“Chào buổi sáng, thị trưởng Tống.” Thái Dũng cười tiếp đón.
Mấy năm nay, anh ta luôn đi theo Tổng Tử Văn, nước lên thì thuyền lên, giờ đã lên đến cấp sở rồi.
“Chào buổi sáng.” Hơi gật đầu, lại nhét điện thoại vào trong túi quần, toàn bộ quá trình đều tỏ vẻ thản nhiên, vô cùng bình thản.
Thái Dũng không hề nghi ngờ gì, chỉ nói tiếp: “Hôm qua Cục Đường sắt đã đệ1trình lên bản quy hoạch tuyến tàu số 18 trong thành phố, nghe chủ nhiệm Trương nói là miếng đất ở Bá Châu kia tám phần là sẽ bị trưng dụng, hoàn toàn không tương xứng với mục đích ban đầu mà chúng ta tính toán để ra là làm thương mại... Bên đó, có cần phải chào hỏi, bôi trơn gì không?”
“Cậu tự nhìn mà làm đi, trước khi chính thức xác định thì8không cần làm quá gay gắt.”
Thái Dũng gật đầu: “Ngài yên tâm, tôi có chừng mực.”
Đinh!
Thang máy tới nơi, Thái Dũng nghiêng người để Tống Tử Văn vào trước, bản thân mình theo vào sau.
Trong lúc này, Wechat báo có tin nhắn mới hai lần, bởi vì bị tắt chuông nên chỉ rung.
Vẻ mặt Tống Tử Văn vẫn như bình thường, Thái Dũng không hề phát hiện ra.
Một đường đi vào văn phòng, cởi áo2khoác, treo vào lưng ghế, lại từ trong tủ âm tường lấy ấm trà ra, dùng nhíp gắp một ít trà bỏ vào trong ấm, sau đó đến phòng bên cạnh đun nước nóng.
Lá trà màu nâu lúc chìm lúc nổi trong làn nước sôi.
Tống Tử Văn hơi thất thần, chờ đến khi tay cảm nhận được cái nóng bỏng mới đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng tắt van ấm nước đi.
“Tiểu Trần.”
“Thị trưởng Tống.”
“Phiền4cậu chạy tới phòng y tế mua giúp tôi tuýp thuốc trị bỏng với.” Vừa nói vừa đưa thẻ qua, “Mật mã là sáu số
“Thuốc trị bỏng ư?” Ánh mắt dịch chuyển xuống tay Tổng Tử Văn, không khỏi kinh hô lên, “Bị bỏng nước sôi à?”
“Ừ”
“Ngài chờ một chút, tôi đi ngay bây giờ đây.”
Trở lại văn phòng, Tống Tử Văn đặt ấm trà xuống, rót nước.
Một tay mở tài liệu, bắt đầu đọc cẩn thận, “Bản kế hoạch xây dựng khu sinh thái xanh của Cục Bảo vệ Môi trường thành phố đã được phê duyệt“...
Năm phút sau, có tiếng đập cửa truyền vào.
“Mời vào.”
“Thị trưởng Tống, thuốc trị bỏng và thuốc tiêu viêm, một cái bôi ngoài da, một cái uống, liều lượng dùng đã được ghi rõ trên giấy rồi. À, còn đây là thẻ của ngài.”
“Làm phiền cậu rồi.”
“Không có gì. Ngài làm việc đi, tôi ra ngoài làm việc đấy ạ.”
“Ừ”
Tiểu Trần rời đi, còn đóng cửa lại một cách rất lễ phép.
Tống Tử Văn kiên trì đọc hết tài liệu rồi mới buông tay bóc hộp thuốc mỡ ra, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng, môi mỏng mím chặt.
Đột nhiên, bộp một tiếng, đập mạnh đồ trong tay xuống mặt bàn, bàn tay ấn mạnh, gân xanh nổi đầy trên cánh tay, thân thể hơi run rẩy.
Thật lâu sau mới khôi phục lại.
Mặt vẫn thản nhiên như cũ, nhưng ánh mắt thì sâu thẳm, tối tăm hơn lúc trước, y như hai cơn lốc xoáy thần bí làm nổi lên từng trận sóng gió.
Anh ta lấy điện thoại ra, tìm được số Tổng Bạch.
Gọi đi.
“Là anh.”
“Anh? Anh đọc chưa?”
“Ừ. Xiao là ai?”
“Khoan đã... Sắp xếp một phòng nghỉ riêng cho nhân chứng, nhớ kỹ, nhất định không thể để hắn và người đại diện của bị cáo chạm mặt nhau! Anh, bên em còn mười lăm phút nữa phải vào phiên tòa rồi, tạm thời không nói chuyện với anh ngay được đầu, tối gọi lại sau nhé.”
Tống Tử Văn: “...”
Mười giờ sáng, Cục Xây dựng thành phố tổ chức thu thập ý kiến, Tống Tử Văn tham dự và có bài nói chuyện.
Thái Dũng: “Báo Tình hình chính trị đương thời muốn phỏng vấn riêng, ý ngài thế nào ạ?”
