sấn vào thế này thật sự khiến cô cảm thấy bất ngờ, không kịp trở tay.
Lại thấy anh ta cười hai tiếng: “Không trách, không trách, dù sao cũng là tôi sai trước, đây là chuyện hiển nhiên mà!”
Đàm Hi: “...”
“Vậy chúng ta vẫn là bạn bè chứ?” Cẩn thận dò hỏi.
Đàm Hi che trán.
“Em nói đi! Nếu không chúng ta làm huynh đệ nhé?”
Ặc...
Đồng chí Bạch tỏ vẻ rối rắm, sau một lúc lâu mới ngập ngừng lên tiếng: “Chị em cũng được?”
Đàm Hi có cảm giác đang nhìn thấy một con chó Nhật thật lớn.
Không ai nói với cô rằng cậu Ba Tống thích làm xằng làm bậy bên ngoài là người như thế này à nha?
“Đàm Hi, em nói một câu xem nào! Rốt cuộc có được - hay - không?”
“Tôi sẽ suy nghĩ một chút...”
“Không cần phải suy nghĩ! Sau này, ông đây sẽ bảo vệ em, còn tên kia nữa, bạn em chính là bạn tôi, tôi bảo vệ tất! Cứ quyết định vui vẻ thế đi! Ân Hoán đúng không, được rồi, ông đây đã nhớ tên cậu rồi. Ừm... giờ tôi còn có việc, đi trước nhé, hôm nào mời hai người ăn cơm sao! Bái bai ~”
Đàm Hi và Ân Hoán: “...”
“Lôi lão đại đâu rồi?”
“Đi từ lâu rồi.” Ân Hoán nhìn cô, từ đầu đến chân, tỉ mỉ, hơi tỏ vẻ bỡn cợt.
Đàm Hi nhíu mày: “Anh nhìn cái gì thế?”
“Chậc chậc, Phì Tử nói chị Đàm của nó lên trời xuống đất không chuyện gì không làm được, tôi còn không tin. Hôm nay coi như đã được mở mắt rồi...”
Bĩu môi khinh thường, “Thần kinh!”
“Nói tôi hay nói anh ta thế?” Ân Hoán cười xán lạn khiến cho gương mặt tuyệt sắc càng thêm yêu nghiệt.
“Tìm cho anh một chỗ dựa mà anh còn lải nhải nhiều thế à?”
“Trong đám phụ nữ, tôi chỉ phục mình cô!” Dựng ngón tay cái lên.
Đàm Hi đập tay anh ta một cái phủi đi, “Anh đủ chưa hả? Nhàm chán!”
“Lên xe đi.”
Đàm Hi đội mũ lên: “Tới phường cược một chuyến, gọi cả Hứa Nhất Sơn và A Phi về, tôi có việc cần dặn dò.”
“Vậy từ nay về sau có phải chúng ta có chỗ dựa thật sự rồi không?” Còn là một ngọn núi rất uy quyền nữa.
“Nói nhảm ít thôi, lái xe đi!