Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1169: DAVID TỎ TÌNH, TÔI ĐÃ RUNG ĐỘNG VÌ EM RỒI

Ba ngày sau, Hàn Sóc về nước, Đàm Hi và Nhiễm Dao cùng đi đón.

Cô đội một chiếc mũ bóng chày, áo thun liền mũ màu đen, quần jeans, giày thể thao, khẩu trang che hết nửa khuôn mặt, vừa ngầu vừa đẹp trai.

“Bên này...” Nhiễm Dao vẫy tay Ánh mắt của Hàn Sóc bỗng toát lên ý cười, xua tan đi vẻ lạnh lùng1vốn có.

Đàm Hi lái xe, tìm một chỗ ăn cơm trưa. Trong thời gian đợi món ăn được mang lên, mọi người nhắc đến nguy cơ lần này.

“... May mà không có gì xảy ra!” Nhiễm Dao vỗ ngực, vẻ mặt hoảng sợ.

Hàn Sóc thì không có biểu cảm gì, cảm xúc cũng không có biến động gì lớn, cứ như người ngoài cuộc vậy.

Đàm8Hi nhìn cô ấy:“An Diệu và Dạ đại ảnh hậu ra mặt vì An An.”

“Tìm thấy An An rồi?” Lần này ánh mắt Sàn Sóc đã ánh lên chút sắc màu. Đàm Hi gật đầu: “Dạ Huy Nguyệt nói, cậu ấy đang ở tỉnh Thanh.” “Tỉnh Thanh?”

“Cậu ấy đi đến đó làm gì?” “Du lịch, hoặc ngồi thiền?”

Ăn xong, Đàm Hi đưa Hàn Sóc về2khách sạn.

Buổi chiều nhận được cuộc gọi của David: “Hey, cưng à, tôi đã đến Hoa Hạ rồi, em vẫn còn ở đảo Phuket à?” Hàn Sóc ngồi dậy, vừa mới ngủ trưa dậy, đầu óc hơi mơ màng: “... Không có, tôi về nước rồi.” Hai người hẹn địa điểm gặp nhau, Hàn Sóc kết thúc cuộc gọi, cả người mềm nhũn nằm dài4trên giường. Cô biết, David muốn nói gì. Nhìn chằm chằm vào trần nhà, thở dài một tiếng, đột nhiên bật dậy, xuống giường, làm vệ sinh cá nhân. sửa soạn xong xuôi, xách túi ra ngoài. 4 giờ chiều, ánh nắng mặt trời gay gắt, mặt đất nóng như lửa đốt. Hàn Sóc ngồi trong xe taxi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời chói chang khiến cô phải nheo mắt lại. Cô thầm nghĩ, nếu rắc một nắm thì là thì có khi nào sẽ ngửi được mùi thịt không?

Quán cà phê số 16, đường Tây, phố Trường An. Do ở vị trí trong góc nên việc làm ăn không tốt lắm, mọi người đến chỉ vì muốn một không gian yên tĩnh.

David đã đến từ lâu, mặc một bộ đồ vest, trông rất chính thức, trước mặt có để một ly nước chanh đã uống được một nửa, có thể thấy đã đợi được một lúc lâu rồi. “Xin lỗi, tôi đến trễ.” David đứng dậy, kéo ghế thay cho cô, nở nụ cười mê người: “Không sao, đến trễ là độc quyền của phụ nữ.”

“So, chờ đợi là nghĩa vụ của quý ông ư?”

David ngồi xuống, đối diện với cô, “Nếu trong mắt em, tôi tồn tại với hình tượng là một quý ông.” Vậy thì chờ đợi chính là nghĩa vụ của David.

Hàn Sóc mỉm cười, không đáp lời.

“Chào hai vị, xin hỏi hai vị muốn uống gì?”

David mời Hàn Sóc gọi trước.

Hàn Sóc cũng không chổi từ: “Ly nước chanh đá.” Phục vụ nhìn David, David gọi một ly cà phê đen. Hàn Sóc thật sự rất muốn hỏi, trời nóng thể này mà mặc đồ vest, đeo cà vạt, lại còn uống cà phê đen, không thấy nóng sao?

“Đầu tiên, tôi phải cảm ơn em đã giúp tôi hoàn thành Camelia. Em là một diễn viên rất có thiên phú, chững chạc, xinh đẹp, gợi cảm, thỉnh thoảng lại toát ra khí chất trung tính. Khi còn ở Manhattan, chúng ta đã hợp tác rất vui vẻ.”

Hàn Sóc im lặng lắng nghe, rũ mắt xuống. “Hey, cưng à, em có thể nhìn vào mắt tôi không?