“Để Tiểu Trần đi đi.”
“Vâng.”
Hơn 11 giờ, lại kết thúc một cuộc họp khác.
“Lão Tống, hiếm khi thấy cậu đến đây nha! Sao cậu lại tới tầng bảy này thế?”
“Báo cáo công việc, vừa mới kết thúc.”
“Thảo nào.” Người đàn ông cười sang sảng, “Cũng tới giờ rồi, tới nhà ăn ăn cơm cùng luôn chứ?”
“Tôi về văn phòng một chuyến đã, còn có mấy việc chưa giải quyết xong.”
“Được, thế tối đi trước, cậu cũng làm việc vừa phải thôi, chú ý dạ dày, sức khỏe là tiền vốn cách mạng mà.”
“Tôi biết mà.”
Trở lại văn phòng, Tống Tử Văn ngồi suốt mười lăm phút mới nhận được điện trả lời của Tổng Bạch.
“Anh, có đang bận không?”
“Không.”
“Không phải là anh đang ngồi chờ điện thoại của em đấy chứ? Vừa đổ một hồi chuông đã bắt máy rồi.” Khó mà làm người ta không nghi ngờ được.
Sắc mặt hơi trầm xuống, “Nói chuyện tử tế, đừng có cợt nhả nữa.”
Tống Bạch: Ai cợt nhả chứ hả?
“Vụ án xong rồi à?”
“Chưa, bị cáo phản cung giữa chừng, hẹn tái thẩm.” Khoan đã... từ lúc nào mà anh Cả nhà họ Tống lại quan tâm tới công việc của em trai thế này chứ?
Có vấn đề!
Chắc chắn có vấn đề!
“Sáng hôm nay, bức ảnh mà em gửi tới...” Nói một nửa, để lại một nửa, đúng là phong cách nói chuyện điển hình của chính khách.
Tổng Bạch lập tức hiểu ngay ra vấn đề, nụ cười xấu xa bò lên môi: “Anh và cô ấy đã chia tay nửa năm nay rồi, vẫn chưa bỏ xuống được cơ à?”
“Xiao là ai?” m sắc đã lạnh hơn.
“Cũng đúng, loại con gái đáng yêu như Nhiễm Dao, lại còn nhỏ nhắn xinh xắn nữa, đúng kiểu mấy gã đàn ông già đời thích nhất, trẻ trung phấn chấn, tràn đầy sức sống.” Tống Bạch không khỏi tự cảm khái, vừa nói còn vừa chắt lưỡi.
“Tống - Tiểu - Bạch, anh đang hỏi em đấy.” Gần xanh nổi đầy trán, Tống Tử Văn giơ tay day ấn đường.
“Hả? Anh trai à, anh hỏi cái gì ấy nhỉ? Vừa rồi em không nghe rõ, nhắc lại cái coi nào.”
“Giả ngu với anh đúng không?”
“Đừng mà... Em làm sao dám?”
“Vậy trả lời cho hẳn hoi!” Tống Tử Văn hơi gầm lên.
Tổng Bạch không dám tiếp tục làm càn nữa, “Người đăng bài đó là Sở Kiều.”
Sở Kiêu? Họ Sở..
Người đàn ông hơi nhíu mày, “Có quan hệ với Sở gia ở Tức Lệnh sao?”
“Anh, anh giỏi thật, em vừa nói Sở Kiều mà anh đã lập tức nghĩ ngay tới Sở gia rồi, anh cả không hổ là anh Cả, tài tình nhạy bén, tại thính mắt tinh...”
“Đừng nói lời vô nghĩa nữa, đi vào vấn đề đi.”
“Được rồi... Gia tộc họ Sở có nguồn gốc từ thành phố Tức Lệnh, mấy năm nay không ngừng vươn tay vào Giang Châu, Lâm Hoài và thủ đô. Có một nhánh đã cư trú ở thủ đô đại khái khoảng bốn, năm năm nay rồi. Hai nhánh của gia tộc này, một làm thương nhân, một làm chính trị. Nhu yếu phẩm Phúc Tường mà khoảng thời gian trước đã làm cho thị trường chứng khoán gió nổi mây vần chính là sản nghiệp của nhánh chính. Sở Hoài Sơn của nhánh phụ nhậm chức ở cục Lâm nghiệp, chắc anh cũng biết ông ta rồi.”
“Sở Kiều là nhánh chính hay nhánh phụ?”
“Nhánh phụ.”
“Sao em biết cậu ta?”
“Cậu ta là bạn cùng phòng của Dương Tự, từng ăn cơm với nhau mấy lần, sau đó thì kết bạn wechat với nhau, bình thường cũng chẳng có liên hệ gì.”
Tống Tử Văn im lặng, trong mắt lộ rõ vẻ trầm tư.
“À, còn nữa, cậu ta học đại học chính quy trong nước ở trường Đại học Chính trị và Pháp luật, ra nước ngoài làm nghiên cứu sinh chuyên ngành Xã hội học. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ Sở Hoài Sơn sẽ đẩy cậu ta đi theo con đường chính trị. Nói không chừng, sau này hai người còn làm chung một tòa nhà với nhau nữa đấy.”
