Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 159: Ông đây có rất nhiều tiền để nuôi em

Đồng chí Tiểu Bạch bị tuyên bố hy sinh còn đang bận ôm chị gái khóc lóc om sòm, nhưng “đầu sỏ gây tội” lại hoàn toàn chẳng hay biết gì.

Đàm Hi cúp máy xong liền chạy thẳng sang thư phòng, phát hiện anh chàng nào đó vẫn đang ở nhà thì thở phào nhẹ nhõm.

“Em đi từ từ thôi, lúc nào cũng hấp ta hấp tấp...” Người đàn ông tỏ vẻ không bằng lòng.

Ngoan ngoãn vâng dạ, chui vào trong lòng anh.

Lục Chinh than khẽ, không thể không buông tài liệu ra, ôm lấy eo cô, “Em đúng là dính người...”

“Được lợi mà còn khoe mẽ!” Lòng bàn tay nhẹ cọ lên chóp mũi anh, thiếu nữ oán trách.

Anh cũng chẳng giận, chỉ cười khẽ.

“Tỉnh ngủ chưa?”

“Thực ra em vẫn có thể ngủ tiếp.” Nếu không phải bị cuộc gọi của con hàng Tiểu Bạch kia đánh thức giữa chừng.

“Người thấy sao rồi?”

Đàm Hi rũ mắt, lông mi khẽ chớp, hai má dần dần nổi lên một tầng đỏ ửng.

Da mặt cô vốn dĩ dày thật, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, sao có thể không thấy ngượng ngùng cơ chứ?

Lục Chinh nhìn thấy hết, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường, chỉ sợ con cún này cáu lên, lúc đấy anh mới đau đầu.

“Không đau, nhưng mà mỏi nhừ.” Cô nàng Đàm thành thật trả lời.

“Ừ.”

“Anh chỉ ừ thế thôi à?” Cô nhướng mày.

“Không thì sao chứ?”

“Một người bạn trai đủ tư cách, trong trường hợp này thường sẽ hỏi: Mỏi ở đâu? Có muốn anh xoa bóp một chút không?” Giả giọng rất chuyên nghiệp.

Lục Chinh nói theo lời cô một lần, quả nhiên rất nghe lời.

Đàm Hi gật đầu: “Nhức mỏi toàn thân ấy. Muốn được xoa bóp.”

“Thật chứ?” Ánh mắt hơi lóe lên.

Đàm Hi chồng tay ngồi lên bàn làm việc, bốn mắt nhìn nhau, vì ngồi cao hơn nên cũng có cảm giác về sự vượt trội hơn.

Hai chân giơ lên đặt vào trong lòng người đàn ông, thiếu nữ cười tít mắt, “Xoa đi!”

Người đàn ông mím môi: “Được.”

Đàm Hi rất thích nhìn bộ dáng cam chịu này của anh, siêu đáng yêu luôn!

Nhưng có rất nhiều lúc, mím môi cũng không có nghĩa là cam chịu, mà đôi khi lại là... cười trộm.

Đàm Hi cao gần 1m7, chân dài thế nào thì chẳng cần phải nói nữa, hơn nữa, cái eo nhỏ một tay có thể ôm hết được kia, Lục Chinh đột nhiên nhớ tới một câu mà mình từng nghe một nhân viên nữ trong công ty nói---

Tất cả dưới ngực đều là chân!

Không lâu trước đây, chúng còn quấn chặt trên eo anh, thân mật siết chặt.

Mặt mày người đàn ông đột nhiên trầm xuống, hơi thở bắt đầu rối loạn.

“Nhanh lên!” Đàm Hi lắc chân, đá loạn trong lòng anh.

Bàn tay xoa từ mắt cá chân rồi tiến dần lên, trượt qua hai cẳng chân tinh tế, cuối cùng dùng ở cái đùi nõn nà.

“Ở đây à?”

Đàm Hi gật đầu, hoàn toàn không để ý tới giọng nói không được tự nhiên của anh.

“Như thế này phải không?” Nhẹ nhàng xoa ấn.

