“Chu tổng?” Amy hơi ngẩn người, dường như khó hiểu. Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng, “Có vấn đề gì không?”
“... Đó chỉ là một bộ phim cấp B.” Ngụ ý rằng, thứ thô tục không vừa mắt không đáng để xem.
“Ha.” Người đàn ông cười một tiếng rất ngắn, khiến người khác cảm thấy áp lực vô hình đè nặng.1Amy thấy thế rủ mắt xuống, sau gáy bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo dâng lên. “Nếu Tinh Huy muốn đặt chân sang Hollywood mà chỉ dựa vào một bộ phim này, vậy đừng nói là phim cấp B, dù là phim cấp C tôi cũng phải xem xem sao!” Ánh mắt Amy trở nên căng thẳng: “...Tôi hiểu rồi.”8Từ khi sáng lập Thế Kỷ cho đến nay, Chu Dịch giống như con chó điên cắn chặt lấy Tinh Huy không chịu buông. Tất cả những chuyện bất lợi cho Tinh Huy hắn đều sẽ làm, cho dù có lỗ vốn một nghìn cũng phải làm địch tổn thương tám trăm. Không ai biết được nguyên do trong đó, cũng không2ai rõ ý thù địch của vị đại gia này từ đâu mà có. Dù sao thì cũng cứ là vô duyên vô cớ thù hận như vậy. Năm năm, Thế Kỷ đã cướp được không ít tài nguyên từ trong tay Tinh Huy, động chút là lôi kéo người, hở ra là chặn đường cướp tài nguyên. Nói tóm lại, Tinh4Huy gặp họa là Chu Dịch vui, toàn bộ người từ trên xuống dưới trong tòa nhà Thế Kỷ đều hưởng phúc theo.
Đương nhiên Tinh Huy cũng không phải kẻ đơn giản, đương nhiên sẽ nổi dậy đánh trả.
Nay hai bên đã như nước với lửa, quyết không dung hòa với nhau. “Ngoài ra.” Chu Dịch lạnh lùng lên tiếng, “Tôi làm việc gì không đến lượt cô dạy dỗ.”
Amy mím môi, lòng sợ hãi.
Chu Dịch thu lại ánh mắt tràn ngập cảm giác áp bức, lãnh đạm nói: “Tìm cô đến là vì chuyện chọn nữ chính cho bộ Bình minh sau đêm lạnh, nghe nói đạo diễn Cận không hài lòng lắm thì phải?”
Amy vừa thoải mái hơn đôi chút, giờ đây trái tim lại trầm xuống.
“Anh cũng biết rồi đó, Cận Kỷ Nguyên nổi tiếng là cây tài khinh người, mắt cao hơn đầu, trong khâu chọn diễn viên cũng rất hà khắc. Tôi đã tìm ông ta nói chuyện hai lần nhưng đều... kết thúc không mấy vui vẻ.” “Cho đến nay, công ty đã có những nghệ sĩ nào đi thử vai rồi?” “Bình San, Chu Tịnh, còn có cả Tôn Hiểu Thần nữa.”
Người đàn ông hơi nhíu chặt mày lại: “Đều là nữ diễn viên dưới tay cô?” Amy không hề thấy chột dạ mà thản nhiên nghênh đón ánh mắt dò xét của Chu Dịch, tự tin cong môi lên: “Đúng vậy, đều là nghệ sĩ của tôi, nhưng không thể phủ nhận rằng họ có thực lực để nhận vai nữ chính một bộ phim điện ảnh, không phải vậy sao?” Chu Dịch ngửa ra sau, dựa vào lưng chiếc ghế da, có cảm giác lười biếng nhàn nhã. Dáng vẻ thoải mái, như cười như không.
“Nếu cô đã nói đến thực lực, vậy thử nói xem, rốt cuộc là họ có thực lực gì?”
Amy trầm ngâm một lát, “Bình San, hai lần được Kim Bạch Hoa xướng tên, từ khi debut đã là nhân vật có tiếng trong giới điện ảnh, cho dù xét về diễn xuất, danh tiếng thì cũng đều là hàng một hạng hai trong giới giải trí Hoa Hạ này. Chu Tịnh, ngọc nữ thế hệ mới, cần nhan sắc có nhan sắc, cần vóc dáng có vóc dáng, hơn nữa cô ấy nổi tiếng chính nhờ đóng phim văn nghệ, dám cởi dám lộ, cầu tiến hơn bất cứ ai. Lại nói đến Tôn Hiểu Thần, nữ chính doanh thu phòng vé hai tỷ mới được thăng hạng, đang lúc hot, chỉ cần nhận đại một bộ phim điện ảnh, thống kê doanh thu phòng vé đã có thể đạt mức trên trăm triệu rồi.”
“Những thứ đó chẳng lẽ không đủ để trở thành nữ chính của bộ Bình minh sau đêm lạnh" hay sao?” Nói đến cuối cùng, Amy đã có chút kích động.