“Anh biết rồi, cứ biết thế đã.” Nói xong liền lập tức cúp máy.
Tổng Bạch ngơ ra, “Alo? Anh à?”
Thế là cúp máy luôn à? Anh ta còn chưa kịp hỏi thêm đôi câu mà, gian trá! Quá gian trá!
Nhưng nghĩ tới dáng vẻ vì chờ điện thoại của anh ta mà Tống Tử Văn ngồi đen mặt cả nửa ngày, không thiết ăn thiết uống gì, đồng chí Tiểu Bạch lập tức cảm thấy tâm tình thật tốt.
Nhiễm Dao còn không biết rằng ảnh chụp chung của cô và Sở Kiều đã tạo ra một loạt các phản ứng dây chuyền. Lúc này, cô đang ngồi trên taxi về khách sạn.
“Con nhóc này, còn biết quay về cơ à?” Đàm Hi mở cửa, vừa thở phào nhẹ nhõm lại vừa không nhịn được mà trừng mắt.
Nhiễm Dao cười làm lành, “Cậu ở đây, đương nhiên tớ phải... chim mỏi cánh sẽ bay về tổ chứ!”
Đàm Hi nghiêng người để cô nàng đi vào.
Nhiễm Dao ngó trái ngó phải, ánh mắt bắn phá khắp trong phòng.
“Tìm cái gì thế?” Đàm Hi đóng cửa lại, dựa nghiêng trên tường, cười như có như không.
“Tài xế nói là Lục Soái giết tới cửa để bắt cậu mà?”
“Thì sao?”
“Tớ về muộn như thế còn chẳng phải là muốn tạo cơ hội cho thế giới riêng của hai người à? Cục cưng dễ dàng lắm chắc?”
“Ha... Vậy là tớ còn phải cảm ơn cậu chứ gì?”
Nhiễm Dao đi vòng quanh hai vòng, “Lục Soái đầu rồi?”
“Phòng.” Đàm Hi hướng về phía phòng ngủ mình, bĩu môi.
Hai má Nhiễm Dao đỏ hồng lên, nụ cười trở nên xấu xa, còn có phần chế nhạo, “Đây là... vừa mới vận động xong, cạn kiệt thể lực rồi hả?”
Đàm Hi cốc vào trán cô nàng, “Cả ngày cậu toàn nghĩ linh ta linh tinh gì thế hả?”
“Chẳng lẽ không phải à?”
“Hội chứng lệch múi giờ, OK?”
“...” Ai tin được chứ, xí!
Đàm Hi không buồn giải thích, dùng máy bàn gọi phục vục phòng, trong lúc chờ đợi thì quay đầu nhìn Nhiễm Dao: “Còn chưa ăn tối đúng không?”
Lắc đầu.
“Muốn ăn gì, qua đây gọi đi.”
“Ôi! Cảm ơn Đàm Tổng bao nuôi.”
Khóe miệng Đàm Hi run rẩy.
Hôm sau, khi Nhiễm Dao ngủ dậy thì Đàm Hi và Lục Chinh đã ra ngoài rồi, để lại giấy nhắn trong phòng khách, đại ý là: Chúng tớ ra ngoài chơi đây, không tiện mang theo chó độc thân như cậu, tự mình chăm sóc bản thân nhé.
Trái tim nhỏ bé yếu đuối của Nhiễm Dao lập tức trúng một vạn điểm bạo kích.
Đàm Hi tưởng rằng Lục Chinh muốn đưa cô tới trung tâm thương mại mua sắm, hoặc không thì kiểu gì cũng phải đi ăn một bữa cơm lãng mạn kiểu Pháp, lại tay trong tay chậm rãi thưởng thức CBD NewYork, hoặc là tới Sở giao dịch chứng khoán NewYork xem nghi thức gõ chuông để thể hiện hùng tâm chí tráng gì đó mới đúng chứ, đáng tiếc, đều không phải.
Không ngờ anh lại lôi cô tới quán bar.
Ban ngày ban mặt mà tới quán bar ư?
Hơn nữa, còn chính là quán bar mà lúc trước cô bị gã bartender nhét cho tờ giấy hẹn hò kia!
Cô nghĩ thầm, thôi rồi, nhưng chuyện mà anh đã muốn làm thì có trời mới cản nổi.
Hơn nữa, vào những lúc như thế này, càng cản thì người nào đó sẽ càng tức giận, thôi vậy, đành phải theo thôi!
“Anh chắc là muốn vào đấy chứ?” Đàm Hi mỉm cười, cố tỏ vẻ bình thản, xác nhận lại đến lần thứ năm.
“Đương nhiên, nhìn anh giống đang nói đùa lắm à?”
“Ban ngày ban mặt muốn uống rượu à?”
“Không, anh tới hỏi thăm người ta.” Nhị Gia cười âm hiểm.