Thiếu nữ hơi híp mắt, thở ra một hơi thỏa mãn, bộ dáng cực kỳ hưởng thụ.

Ánh mắt người đàn ông tối dần, động tác vẫn không ngừng.

Đàm Hi càng thêm lười nhác, đôi tay chống ở hai bên sườn, thân thể hơi ngửa ra sau, trong lúc vô tình đã tạo ra một đường cong mê người.

Ánh mắt Lục Chinh càng tối hơn, nồng đậm đến mức có thể hòa tan cả đêm đen.

“Ừm?” Mắt đẹp hé ra, nghiêng đầu nhìn anh, “Đừng dừng mà.”

“Thoái mái không?”

“He he... A Chinh, anh mát xa giỏi quá!” Cô nàng Đàm không tiếc lời khích lệ một câu.

“Ừ, thế giờ tới lượt anh.”

“Gì hả?”

“Chó con, giỏi nhất giả ngu!”

“Anh... A...”

Mắt cá chân bị tóm chặt, trong chớp mắt, Đàm Hi bị kéo xuống khỏi mặt bàn, rơi vào trong lòng người đàn ông, còn chưa kịp phản ứng lại thì nụ hôn đã trút xuống như vũ bão.

Người đàn ông cười như tắm mình trong gió xuân, Đàm Hi giận trợn trừng cả mắt, hai người không ngừng tranh chấp, hoa lửa bắn tóe loe.

“... Khốn kiếp!” Kết thúc nụ hôn, thiếu nữ thở hồng hộc, hai mắt ngập tràn sương mù, sắc môi càng thêm kiều diễm.

Lục Chinh ngửa ra sau, hai tay ôm lấy eo thon, để cô ngồi trên đùi mình, hơi híp mắt, khóe môi khẽ cong lên như... một con gấu lớn ăn vụng mật ong!

Không hổ là xuất thân quân ngũ, khả năng tự chủ của Lục Chinh vô cùng tốt, biết người cô vẫn mỏi mệt, vết thương ở tay chưa lành nên quả quyết không làm bậy nữa, chỉ khổ cho người nào đó vừa mới thoát kiếp “ăn chay”, chẳng khác nào lang hổ nhưng lại vẫn phải cố nhịn.

“Anh đánh lén!”

“Đã ra quân không thể không dùng mưu kế.”

Đàm Hi nuốt nước bọt, sao trước kia cô lại không phát hiện ra bản chất của người này thật ra rất gian tà chứ.

Động tác vừa rồi của hai người quá lớn nên đã làm cho cả đống tài liệu rơi xuống đất, Đàm Hi còn đang ngồi lên một túi văn kiện, lúc cô bị Lục Chinh kéo từ trên bàn vào lòng, nó cũng rơi xuống cùng luôn.

Bĩu môi, hơi xấu hổ.

Duỗi tay rút ra, đập bộp lên ngực anh, “Xem chuyện tốt mà anh làm đi!”

Lục Chinh còn chưa cầm lấy thì cô đã buông tay ra, có mấy tờ A4 rơi ra khỏi túi, Đàm Hi liếc nhìn qua một chút, sau đó lại không nhịn được nhìn thêm một lần.

“Trường Hưng?”

“Em biết công ty này à?”

“Ừm, có nghe nói qua.” Đàm Hi cười cười, đây là một công ty mà cô đang nghĩ tới việc đưa vào danh sách cược cổ phiếu, nhìn vào bảng biểu công bố gần đây, có thể thấy trong tương lai gần, cổ phiếu của công ty này sẽ trải qua một lần lên cao rồi tụt xuống đáy cốc.

Những ý kiến chuyên nghiệp từ Internet, TV, tạp chí đều rất giống với phỏng đoán của cô.

Vì thế, sau khi các bên đưa tin, cô đã loại cổ phiếu của nhà này ra, rốt cuộc, chơi cược cổ phiếu đơn giản chỉ là --- đoán, không, đúng!

Trong lòng mọi người đều có một cán cân, biết rõ là sẽ hạ mà cô còn cố đặt lên thì chẳng phải là đền tiền đến chết luôn sao?

