Đàm Hi xem lướt qua tư liệu từ đầu đến cuối. Trong báo cáo này không chỉ có phương hướng đầu tư của Trương Như Thu, mà còn có cả của hai vợ chồng Công Hải Thành và Đàm Vi.
Không khó phát hiện ra, kẻ đóng vai trò chủ đạo chính là Uông Hải Thành và Đàm Vi.
Trương Như Thu với vai trò kẻ ăn theo, cũng kiếm được không1ít lợi lộc.
“Uông Hải Thành này có lại lịch thế nào?”
“Nhà giàu thần bí, không phải người Tứ Phương Thành. Sau khi kết hôn với Đàm Vi, hắn mới bắt đầu cắm rễ ở đây. Hắn rất ít khi lộ diện trong giới công thương nghiệp, nhưng lại có một địa vị nhất định trong giới tài chính.”
Đàm Hi lật đến trang cuối cùng, là tư liệu cá nhân của8Uông Hải Thành, càng đọc xuống dưới, chân mày càng nhíu chặt.
Lập nghiệp từ bàn tay trắng... Tổng tài Tập đoàn Khánh Tường... phát tài ở Malaysia... kết hôn với ngôi sao nổi tiếng Đàm Vi vào năm ngoái...
Ngoài những điều đó ra thì không có thêm bất cứ kỳ tin tức hữu dụng nào.
Đột nhiên, tầm mắt cô dừng lại trên một đoạn chữ, ánh mắt Đàm Hi trở2nên kinh ngạc: “Mua vào cổ phiếu của công ty văn hóa Cực Dịch, trong một tháng đổi lấy 1 tỷ tệ tiền mặt?”
“Theo Số liệu tài sản minh tinh mới nhất vừa được công bố vào hôm trước, tôi cũng vô tình nhìn thấy. Thông thường, kiểu số liệu này thường được viết theo kiểu ước lượng mà thôi.”
Cũng tức là, số tiền Đàm Vi kiếm được có thể4nhiều hơn 1 tỷ.
“Thường nói phụ nữ giỏi giang không bằng gả được cho người giỏi. Cô em họ này của tôi lại chọn được một người chồng tốt nhỉ.”
Nghe thấy câu như khen như chế của cô, Lâm Tâm không thể đoán được suy nghĩ thật sự của Đàm Hi, nên dứt khoát không tiếp lời.
“Tôi đoán, giới giải trí chắc đã tôn Đàm Vị thành thần cổ phiếu rồi nhỉ?”
“Không sai, rất nhiều tuần san tạp chí đều viết về năng lực hút tiền của cô ta ghê gớm như thế nào, ánh mắt nhạy bén thế nào.”
“Ha...” Đàm Hi nhếch môi, như cười như không.
Mi mắt Lâm Tâm khẽ cử động, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhưng không bắt lại được, “Tôi cứ cảm thấy... hai vợ chồng Uông Hải Thành và Đàm Vì không khỏi liên quan đến việc Nhu yếu phẩm Thụy lệ thu mua Phúc Tường lần này. Trương Như Thu chỉ là một con bù nhìn được trưng ra.”
Đàm Hi nhìn anh ta với ánh mắt tán thưởng: “Không sai, có thể nghĩ được những điều này, đã chứng minh khoảng thời gian làm thư ký này không hề uổng phí.”
Lâm Tầm gãi đầu: “Là cô dẫn dắt tốt. Vậy... rốt cuộc họ muốn làm gì?”
“Cuộc hôn nhân của Uông Hải Thành và Đàm Vị là mô hình “nhà giàu + minh tinh” kết hợp điển hình. Kẻ trước
mượn dùng độ nổi tiếng của kẻ sau, kẻ sau nhờ vào mối quan hệ của kẻ trước. Cộng thêm danh tiếng của Đàm Vĩ trong ngành này, anh cảm thấy sẽ có kết quả gì?”
Lâm Tầm trầm ngâm, sau đó giật mình: “Thu hút khách lẻ mù quáng!”
“Không sai, Đàm Vi mang theo hiệu ứng minh tinh thì đồng nghĩa với việc tuyên truyền quảng cáo miễn phí, những ví dụ đầu tư thành công điển hình đã tạo dựng lên được hình tượng Buffett phiên bản nữ trong đầu quân chúng, rất dễ thu hút những kẻ mù quáng đi theo. Nếu lúc này lại tung ra tin cô ta muốn thu mua một công ty đã lên sàn nào đó, anh đoán khách lẻ sẽ làm thế nào?”