Hàn Sóc ngước mắt lên, nở nụ cười dịu dàng: “Được thôi.” David thở phào: “Camelia có thể có được thành tích như ngày hôm nay đó là kết quả mà chúng ta cùng nỗ lực làm nên. Tôi rất trân trọng từng phút giây trong quá trình quay, đó sẽ là một đoạn hồi ức rất đẹp, đúng không?”

Hàn Sóc gật đầu: “Tất nhiên.”

Suy cho cùng vẫn là chuyển nghề nửa chừng, tuy vớ phải được chân Phật được huấn luyện trong một thời gian ngắn, nhưng khi thật sự đến phim trường, Hàn Sóc vẫn là một dân gà mờ, không biết một tí gì.

Là David tận tình chỉ dạy cô, từ tiếp xúc nhân vật đến định hình nó nên Hàn Sóc mới có bước tiến bộ thần tốc, thuận lợi hoàn thành việc quay phim.

Không thể phủ nhận, David là một đạo diễn tài ba, cũng là một thầy giáo giỏi.

Khoảng thời gian đó, những gì Hàn Sóc nhìn thấy, những gì trong lòng Hàn Sóc nghĩ đến, ngoại trừ quay phim ra thì vẫn là quay phim. Năm năm, cuối cùng cô cũng tìm được một việc đáng để tập trung, có thể giúp cô quên đi những chuyện không vui, tạm thời cảm thấy an lòng. Cơ hội đến như trộm được, vì thế cô phải cố gắng làm tốt nhất.

“Tôi thích sự nghiêm túc của em, thích thiên phú của em, càng thích tính cách kiên cường không chịu khuất phục của em. Chole, tôi nghĩ tôi đã rung động vì em rồi.”

David ôm ngực, biểu cảm nghiêm túc.

Nếu không phải David đã có vợ, Hàn Sóc sẽ cảm thấy người đàn ông thâm tình này thật sự yêu cô say đắm.

Lời tỏ tình của người nước ngoài, có phải cũng đều... khụ... mỹ miều như thế không?

“Chole, em đồng ý làm bạn gái của tôi không?” David mong chờ hỏi.

“Xin lỗi.”

“Nếu tôi chịu ly hôn thì sao?”

Khóe môi cô co rút: “David, nếu tôi nhớ không nhầm thì ông đã ly hôn bốn lần rồi phải không?” “Không, là năm lần.” David đính chính lại, không hề có vẻ như nói đùa. “...Ồ.” Ông còn có vẻ thấy khá tự hào đấy. “Em để ý điều này?” Vẻ mặt Hàn Sóc nghiêm túc: “Ông nên biết, phụ nữ Hoa Hạ đều khá bảo thủ, họ đều rất để ý, cực kỳ để ý việc chồng mình đã từng ly hôn.”

“Không không không... không phải chồng, mà là bạn trai. Bây giờ tôi chỉ muốn giữ mối quan hệ bạn trai bạn gái với em thôi.”

“Thì cũng như nhau.” “Vậy sao?” David thấy khó hiểu. Hàn Sóc gật đầu một cách trịnh trọng: “Đúng vậy.” “Vậy được rồi, đây có thể là... sự khác biệt giữa văn hóa Trung Tây?” Hàn Sóc tặng cho David ánh mắt “ông rất thông minh“. David nhún vai, nói thật, ông ta không hiểu cho lắm.

“Vì thế rất xin lỗi, tôi không thể đồng ý với ông được.” “Ồ, như vậy thì tiếc quá.” David không cưỡng cầu thêm, không có dấu hiệu trở mặt. Ở một vài phương diện nào đó, ông ta thật sự rất lịch thiệp ra dáng một quý ông. “Em nên biết, bây giờ tôi vẫn còn rất thích em, nếu em thay đổi chủ ý, xin hãy nói cho tôi biết.”

Hàn Sóc: “Tôi sẽ nói.”

Đáng tiếc, cô mãi mãi sẽ không bao giờ thay đổi chủ ý.

Yêu một lãng tử đã đủ mệt rồi, nếu lãng tử này còn là một nghệ thuật gia hoặc đạo diễn, Chúa ơi, thế thì chết mất.

A Di Đà Phật!

“Ok, chúng ta bàn vào chuyện chính đi.” David cúi đầu, lấy đồ từ trong túi ra.