Có điều, bây giờ thì...

“Hợp đồng góp vốn?” Đàm Hi cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh, ừm, chỉ là xuất phát từ tò mò mà thôi.

Người đàn ông duỗi tay xoa tóc cô, lòng bàn tay ấm áp, “Nhóc con, em còn hiểu cả góp vốn cơ à?”

Đàm Hi trừng mắt với anh, “Bên trên này viết rõ rành rành là “Hợp đồng góp vốn” rồi, em có mù chữ đâu! Với lại, ai là nhóc con chứ hả? Nhóc con có thể lên giường với lão già khốn kiếp nhà anh được à?”

Sắc mặt người đàn ông sầm xuống, “Chê anh già?” Âm cuối hơi cao, có vẻ hơi nguy hiểm.

“Đâu dám chứ?” Rụt cổ lại.

“Trên đời này làm gì có chuyện gì mà em không dám đâu!”

Đàm Hi sờ mũi, cô thật sự trâu bò như thế cơ à?

“Anh chuẩn bị đầu tư vào Trường Hưng hả?”

“Sao hả, em có ý kiến gì à?” Bộ dáng nghiêm trang của cô nhóc này làm anh thật sự rất muốn trêu đùa một phen.

Đàm Hi nói cho anh về quan điểm “lúc cực thịnh cũng là lúc khởi suy” cho anh nghe, thỉnh thoảng còn nhíu mày, dáng vẻ trầm tư, “... Hình như là gặp vấn đề về tài chính khi mở mấy siêu thị mới.”

Từ lúc cô bắt đầu nói, mày của người đàn ông càng lúc càng nhíu chặt, Đàm Hi nghi ngờ mấy nếp nhăn kia thực sự có thể kẹp chết ruồi.

“Sao em biết mấy cái này?”

Rầm rì một tiếng tỏ vẻ không phục, “Sao em lại không thể biết chứ?”

“Nói chuyện nghiêm túc!”

“Kênh tài chính kinh tế có nói mà, dù sao em nghe vẫn hiểu được.” Đàm Hi lắc lư chân, thở dài, “Đừng góp, lỡ như mất trắng thì làm sao bây giờ?”

“Tiết kiệm tiền giúp anh à?”

“Đương nhiên rồi! Anh nghèo thì ai nuôi em chứ?”

Đưa tay véo mũi nhỏ, người đàn ông cười ngâm nga: “Yên tâm đi, ông đây có rất nhiều tiền để nuôi em!”

“Em đắt lắm đấy!” Cằm hếch lên, ánh mắt ngạo nghễ.

“Đắt mấy cũng nuôi được!” Đúng là kiêu căng quá đáng...

“Liệu em có được tính là... ăn bám đại gia không nhỉ?” Ghé sát vài, đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh.

Lục Chinh bị cô đùa nghịch tới mức xương sống cũng tê dại, lập tức tóm lấy tay cô, “Đừng nghịch.”

Đàm Hi thu tay lại, nói đến cùng, nếu đánh sức con sư tử đang ngủ thì cô nhất định sẽ lại xui xẻo.

“Ồ?” Đàm Hi chỉ vào nơi nào đó, “Sao anh lại ký tên rồi?”

“Bởi vì anh đồng ý với phương án góp vốn của họ.”

“Làm ăn lỗ vốn mà cũng làm à?” Đàm Hi chớp mắt, Oscar vĩnh viễn nợ cô một cái cúp.

“Anh thừa nhận, những gì em vừa nói đều rất có thể sẽ xảy ra, nhưng tiền đề là không có tiền rót vào.”

Đàm Hi “oh” một tiếng, “Anh muốn làm cọng rơm cứu mạng?”

“Đồ ngốc này! Cọng rơm chỉ có thể làm cho người ta có thêm hy vọng thôi, thứ có thể cứu mạng chính là một sợi dây thừng.”

“Vậy anh muốn làm sợi dây thừng đó hả?”

