“Thực ra tôi cũng không hề vĩ đại gì cả, tôi chỉ nghĩ rằng, cứ tiếp tục kiên trì thì có lẽ một ngày nào đó sẽ làm nên chuyện thôi” Cười tươi tắn như mặt trời vậy.
Đàm Hi vỗ vai anh ta: “Tất cả mọi điều đã trải qua đều sẽ trở thành của cải, tất cả mọi tích lũy đến cuối cùng sẽ được đền đáp, không phải không hỏi han gì đến anh, mà là hy vọng anh có thể tích nhiều dùng dần”
“Tôi hiểu rồi” Cho nên mấy năm nay Lâm Tâm chưa bao giờ từng nổi giận hay oán trách, dù được phân đến bộ phận nào cũng đều chuyên tâm làm việc, được điều đến dự án nào cũng tận tâm tận lực theo sát, mới1đầu có lẽ còn thấy mệt mỏi, cũng đã có lúc muốn bỏ cuộc, nhưng dần dần tích lũy lại, mới phát hiện ra mình đã thu hoạch được không ít thứ hữu ích.
Năm năm, anh gần như đã trải qua hết tất cả mọi bộ phận phòng ban lớn nhỏ trong Thịnh Mậu, ngay cả phòng tài vụ của Dương Thuyền anh ta cũng đã từng phải đến làm việc vặt, nay quay đầu nhìn lại mới kinh ngạc phát hiện ra rằng dường như tất cả các phương diện đều đã lướt qua.
Chưa bàn đến “tinh chuẩn”, nhưng trong lòng cũng đã nắm rõ được.
“Một nhân viên giao dịch chứng khoán không chỉ cần có năng lực xuyên thấu nhạy bén đối với thị trường, khả năng phán đoán hành8động quả quyết, năng lực ứng phó với sự biến động mạnh mẽ, mà còn cần có năng lực nhìn xa trông rộng ra toàn cục, và tầm mắt rộng lớn để chống đỡ. Lấy ví dụ như, anh làm giao dịch viên cho một công ty, nếu như không hiểu được về tình hình vận hành cụ thể của công ty đó đã tùy tiện tiếp nhận thì rất có thể cuối cùng không phải là năng lực của anh có vấn đề mà là toàn bộ chứng khoán sẽ sụp đổ, cho dù có thắng được chút tiền về tay thì cũng không thể cứu vãn lại được, bởi vì chiều hướng phát triển chung không ai có thể sửa được nữa”
Lâm Tâm lắng nghe vô cùng nghiêm túc.
Đàm Hi2thấy anh ta chăm chú lắng nghe như cậu học sinh tiểu học, không khỏi cong môi lên cười: “Bây giờ đã biết tại sao tôi lại để anh làm chức vụ thư ký Tổng tài này chưa?”
“Người thấy càng nhiều, làm việc càng lớn”
“Còn có một điểm nữa, nếm thử mùi vị phỏng đoán tư duy quyết sách và tâm lý quyết sách của cấp trên, anh sẽ phát hiện ra những việc đó cực kỳ có tác dụng trong khi đưa ra quyết sách cuối cùng trong quá trình giao dịch của anh”
Hai mắt Lâm Tâm sáng bừng lên, giống như đá hắc diệu, rực rỡ sáng chói.
“Chào mừng anh, trợ thủ mới của tôi” Đàm Hi đứng dậy, đưa tay phải ra về phía anh.
Lâm Tâm đứng dậy bắt4tay lại, cơ thể vì kích động cho nên run rẩy theo.
“A Tầm, nhanh chóng trưởng thành, Trader Department tương lai cần đến anh” Đàm Hi thu tay lại, nhẹ bẫng vẽ ra một ngày mai sấm sét bão bùng.
Trader Department?
Phòng giao dịch chứng khoán?
“Đàm Tổng, cô...” Lâm Tâm thấy không thể tin được.
“Suỵt! Anh là người thứ hai biết thôi đấy, nhớ giữ bí mật, bởi vì còn chưa đến thời điểm tốt nhất để công bố
Lâm Tâm mím chặt môi lại, gật đầu thật mạnh.
“Khoảng thời gian này anh phải chú ý, các bộ phận phòng ban đều sẽ có sự chuyển dịch, đặc biệt là phía Aiken và Lâm Diệu Diệu, âm thầm xem xét một số giao dịch viên có tiềm năng, đợi thời cơ chín muồi rồi rồi sẽ tìm anh đòi danh sách”
“Được!”
Lưu Diệu vừa nghe nói Lâm Tẩm bị gọi lên tầng 27, liền lập tức chạy lên, bước chân vội vã.
“Chào Lưu Tổng”
“Chào buổi sáng, Lưu Tổng”
Thỉnh thoảng lại có người chào hỏi, anh ta chỉ khẽ gật đầu cho có lệ rồi đi luôn.
