Đàm Hi nhún vai, “Nói thì nói. Vốn dĩ là Niên Hoằng Nghị hẹn gặp mặt, sau đó...”
Trật tự rõ ràng, logic rành mạch, ngay cả tên của quán bar cũng nói ra không sót một chữ nào.
“... Là như vậy đó.”
Sau khi người đàn ông nghe xong liền không nói gì, nhưng ánh mắt dần trở nên thâm trầm.
Thấy không khí1dần chuyển sang hướng đông lạnh, Đàm Hi móc tay vào ngón tay anh, “Giận à?”
“... Không giận.”
Tuy biết từ đầu tới cuối chuyện này đều là do Cổ Hoài Sâm giở trò, không nên giận chó đánh mèo, nhưng trong lòng vẫn cứ cảm thấy không thoải mái.
“Thật sự không giận sao?” Đàm Hi chớp mắt.
“... Một chút có tính không?”
Đàm8Hi vừa tức vừa buồn cười, đột nhiên đứng thẳng dậy, nhằm thẳng đôi môi người đàn ông ấn lên một nụ hôn, “Vậy giờ đã khá hơn chút nào chưa?”
Ánh mắt chợt lóe, vẻ mặt nghiêm túc, “Chưa.”
Đàm Hi lại hôn, trước khi rút về còn cắn môi anh một cái, “Giờ thì sao?”
“Vẫn chưa hết.”
“Anh thôi đi, được lợi phải2biết dừng, hiểu chưa?” Đàm Hi vươn ngón trỏ lau sạch son môi dính trên mép anh.
“Không hiểu.”
“Trừ phi em hôn thêm hai cái... không, bốn cái.”
“Chậc! Được voi đòi tiền.” Ngoài miệng nói thế nhưng cuối cùng vẫn cứ thỏa mãn anh.
Cái hôn cuối cùng, Lục Chinh từ khách biến thành chủ, cuốn lấy đầu lưỡi cô khiến nó trở nên4tê dại, suýt chút nữa ngạt thở.
“Ừm!” Đấm vai anh.
Người đàn ông không hề dao động, bàn tay ấn gáy cổ càng thêm tàn nhẫn, cho đến khi cái miệng nhỏ phát ra tiếng nức nở thì mới chịu mới bỏ qua.
“Ừm, cái này còn tạm được, anh sẽ cố mà không tức giận.” Nhưng có những người nên dạy cho một bài học thì vẫn phải dạy.
Đàm Hi: “...” Mẹ kiếp!
Năm rưỡi, đúng giờ tan tầm.
Hai người rời khỏi công ty, Lục Chinh lái xe đưa cô về biệt thự.
Nửa tiếng sau, “Tới rồi.”
Đàm Hi đẩy cửa xuống xe, Lục Chinh lập tức đi vòng ra phía sau, lấy ra một cái vali cực kỳ lớn.
“Đây là?”
“Đồ của anh.”
“Rồi sao?”
“Dọn tới đây, ở với nhau chứ sao.”
Đàm Hi nhìn anh cười như không cười, “Động tác nhanh thật đấy.”
“Đều là vì có thể chui trong cùng một cái chăn với bà xã mình thôi.” Anh dễ dàng lắm sao?
Hai người vào cửa, trong bếp truyền ra hương thơm của thức ăn, bác Từ tiến lên, “Cậu chủ Chinh, cố Đàm.”
“Mommy...” Cô bé con thoăn thoắt chạy ra khỏi phòng mình.
Phát hiện Lục Chinh cũng có mặt, lập tức càng cười tươi tắn hơn, “Ba!”
Lục Chinh đưa tay bế con gái lên, nhẹ nhàng như cách một con mèo con, “Con gái ngoan!”
Hai cánh tay củ sen của Ngộ Hạ lập tức vòng ra ôm lấy cổ Lục Chinh, tiếng cười lanh lảnh.
Đàm Hi vốn dĩ định bế con trai, sao có thể nặng bên này, nhẹ bên kia được.
Kết quả, thằng nhãi ranh lại không cho cô bế, đôi mắt đen láy hơi lóe lên, tỏ vẻ thẹn thùng.
Bà cụ Lục nghe được tiếng cũng đeo tạp dề đi từ trong bếp ra, thấy tình cảnh này không khỏi vui mừng. Bất chợt nhìn thấy cái vali bên chân Lục Chinh, bà cụ chợt nở một nụ cười sâu xa.
Không tệ, không tệ, nhanh thể mà đã đánh được vào tận trong nhà rồi.
Bữa tối rất phong phú, một bàn đẩy đồ ăn, chay mặn đủ cả, cay và thanh đạm cũng không thiếu.
Ngộ Hạ ăn tận ba cái tiểu long bao nước, còn bảo Đàm Hi gắp cho cô bé: “Mommy, muốn bánh bao...”
“Đây là cái thứ mấy rồi?”
Vươn ngón tay ra so, “Ba.”
“Thật không?” Giọng Đàm Hi âm u.
Lúc này Ngô Hạ không thể không xòe thêm một ngón tay nữa ra, “Bốn...”
“Đã bảo là mỗi bữa chỉ có thể ăn ba cái, right?”