Hàn Sóc: “...” Té ra, màn tỏ tình lúc nãy không phải là chính sự”? Đúng là... fuck! “Đây là hợp đồng của phòng làm việc bên Hollywood gửi cho em, nếu em ký rồi thì em sẽ trở thành một nghệ sĩ đầu tiên của công ty.” Ông ta đẩy hợp đồng ra trước mặt Hàn Sóc. Hàn Sóc không động đậy. David nhún vai: “Không xem thử à?” “Ông nên biết rằng, tôi không muốn phát triển ở nội địa.” “Oh, cưng à, em xem trước đi rồi hẵng nói nhé?”

Hàn Sóc bán tín bán nghi cầm lên xem, toàn là tiếng Anh, rất nhiều từ chuyên ngành, cô thấy mù mờ chả hiểu gì, “Thế này đi, cho em thời gian một ngày, em cứ mang hợp đồng đi trước, về xem thật kỹ, ngày mai vào lúc này trả lời tôi nhé, được không?”

“Được.”

Bàn chuyện xong, hai người chia tay nhau ở cửa quán cà phê.

David: “Chole, thật sự không suy nghĩ lại sao?” Hàn Sóc đang nghĩ về chuyện hợp đồng, thuận miệng hỏi lại: “Suy nghĩ cái gì?” “Tôi đó!”

“Ặc...”

“Được rồi, xem ra thái độ của em rất kiên quyết.”

Ánh mắt David lóe lên tia đau thương, trước khi đi vẫn không quên chào tạm biệt với cô: “Tạm biệt.” Sau đó nhún vai, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhiều lúc, ngay cả bản thân cũng đều hận vẻ lịch lãm phong độ của mình, hết cách rồi...”

Hàn Sóc đứng đơ người trong gió.

Có vẻ đạo diễn hôm nay không được đúng lắm. Ừ! Chắc chắn là tối qua đi bar uống nhiều rượu rồi, nên bây giờ đầu óc vẫn chưa được tỉnh táo.

Hàn Sóc không về khách sạn, mà đi thẳng đến nơi làm việc của Đàm Hi.

Tòa nhà Thịnh Dụ. “Xin chào, xin hỏi cô tìm ai?” Nhân viên tiếp tân nhìn người phụ nữ đeo khẩu trang ăn mặc thoải mái bằng ánh mắt nghi ngờ, nhìn cô ta không giống như đến bàn bạc công việc.

“Tôi tìm Đàm Hi.”

“Xin hỏi cô có hẹn trước không?” “Không có...” “Thế thì...”

“Nhưng tôi có thể gọi điện thoại cho cô ấy, kêu cô ấy xuống đây. Cô có tin hay không?” Ánh mắt cô tóe lên tia sáng tinh nghịch, khiến tiếp tân ngơ ngác. Quả nhiên, cô cầm điện thoại ra, gọi vào một số, ừ hử đổi câu: “... Gái à, tớ đang ở dưới lầu công ty cậu, tự cậu xem mà lo liệu đi nhé, cúp máy đây.”

Chưa đầy 5 phút sau, Đàm Hi xuất hiện ở sảnh lớn, thở hổn hển: “Sao cậu lại đến đây thế?”

Hàn Sóc vén những sợi tóc lưa thưa trước trận, qua một lớp khẩu trang, giọng nói vốn đã trầm thấp nay càng thêm khàn khàn, “Tất nhiên là nhớ cậu rồi!”

“Miệng thối!” Đàm Hi bật cười. Hàn Sóc giơ tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, còn tiện thể vuốt cằm, động tác vừa lưu manh vừa lẳng lơ, sau đó đi vào trong thang máy với tư thế hết sức nghênh ngang.

Để lại cô tiếp tân ngơ ngác như bị sét đánh, mất một lúc lâu sau mới phản ứng lại. Văn phòng tổng tài tầng 27.

“Khí thể dữ!” Hàn Sóc lượn hai vòng, miệng cứ chậc chậc mãi không ngừng, “Trước đây đã nói rồi, giàu có sẽ không quên bạn bè, cậu còn nhớ không?” “Có nói qua sao?” Đàm Hi nghiêng đầu, đưa ly nước ấm cho cô. Hàn Sóc vừa vào cửa liền tháo khẩu trang ra, giờ đây cô đang ngồi trên bàn làm việc, hai chân rũ xuống đúng đưa giữa không trung.

“Đừng hòng ăn quỵt nhé!” Nói xong, ngửa đầu uống sạch nước. “Nói đi, tìm tớ có việc gì?”

Hàn Sóc bày ra vẻ mặt “tớ biết ngay sẽ không thể giấu được cậu”, cô lấy một bản hợp đồng từ trong túi ra, “Nhà tư bản lớn, cậu giỏi tiếng Anh, phiền cậu xem giúp tớ đi.”