Người làm chủ quá giỏi, mọi việc đều nhúng tay vào thì kết quả của nó là nhân viên sẽ trở nên quá yếu kém, khó làm được việc lớn.
“Tôi không thể làm hết tất cả mọi chuyện.1Nếu mọi người không thể nhanh chóng trưởng thành thì tương lai của phòng giao dịch sẽ rất tối tăm.” Đàm Hi khựng lại, ánh mắt chứa đầy ý sâu xa: “Anh hiểu chứ?”
Lâm Tâm cắn răng: “Đã8hiểu.” Anh ta không thể dựa dẫm vào Đàm Hi nữa. Phúc Tường chính là một lần khảo nghiệm và luyện tập dành cho anh ta.
Ngày hôm sau, Đàm Hi quả thật không đến công ty.
Bởi vì, ngày2hội gia đình mỗi tháng một lần của nhà trẻ Cẩm Hoa đến rồi.
Ngày hôm trước, Ngộ Hạ kêu Đàm Hi vào phòng ngủ, nói đúng hơn là phòng quần áo trong phòng ngủ.
“Mommy, ngày mai mẹ sẽ4mặc gì đến trường?”
Đàm Hi nghĩ ngợi, lấy một bộ đồ thể thao ở tít bên trong cùng ra, ướm thử trước mặt con gái, “Thế nào?”
“Không đẹp.”
“Chỗ nào không đẹp?”
“Màu sắc xám xịt quá.”
Đàm Hi lấy một bộ màu đỏ ra: “Bộ này thì sao?”
Ngộ Hạ chỉ vào hoa văn tròn màu vàng bên trên: “Nhìn hơi giống trứng xào cà chua.”
“Vậy... con chọn giúp mommy nhé?”
“Vâng ạ!”
Cô bé đẩy một cánh cửa tủ khác ra, nhanh chóng tìm thấy mục tiêu: “Cái này đẹp!” Giống như... đã có âm mưu từ trước.
Đàm Hi lấy ra, áo liền mũ chuột Mickey với ba màu đỏ đen trắng chủ đạo, bên dưới phối với chiếc quần thể thao ống bó, một bộ hoàn chỉnh.
“Mommy, có đẹp không?” “Đẹp...” Nhưng, sao cô không nhớ mình có bộ đồ này nhỉ? “Hihi! Con và ba cùng chọn đó.” Cô bé ngước cái đầu nhỏ lên, trông rất là tự hào.
Đàm Hi nhướng mày, đang tính hỏi kỹ hơn.
Cửa phòng đột nhiên được mở từ bên ngoài, Lục Chinh dẫn con trai vào, một lớn một nhỏ đều mặc áo liền mũ và quần thể thao, tương tự với bộ đồ trên tay Đàm Hi, nhưng hình vẽ thì lại khác nhau.
“Ba và em trai là Buzz Lightyear, con và mommy là Mickey!”
Đàm Hi: “Mua khi nào vậy?”
Lục Chinh: “Hôm qua.”
“Mommy, đây là surprise mà ba và con dành cho mẹ đấy! Có thích không?”
“Cảm ơn bé ngoan, moah!”
Một nụ hôn rơi xuống gò má mũm mĩm của cô bé, Ngô Hạ híp mắt bật cười.
Ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng, một nhà bốn người sửa soạn xuất phát.
Đàm Hi và Lục Chinh đội nón bóng chày, một người dắt con trai, một người dắt con gái, “Đi thôi!”
8 giờ 30 phút, chiếc Hummer màu đen dùng trước của trường mầm non Cẩm Hoa.
Đàm Hi dẫn hai chị em đứng dưới bóng râm, Lục Chính đi đỗ xe.
“Ha Ha...”
“Dịch Hạo Lâm!” Cô bé nhảy lên vẫy tay, nụ cười còn tươi rói hơn cả ánh nắng mặt trời.
Đàm Hi nhìn theo, thấy một người đàn ông mặc đồ tây và một cậu nhóc đáng yêu đang đi về phía họ.
A Lưu nhấc mí mắt lên nhìn, không lâu sau lại cụp mắt xuống, hôm qua xem phóng sự ngủ hơi muộn, giờ đây cậu bé thấy buồn ngủ quá.