Không phải bởi vì cô ta có điều gì bất mãn, mà là vì không quen cái kiểu bới móc kén chọn người dưới tay cô ta của Cận Kỳ Nguyên.
Dựa vào đâu chứ?
Mỗi người của cô ta đều không phải là cái bình bông, nhưng lại cứ bị ông ta chê bai như vậy, có ai lại không nổi nóng chứ?
Gương mặt Chu Dịch không chút biểu cảm: “Độ tuổi của Bình San đã hơi cao. Chu Tịnh thì không phù hợp với hình tượng. Còn về Tôn Hiểu Thần, sức kêu gọi khá được, nhưng diễn xuất hoàn toàn còn chưa bật hẳn lên được. Cô nên biết là bộ “Bình minh sau đêm lạnh sẽ được mang đi tranh giải thưởng, không cần ngôi sao lớn, không yêu cầu doanh thu phòng vé cao, thậm chí không ai hỏi han gì đến cũng không sao cả.” Hơi ngưng lại một chút, “Tôi đã bàn bạc với đạo diễn rồi, đồng ý tổ chức vòng loại thử vai.”
Sắc mặt Amy lộ vẻ kinh ngạc, nhưng không dám có bất cứ ý kiến gì khác.
“Lo cho tốt người trong tay cô đi, đừng có đến làm phiền Cận Kỷ Nguyên nữa.”
Amy nghe vậy, sao còn chưa hiểu?
Chu Tịnh đó, chuyện thành thì ít phá hoại thì nhiều, chắc chắn cô ta đã cáo trạng với sếp rồi.
Đàm Hi đợi ở chỗ hẹn gần nửa tiếng, Hàn Sóc mới chậm chễ đi tới.
“Đợi lâu chưa?”
“Cũng bình thường, cũng mới chỉ ba mươi hai phút không bảy giây.” Hàn Sóc kéo ghế ngồi xuống, đặt túi ra phía sau, búng tay một cái gọi nhân viên phục vụ, “Một ly Latte, cảm ơn. Sau đó thêm một ly nữa cho người đẹp này.” Hất cằm nhìn Đàm Hi đang ngồi đối diện. “Vâng, quý khách vui lòng đợi thêm một lát.” Đàm Hi nhìn dáng vẻ hùng hổ của cô: “Nói đi, cậu gặp phải chuyện bất ngờ gì hả?” “Cái gì?” Ánh mắt hơi lóe lên. “Cậu không có thói quen đến muộn.” “Cậu là tiên tri đấy à?” Hàn Sóc cười hì hì một tiếng.
Đàm Hi nhướn mày.
“Chuyện này à... vừa rồi lúc tớ đang chuẩn bị đi thì có một vị khách không mời mà đến, làm lỡ mất một chút thời gian.”
“Just so?”
“Sure!” Hàn Sóc gật mạnh đầu.
Lúc đó, nhân viên phục vụ bưng cà phê đến, “Mời hai chị.” Hàn Sóc không có ý tiếp tục đề tài này, Đàm Hi cũng không truy hỏi thêm. Uống cà phê xong hai người ăn điểm tâm, no bụng rồi mới đi dạo trong trung tâm thương mại.
Bạn thân cùng đi dạo phố, ngoài ăn uống thì chỉ còn mua sắm điên cuồng.
Hàn Sóc vừa lấy được thù lao đóng phim, cũng dư dả, Đàm Hi đương nhiên cũng không thiếu tiền. Hai người dường như đi trữ hàng, càn quét từ quầy mỹ phẩm tầng một cho đến quẩy điện máy tầng tám.
“Cậu mua đồ to đùng thế này, có xách nổi không?” Hàn Sóc gõ lên tay cầm chiếc máy hút bụi, “Trước đây không nhận ra là cậu lại biết chăm sóc gia đình thế này đây?”
“Không còn cách nào khác, phụ nữ đã có gia đình buộc phải suy nghĩ cho gia đình, ngoài ra, cái thứ đồ chơi này không cần tớ xách, nhân viên trung tâm sẽ giao đến tận nhà.”
“Đợi đã...” Hàn Sóc giơ tay lên, mắt chớp chớp, “Phụ nữ đã có gia đình?”
“Thế là sao?”
Đàm Hi đang nghiên cứu một cái máy làm đậu tương, nghe vậy, không thèm ngẩng đầu lên, chỉ đáp: “Tức là cùng chung sống hợp pháp chứ còn sao nữa.” “Fuck... Hai người đăng ký kết hôn rồi à?!”
“Được đấy, bà Lục! Bản lĩnh cua trai của cậu đúng là đủ để viết thành sách được rồi đấy.”
“Thế à? Nhưng mà tớ cũng cảm thấy thế thật.” “...” Không tự sướng thì sẽ chết người à? Đàm Hi: “Cậu có đói không?”