“Mua vào mạnh, giá cổ phiếu tăng lên vùn vụt.”
“Nhưng rõ ràng số tiền đầu tư trong tay Trương Như Thu không đủ, muốn mua lại Phúc Tường thì ít nhất phải cần nhiêu đây...” Đàm Hi xòe 5 ngón tay, lắc qua lắc lại, “5 tỷ không phải là một con số nhỏ, nhưng chỉ dựa vào số tài sản hùng hậu của Uông Hải Thành và số tiền kiếm được của Đàm Vi, cũng không thể tự móc ra được nhiều tiền như thế. Huống chi Thụy Lệ chỉ là một cái vỏ rỗng, họ dựa vào gì để thu mua một công ty đã lên sàn chứ?”
“Vì thế Trương Như Thu mới tìm lên tận cửa, tìm kiếm nguồn vốn?”
“Không.” Đàm Hi lắc đầu, đóng tư liệu lại, đặt sang một bên, “Bà ta đến chỉ vì muốn nghe ngóng thăm dò chứ không ôm hy vọng thương lượng thành công. Vì thế sau khi chúng ta từ chối khéo, bà ta mới lựa chọn từ bỏ một cách dễ dàng như thế.”
“Xem ra, bà ta quả thật rất thiếu tiền.” Lâm Tầm nghĩ ngợi.
Nếu không sao lại tìm đến kẻ thù như Đàm Hi chứ?
Điều này đã nói lên lúc đó Trương Như Thu đã mang theo tấm thái “chữa ngựa chết thành ngựa sống”: Tóm lại phải đến thử một lần.
Đợi đã!
Lần thu mua này lại bị bà ta coi như “ngựa chết“...
“Phát hiện ra có chỗ không bình thường?” Đàm Hi khẽ cười.
Ánh mắt Lầm Tần nặng nề, một khả năng bỗng nhiên xuất hiện trong đầu: “Chẳng lẽ... họ muốn bỏ ít vốn lừa về nhiều tiền?”
Bốp bốp bốp...
Đàm Hi vỗ tay, “Càng ngày càng có tiến bộ.” Cô đã khẳng định suy đoán của Lâm Tâm.
“Họ... sao dám làm như thế?!”
Công ty vỏ bọc thu mua công ty đã lên sàn, khi nguồn vốn tự có quá ít thì bắt buộc phải vay ngân hàng hoặc ở các bộ máy cho vay. Như thế vợ chồng Công Hải Thành và Đàm Vì chỉ cần đầu tư một lượng ít đã có thể có được một công ty đã lên sàn, từ đó tăng việc tung cổ phiếu mới, thu đậm trong thị trường tư bản.
Cộng thêm hiệu ứng minh tinh của Đàm Vi, khách lẻ đi theo tin rằng giá cổ phiếu sẽ tăng lên nhanh chóng, đến lúc đó, lại xoay sang dùng thủ đoạn để đổi lấy tiền, vậy thì...
Lâm Tầm rùng mình, không dám nghĩ tiếp: “Hai vợ chồng nhà này... tham lam độc ác quá.”
Đàm Hi cười khinh thường: “Dã tâm của con người không bao giờ có giới hạn, có bạc ắt sẽ muốn vàng, có vàng rồi lại thèm thuồng châu báu, có châu báu rồi vẫn còn có thể cắt xé mài giũa, tóm lại sẽ bán ra với mức giá cao hơn giá trị vốn có của nó.”
Đàm Vi đã nếm được vị ngọt, cô ta không còn thỏa mãn với việc đầu tư giữ cổ phần đơn giản, mà muốn khống chế một công ty đã lên sàn, với ý đồ muốn càng nhiều hơn.
Lâm Tâm: “Bây giờ tin tức đã được tung ra, nhiều khách lẻ đã mua vào cổ phiếu của Phúc Tường. Nếu họ có thể hoàn thành việc thu mua thì tốt thôi, nhưng một khi thất bại, hậu quả...” không thể tưởng tượng được.
“Thất bại rất đơn giản thôi mà.” Đàm Hi nói ra một cầu kinh người, “Không đủ vốn, lúc thu mua sẽ gặp cảnh như Waterloo.”
Con tim thắt lại, Lâm Tâm xoay sang nhìn vào ánh mắt chứa ý cười của cô, đột nhiên ngửi thấy một mùi “âm muu“.