“Có chuyện gì vậy?”
“Hôm nay Lưu Tổng lạ lắm”
“Vội vã toát cả mồ hôi kia”
Lưu Diệu và Hứa Nhất Sơn là tâm phúc của Đàm Hi, lại nắm giữ trọng trách, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã trở thành nhân vật trong những câu chuyện của các nhân viên.
Ở cùng với nhau, khó tránh khỏi sẽ có sự so sánh.
Lưu phó tổng tính cách ôn hòa, quan tâm chu đáo, rất biết cách đối nhân xử thế, còn hành vi luôn cẩn thận, vừa nhìn đã biết ngay là con nhà gia giáo.
Còn Tổng giám đốc Hứa so ra thì có vẻ ngang tàng hơn, gương mặt lạnh lùng tiêu chuẩn không mấy khi cười, dễ nổi nóng, khả năng tha thứ nhẫn nhục thấp, thường xuyên có người bị mắng té tát, nhưng không thể không khen người ta vừa đẹp trai lại vừa “man”, năng lực chuyên môn mạnh, mọi người đều phục sát đất.
Chỉ nói riêng đến vấn đề chào hỏi khi gặp mặt, Lưu Diệu thường luôn gật đầu đáp lại, thỉnh thoảng còn mỉm cười, tóm lại là rất vui vẻ hòa nhã.
Còn Hứa Nhất Sơn rất nhiều khi không thèm liếc xéo lấy một cái, dường như không hề để tâm đến ai, thỉnh thoảng tâm trạng không tốt có khi còn quay sang lườm một cái.
Không ngờ, hôm nay Lưu Diệu lại có xu thế giống như Hứa Nhất Sơn, mọi người đều không khỏi thấy ngạc nhiên.
Cuối cùng, sau khi đi nhanh một quãng đường, Lưu Diệu gặp Lâm Tầm vừa đi ra khỏi văn phòng tổng tài.
Hai người đều sửng sốt.
“Sao anh/em lại ở đây?” Hai người đồng loạt lên tiếng.
Nói xong cả hai cùng cười.
Lưu Diệu thấy Lâm Tâm vẫn còn cười được, bỗng thở phào nhẹ nhõm, hai người đi về phía phòng trà.
“Đàm Tổng tìm em có chuyện gì thế?”
“Nhìn anh lo lắng kìa.” Lâm Tâm cười anh ta, khẽ ho hai tiếng, đột nhiên nghiêm mặt lại, “Lưu Tổng, sau này chúng ta có thể làm việc cùng một tầng rồi, mong anh giúp đỡ”
“Cùng một tầng?”
“Ừ há”
“Đàm Tổng điều em đến tầng 27 rồi à? Chức vụ gì thế?” Lưu Diệu trông có vẻ còn vui hơn cả Lâm Tẩm.
“E hèm... thư ký tổng tài”
“Này! Sao anh lại ngày người ra thế?” Lâm Tâm đẩy Lưu Diệu một cái.
Lưu Diệu hoàn hồn lại, nuốt nước bọt: “Em... đồng ý rồi à?” “Đương nhiên rồi.”
“Nhưng em có thích...”
“A Diệu, Đàm Tổng có nói một câu rất đúng, tích nhiều của bấy giờ chỉ là vì một tương lai có thể dùng được, em vẫn còn phải học rất nhiều thứ.”
Thấy trạng thái Lâm Tầm thả lòng, không giống như miễn cưỡng, trong lòng Lưu Diệu thấy kỳ lạ, nhưng thực sự cũng rất vui cho Lâm Tâm: “Dù sao đi chăng nữa chỉ cần em vui là được.”
Buổi chiều hôm đó, thông báo điều động Lâm Tâm làm thư ký tổng tài làm việc tại tầng 27 đã được bộ phận nhân sự gửi mail thông báo cho tất cả mọi người và dán thông báo ở đại sảnh.
“Lâm Tâm? Là nhân viên cũ của Thịnh Mậu trước kia à?”
“Tôi đã nhìn thấy anh chàng đẹp trai cao cao gầy gầy ở phòng thị trường vốn, khi cười đẹp trai lắm, khiến người khác thấy là ngất!”
“Tôi đã thấy cô sắp ngất rồi đây này! Đàm Tổng làm vậy không ổn chút nào?
“Ha?”
Người đó cười lạnh hai tiếng: “Chân trước vừa mới đã được người quen của Đổng sự Hoàng là Lý Toa ra khỏi công ty xong thì chân sau đã kéo ngay được người quen của Lưu Tổng vào, thay canh mà không thay thuốc, đã nói là có cơ chế khảo hạch nhân viên cơ mà? Ồ, bây giờ cứ thế là cất nhắc lên à? Sao không cất nhắc tới đây này?”
“Hả... Cô nói vậy là thế nào chứ? Lâm Tâm? Người quen của Lưu Tổng?”