“Không hẳn là thế. Thứ anh để tâm chính là đồ mà sợi dây thừng có thể kéo lên.”

Đàm Hi nhướng mày.

Người đàn ông lại xoa loạn đầu cô, “Tóm lại, sẽ không để em chết đói.”

“Đáng ghét, tóc rối hết rồi...”

“Nhóc con, chỉ biết thương cái miệng của mình thôi!”

“Đương nhiên rồi, em thương cái miệng của em chứ, đáng tiếc, miệng của em lại là của anh...”

Gương mặt người đàn ông tràn ngập sự vui vẻ, hai tay đang ôm eo của cô xoa nắn một hồi, “Sao lại đáng tiếc?”

“Quá hời cho anh rồi.”

Bàn tay chậm rãi di chuyển, Đàm Hi hơi rụt người nhưng vẫn bị anh vồ được hai nơi tròn trịa nào đó.

“Quỷ háo sắc!”

Bàn tay hơi chai chạm vào làn da qua lớp vải mỏng làm cho cô không khỏi rùng mình.

“Hơi nhỏ, nhưng dáng rất đẹp...” Nói rồi còn thử ước lượng.

Chát---

Cô nàng Đàm nghe được một nửa, bị từ “nhỏ” kích động nên lập tức giơ tay tát một cái.

“Bỏ móng vuốt của anh ra ngay, ai cho anh sờ!”

“Anh còn chưa chê bai, sao em đã tức lên rồi?” Cười như không cười.

“Còn dám chê à?”

Người đàn ông nghiêm mặt: “Ông đây rất kén ăn...”

Không đợi Đàm Hi phát tác, anh đã lại nói tiếp: “Của ngon vật lạ chỗ này, cũng được.”

“Có thể bỏ cái từ “cũng” kia đi được không hả?”

“Được.”

Ôi, lão già khốn kiếp này!

Hai người quấn quýt trong thư phòng một hồi, chớp mắt liền tới lúc ăn cơm chiều.

Lục Chinh đề nghị ra ngoài ăn, Đàm Hi nằm rũ rượi, ăn vạ trên sô pha, căn bản không muốn động, ngáp liên tục, cả người cũng ủ rũ.

“Để anh gọi vú Trương tới...”

“Thôi đừng,“ Đàm Hi xua tay, “Lúc này bà ấy đang bận trông cháu, anh gọi điện đòi vú ấy tới đây, không thấy xấu hổ à?”

“Vậy em muốn ăn gì?”

“Mì, anh nấu.”

“Được.” Anh xoay người đi vào bếp, lúc ra, cô nhóc đã ngoẹo đầu ngủ rồi, tiếng thở cũng mệt nhọc.

Lục Chinh vào phòng ngủ lấy chăn ra, muốn đắp cho cô.

Đàm Hi động người, lông mi run rẩy, “Ơ? Sao em lại ngủ rồi...”

“Mì chín rồi.”

Mắt sáng rực, lập tức xoay người ngồi dậy, hít mạnh hai cái.

“Thơm quá...”

Lục Chinh bế ngang người cô lên, đặt lên ghế, Đàm Hi cầm bát lên liền ăn nấy ăn để, cô sắp đói chết tới nơi rồi.

“Từ từ thôi, cẩn thận sặc.”

“Biết rồi... Khụ khụ... Khụ khụ...” Nói Tào Tháo thì Tào Tháo tới luôn.

Người đàn ông tỏ vẻ bất đắt dĩ, lại đi lấy khăn giấy và ước cho cô, “Đáng đời!”

“Khụ khụ khụ...” Đàm Hi bị sặc tới mức mặt đỏ bừng, nước mắt chảy ra từ khóe mắt.

Bàn tay vuốt khẽ dọc lưng cô, vất vả lắm cô mới bình thường trở lại, uống ừng ực mấy ngụm nước lạnh, Lục Chinh muốn ngăn lại cũng không kịp.

Đàm Hi rụt cổ, huyệt Thái Dương như muốn nổ tung vì lạnh.

Khiến cho người đàn ông nhìn vừa thấy đau lòng lại vừa buồn cười.