“Hạ Hạ, đây là chị gái của cậu sao?” Cậu nhóc chỉ vào Đàm Hi.
“Không phải, đây là mẹ của tớ!”
“Hả? Mẹ cậu đẹp quá, trẻ quá!”
Dù Đàm Hi có hướng nội cũng nhịn không được mà mỉm cười. Phụ nữ sợ rằng sẽ chẳng có ai không muốn được khen trẻ trung và xinh đẹp. Huống gì cậu nhóc này có mày rậm mắt to, làn da trắng nõn, thật sự rất đáng yêu.
“Cảm ơn cháu nhé.”
“Chào dì, cháu tên là Dịch Hạo Lâm, là bạn cùng bàn với Hạ Hạ. Dì có thể gọi cháu là Chuột Nhỏ”
“Ừ... cái tên rất đáng yêu.”
Khuôn mặt cậu bé đỏ bừng, giống như đang ngại ngùng.
“Còn nữa, đây là ba cháu!” Dịch Hạo Lâm lắc tay, làm cánh tay của ba cậu cũng lắc theo.
Lúc này tầm mắt của Đàm Hi mới dừng lại trên người anh ta, vóc người rất cao, ước chừng cao hơn 1m9, mặt chữ điển, khuôn mặt toát lên một khí chất chính trực, “Xin chào, tôi là ba của Dịch Hạo Lâm.”
Đàm Hi khẽ gật đầu: “Xin chào, tôi là mẹ của Đàm Ngộ Hạ.”
“Lúc trước vẫn luôn nghe Hạo Lâm nhắc đến công chúa nhỏ Hạ Hạ, chắc là cô bé xinh đẹp này đây.” Ba Dịch giơ tay ra với Ngộ Hạ, “Rất vui được quen biết cháu.”
Người đàn ông cao lớn khom lưng xuống, giống như một chú gấu vĩ đại, nhưng mỉm cười rất thân thiết.
Ban đầu Ngộ Hạ thấy hơi sợ cái chú cao lớn này, nhưng khi nhìn vào đôi mắt dịu dàng mang theo ý cười kia, lại nghe thêm một tiếng “cô bé xinh đẹp”, cô bé bỗng dưng thấy vui sướng trong lòng.
Bàn tay mủm mỉm đưa ra, bắt lấy bàn tay to của anh ta, ra vẻ lắc lắc hai cái: “Cháu cũng rất vui khi được gặp chú!”
“Đúng là một đứa bé đáng yêu...”
A Lưu làm người vô hình ở bên cạnh. Cậu bé bĩu môi, đồ mít ướt này thích nghe lời ngon tiếng ngọt, sớm muộn gì cũng sẽ bị bán đến vùng núi hẻo lánh làm vợ cho người ta thôi.
“Mẹ của Ngộ Hạ, cậu bé đẹp trai này là...” Ba Dịch sớm đã chú ý đến A Lưu có khí chất lạnh lùng đứng bên cạnh công chúa nhỏ.
Đàm Hi: “Con trai tôi.”
Ba Dịch khẽ sửng sốt, sau đó tỏ vẻ hâm mộ: “Đúng là may mắn.”
“Ông xã...” Đột nhiên, một giọng nữ bén nhọn vọng đến từ phương xa.
Cô ta mặc một chiếc váy màu đỏ, trang điểm xinh đẹp, đeo một chiếc kính râm, rất trẻ trung cũng rất thời trang, những kiểu ăn mặc này lại hoàn toàn không phù hợp với ngôi trường phía sau lưng.
Nói thế nào nhỉ, giống như một người mẫu đi sàn chữ T, chứ không phải là một người mẹ đến tham gia hoạt động gia đình.
Đàm Hi chỉ nhìn một lần rồi dời tầm mắt đi, trong đầu chỉ xuất hiện bốn chữ: chỉ được vẻ ngoài.
Dịch Hạo Lâm mím môi, bàn tay đang nắm lấy tay ba hơi siết chặt.
Nụ cười trên khuôn mặt của anh Dịch vơi đi, “Mua nước xong rồi?”
“Không tìm thấy cửa hàng tiện lợi.”
“Vậy sao em lại đi lâu như thế?”
“À, em lên xe trang điểm lại, vị này là?” Cô ta xoay lại, nhìn Đàm Hi xuyên qua chiếc kính râm.