“Khụ... Thì tôi cũng có nghe người khác kể lại, có người nhìn thấy hai người họ ngồi chung một chiếc xe về nhà”
“Fuck! Có thật không vậy? Đó là hai anh chàng đẹp trai đấy nhé, cổ... cô...đừng có tung tin đồn nhảm đấy!”
“Hôm qua khi tan làm Triệu Vĩnh Khánh nhìn thấy đấy, cô không tin thì đi hỏi anh ta đi.”
“Haizz... thế giới này thật là kỳ diệu...”
Cách làm này của Đàm Hi gặp phải không ít lời lên án, nhưng đa số mọi người vẫn còn lý trí, cảm thấy sẽ còn có chiều sau nữa, do đó không vội vàng đưa ra kết luận.
Châu Miễu dẫn thực tập sinh của bộ phận nhân sự âm thầm ghi tên mấy người đó lại.
Gần đến giờ tan làm, lại một email nữa được gửi theo nhóm, tên người gửi hiện hai chữ “Chầu Miễu”, nội dung như sau...
Xét thấy mọi người còn có một số phê bình không công khai về chuyện Lâm Tầm được thăng chức làm thư ký tổng tài, bộ phận nhân sự bàn bạc quyết định công khai kết quả đánh giá công tác trong vòng nửa năm gần đây của Lâm Tầm. [Click để xem ảnh]
Sau khi click chuột vào, không ít người kinh ngạc đến rớt cả cằm xuống đất.
“Cái người tên Lâm Tẩm này là thần đấy à? Nửa năm luân phiên làm ba bộ phận, đi theo làm 26 hạng mục, quan trọng là mỗi bộ phận mỗi hạng mục đều có kết quả tốt”
“Thành tích nghiệp vụ này nếu ở Thiên Dụ trước đây đã có thể làm được giám đốc hai dự án rồi, còn là loại chăm chỉ cần mẫn nữa mới đạt được.”
“Người từ Thịnh Mậu đến đây đều là biến thái cả lũ hết à?”
“Dù có đi cửa sau thì tôi cũng phục sát đất, hơn nữa, người ta đẹp trai như thế, làm thư ký tổng tài ngoài năng lực làm việc ra cũng phải để ý đến nhan sắc nữa chứ?
Phong ba bão táp đến đây ngừng hẳn, mọi người không còn dám nói linh tinh gì nữa.
Thắng làm vua thua làm giặc, không có gì phải bàn cả.
“Cũng may còn chưa vội vàng đưa ra kết luận, sau này chúng ta đừng dính vào lũ lắm mồm kia nữa.”
“Đúng, cứ yên ổn mà làm việc, rồi sẽ có ngày làm nên chuyện”
Cùng lúc đó, tầng 27, văn phòng tổng tài.
“...Đây là danh sách thống kê những người đó” Châu Miễu đưa tờ giấy A4 đã chuẩn bị sẵn cho Đàm Hi.
Nhìn lướt qua nhanh, hai tờ giấy kín mít chữ.
Trong mắt Đàm Hi lướt qua sự hài lòng: “Xem ra ở công ty chúng ta có không ít người thông minh”
“Đa số đều hiểu chuyện, chỉ có số ít thích đâm thọc sau lưng thôi.”
“Đã ghi lại hết chưa?”
Châu Miễu ngẩn người, lấy bút ra, rút một tờ giấy trắng, soàn soạt ghi lại tên mấy người, đều là những người Đàm Hi không có ấn tượng.
“Xem ra cô làm giám đốc HR rất khá, nhớ được hết tất cả tên nhân viên rồi.”
Châu Miễu khiêm tốn cười: “Đây là bổn phận của tôi, không dám kể công. À đúng rồi, vị trí phó giám đốc bộ phận nhân sự có cần tiến hành một đợt tuyển dụng công khai không?”
“Vốn dĩ tôi định để Lâm Tầm qua đó rèn luyện... Nhưng kế hoạch không kịp sự thay đổi, nên đành phải vậy.”
Châu Miễu thẩm kinh ngạc, nhưng khuôn mặt vẫn không có gì thay đổi.
Thực ra trước đó cô ta cứ tưởng rằng Lâm Tâm đã bị Đàm Hi lãng quên, nhưng không ngờ người ta có một cú xoay người đẹp đến thế, thậm chí cô còn nghi ngờ trước đây Đàm Hi không hỏi han ngó ngàng gì đến Lâm Tâm thực ra là đang âm thầm bồi dưỡng, chuyên tâm mài giũa, nay xem ra, sau này Lâm Tâm...
Bé ngoan của tôi! Giỏi lắm!
Nếu nói là người giỏi nhất, phải tính đến... Châu Miễu ngước lên nhìn người ở trước mặt mình.
Cô yên lặng quan sát, nhưng thực ra đã biết tất cả mọi thứ.