Mãi mới ăn xong miếng cuối cùng, cái bát của Đàm Hi hết sạch sẽ, còn bát của Lục Chinh vẫn còn mấy miếng.

Ực, nuốt nước bọt, cũng không nói gì mà chỉ nhìn anh đầy tội nghiệp.

Đương nhiên Lục Chinh hiểu cô muốn gì, không thèm nhìn, coi như không thấy.

“Cậu à, cho cháu ăn một miếng với ~”

“Đàm Hi, em đã ăn rất nhiều rồi.”

“Em đói mà! Chẳng phải là tại anh hết sao...”

Người đàn ông thở dài, rốt cuộc cũng chẳng nhẫn tâm nổi, hai cái đầu cùng chụm lại, giải quyết nốt chỗ mì.

“A--- há miệng ra nào, em đút cho anh.”

Đấy! Lại bắt đầu giở trò.

Lục Chinh day huyệt thái dương, “Ăn nhanh lên, cấm nghịch.”

“Anh đã đút cho em ăn mấy ngày rồi, giờ tới lượt em đút cho anh một miếng, đừng có vô cảm như thế chứ!”

Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, sau một lúc lâu mới há miệng ra, Đàm Hi đút một miếng mì vào, “Sao hả? Có phải em đút cho thì ăn thấy càng ngon hơn không?”

Lục Chinh: “...”

Sau khi ăn xong, hai người phân công công việc rõ ràng.

Lục Chinh rửa bát, Đàm Hi lau bàn, quét nhà, đổ rác.

Xách túi rác đi ra ngoài, vừa mới vào thang máy thì một giọng nói dịu dàng vang lên, “Làm ơn chờ với...”

Hở? Hình như hơi quen tai...

Ấn nút mở cửa theo phản xạ có điều kiện, cánh cửa thang máy đang đóng lại từ từ mở ra.

“Cố Hoài Sâm?” Đàm Hi kinh ngạc.

“... Thật trùng hợp.” Người đàn ông hơi ngẩn ra sau đó gật đầu cười, bộ quần áo rộng rãi màu vàng nhạt càng làm cho anh ta trở nên cao lớn hơn.

“Sao anh lại ở đây?” Đàm Hi nhường cho anh ta một chỗ trống, “À, ý tôi là tầng này?”

Vì đảm bảo chủ căn hộ có được không gian tư nhân tốt nhất nên mô hình xây dựng của Bồng Lai là một tầng một hộ, Lục Chinh ở tầng 18, sao Cố Hoài Sâm lại xuất hiện ở đây chứ?

Người đàn ông tiến vào, chỉ lên trời, “Tôi ở tầng trên, cửa vào thang máy bị trục trặc, đang sửa chữa.”

Đàm Hi ậm ừ một tiếng, bắt đầu dùng mũi chân vẽ xoắn ốc.

Cố Hoài Sâm đã từng gặp cô ra vào nơi này rất nhiều lần, không khỏi hắng giọng: “Thì ra cô ở tầng 18, thật đúng là có duyên quá!”

Nghe thế, thiếu nữ ngẩng đầu, nhìn về phía anh ta cười, “Ừm, đúng là rất trùng hợp...”

Trùng hợp tới mức ngay từ lần đầu tiên gặp anh ta, cô còn tưởng rằng người kia đã trở lại.

Dịu dàng y như nhau, đặc biệt là lúc cười, có cảm giác như không khí xung quanh cũng trở nên mềm mại...

Đinh ---

Tới nơi.

Cửa thang máy mở ra, người đàn ông tiến lên một bước, duỗi tay chắn cửa, làm động tác mời cô ra trước.

Đàm Hi hơi hốt hoảng, lập tức như xuyên thời gian trở về quá khứ, quay lại vườn trường Stanford tràn đầy cỏ non mơn mởn, ở nơi đó, đã từng có một chàng trai luôn chắn cửa thang máy cho cô, để cô ra ngoài trước như thế.

Quần tây, áo sơ mi, ôn nhuận và tuấn tú.