“Sao?”
“Gọi Nhiễm Dao ra đây, tớ mời hai cậu ăn cơm.” “Chọn chỗ nào cũng được à?”
Đàm Hi nhún vai: “Đương nhiên.”
“Vậy thì tớ muốn ăn tôm hùm đất Australia!”
“Được, gọi điện đi.”
Mười phút sau, Đàm Hi quẹt thẻ thanh toán, Hàn Sóc ỉu xìu rụt đầu quay lại.
“Tiểu Công Trúa có hẹn rồi, chỉ có hai chúng ta thôi.”
“Có hẹn á?” Đàm Hi nhíu mày, “Với ai?”
“Không biết, tớ không hỏi.”
Cùng lúc đó, Nhiễm Dao tắt máy, đặt điện thoại vào trong túi xách. “Ai vậy?” Sở Kiêu ngồi đối diện ngẩng đầu lên, vẻ mặt tò mò.
“Làm bài thi của anh đi, đừng có hỏi linh tinh” Sở Kiều đặt bút sang một bên, “Tôi làm xong rồi, không tin cô xem đi!”
“Vậy sao?” Nhiễm Dao tỏ vẻ nghi ngờ, đón lẩy tờ bài làm anh ta đưa, rồi cầm tờ đáp án ở bên cạnh, bắt đầu đối chiếu, “Bút đỏ”
“Đây.”
Tích, tích, tích... vẫn là tích... “Từ bao giờ bài thi quốc gia lại đơn giản như vậy thế?” Nhìn qua gần như là điểm tuyệt đối. Sở Kiêu khẽ hừ, cằm hơi nhếch lên, “Không còn cách nào khá, con người quá thông minh, tôi cũng không muốn đâu!” “...” Nhiễm Dao không biết nói gì. “Này, cô còn chưa nói, vừa rồi là điện thoại của ai.” “Bạn thân.”
Tròng mắt Sở Kiêu đảo một vòng, “Tìm cô có chuyện à?”
“Làm gì?”
“Đi dạo phố, đi ăn.” “Chỉ thế thôi à? Quá đơn giản! Tôi cũng có thể đi cùng cô mà!” Khóe miệng Nhiễm Dao khẽ giật: “Giống nhau được à? Bạn thân là bạn thân, anh là anh.” “Cô nói thử xem, khác nhau ở chỗ nào nào?” Chàng trai nháy mắt tinh nghịch. Nhiễm Dao phồng má lên, nhịn đến mức hai má đỏ bừng, một lúc sau mới thốt ra một câu: “Dạo phố với người khác giới và dạo phố với người cùng giới, là một khái niệm giống nhau hay sao?”
“Ồ, nghe cũng có lý nhỉ...” Anh ta thích nhìn dáng vẻ đỏ mặt tía tại của cô nhóc này, vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu, nếu như không vì e dè làm cô sợ thì Sở Kiều đã giơ tay ra sờ véo nắn bóp theo bản năng từ lâu rồi... “Vậy cô coi tôi giống như người cùng giới là được chứ gì?”
“Ôi trời đất ơi!” Đôi mắt hạnh trợn tròn lên, cái miệng nhỏ hơi há ra, “Có người cùng giới nào cao to như anh không hả?”
“Che à?”
“Khụ... thôi đừng chém nữa, anh làm bài tiếp đi!” “Tôi làm xong rồi đấy thôi!”
“Làm tiếp đề khác đi!”
“Không làm nữa, không làm nữa, có câu, lao động phải kết hợp với nghỉ ngơi.” Sở Kiều bắt đầu giở trò lười. Nhiễm Dao thở dài, “Anh không làm nữa thật ư?”
“Không làm thật!” Chàng mỹ nam nghiêm túc gật đầu.
“Được.” Nhiễm Dao đứng dậy, “Vậy thì tôi đi ăn với bạn thân đây.” “Đừng mà... Cô mà đi thì tôi biết phải làm sao? Không phải cô đã đồng ý làm bài tập với tôi trước kỳ thi công chức trong nước sao? Chân phải tôi vẫn còn đau, sao lại lật lọng như vậy chứ!”
Nhiễm Dao để trán, chỉ thấy đau đầu.
Chuyện bắt đầu từ một tuần trước, Sở Kiêu đến phòng làm việc tìm cô, đúng lúc đang dán poster thì chiếc đèn lớn bên cạnh bỗng nhiên đổ xuống. Nhìn thấy đèn sắp rơi lên người Nhiễm Dao, anh chàng này không nói hai lời trực tiếp che chắn cho cô. Chân phải bị gãy xương, phải bó bột, nghỉ ngơi hai tháng. Để báo đáp, Nhiễm Dao đồng ý cùng ôn thi với anh ta để chuẩn bị kỳ thi quốc gia.