“...” Cô bé con rất muốn nói “no”, nhưng dưới cái nhìn chăm chú và nghiêm khắc của Đàm Hi, chỉ có thể bẹp miệng, sau đó ngoan ngoãn ăn món khác.
Lục Chinh khẽ ho, gắp cho con gái một miếng trứng trà xanh, rõ ràng là có ý muốn an ủi.
“Cảm ơn ba ạ!” Sau đó nhét vào miệng, ăn ngon lành!
“Ngoan.”
So với Ngộ Hạ kén chọn về đồ ăn thì A Lưu lại không kén ăn chút nào, tuy rằng thích món có khẩu vị nặng, thích ăn thịt nhưng cậu nhóc cũng sẽ ăn cả rau xanh nữa.
Sau khi ăn xong, bà cụ Lục cùng bác Từ dẫn hai đứa trẻ ra ngoài tiêu cơm.
Đàm Hi và Lục Chinh ở nhà rửa bát, thu dọn.
Lúc rửa bát, bàn tay người đàn ông đặt lên eo cổ, véo chỗ này một cái, xoa chỗ kia một chút.
“Đừng động tay động chân, ngứa.” Tay Đàm Hi đang bận nên chỉ có thể trừng mắt cảnh cáo anh.
Lục Chinh mắt điếc tai ngơ, đôi tay đáng ghét thậm chí còn có xu thế không ngừng tiến lên trên.
“Anh xong chưa hả?” Bất chấp trên tay còn dính nước, Đàm Hi chặn đứng hành động của anh.
Tay người đàn ông không động đậy được thì miệng lại bắt đầu quấy rối, không ngừng hôn hoặc nhẹ hoặc mạnh lên cái cổ trắng như tuyết của cô.
Đàm Hi thật sự quá phục anh, có thể động dục ở bất kỳ chỗ nào.
“Anh đi ra ngoài!” Nói liền đẩy người ra ngoài cửa.
Rám!
Đóng cửa, chốt khóa.
Đàm Hi đứng cách anh một cánh cửa kính nhướng mày đắc ý, sau đó lại xoay người tiếp tục rửa bát đũa.
Lục Chinh cũng không giận, bên môi lúc nào cũng treo nụ cười. Anh đứng dựa nghiêng bên cánh cửa nhìn bóng dáng mảnh khảnh của người phụ nữ ở bên trong, trong mắt tràn ngập sự thỏa mãn.
Anh nghĩ, thế này thật tốt.
Mỗi ngày có thể nhìn thấy cô, hôn cố, cả đời.
Đàm Hi đi ra khỏi bếp, tay vẫn còn ướt.
Không biết Lục Chinh lấy ở đâu ra một cái khăn lông, lần lượt lau khô từng ngón tay cho cô. Trên bàn uống nước có một đĩa trái cây đã gọt vỏ và bổ thành miếng, trên mỗi miếng đều cắm một cái tăm xỉa răng.
“Anh gọt đấy à?”
“Nếu không thì còn ai?” Ném khăn lông sang một bên, Lục Chinh đưa tay ôm cô.
Đàm Hi thò tay cầm lên một miếng trái cây, đưa vào miệng, chưa kịp cắn đã bị người đàn ông ghé sát lại cắn mất. Cô không nhịn được trợn trừng mắt, “Rõ ràng còn đầy, sao lại cướp của em?”
“Miếng em cắn ngon hơn.”
Cũng không biết tại sao lại thế này, đã nói là ngồi ăn trái cây nhưng cuối cùng lại là môi chạm môi, sau đó là một màn không thể cứu vãn.
“Mommy, con về... ai nha!” Giọng hưng phấn của cô bé con đột nhiên im bặt.
Đàm Hi và Lục Chinh đều cứng đờ người, sau đó nhanh chóng tách ra.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngộ Hạ đang dùng hai bàn tay nhỏ che mắt nhưng lại hé mở khe ngón tay ra, rõ ràng đang nhìn trộm.
A Lưu đứng thẳng tắp ở một bên. À, nếu cậu nhóc muốn nhìn thì cứ quang minh chính đại mà nhìn.
Bác Từ hơi xấu hổ, nhưng vì làn da đồi mồi nên không nhìn rõ rốt cuộc có đỏ mặt hay không. Còn bà cụ Lục cười rất tươi, mơ hồ còn hiện lên sự hưng phấn nữa.
“Ba, ba và mommy đang chơi trò hôn nhau ạ?” Ngô Hạ bổ nhào vào lòng Lục Chinh, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hạnh tràn ngập sự tò mò.
“Trong mắt mommy có bụi, ba đang giúp mẹ con thổi.” Luận về nói dối mà vẫn giữ vẻ chính trực thì chỉ phục mỗi Nhị Gia.
“Nói dối! Anh A Thận nói cái này là hồn, chính là miệng sát miệng ấy, lắm lúc còn vươn lưỡi ra nữa.”
Đàm Hi: “...”
Lục Chinh: “...”
Con gái, con bác học như vậy, thật sự khiến người ta phải sốc.
A Lưu cũng không nhàn rỗi, ăn vạ trong lòng Đàm Hi, nhìn Lục Chinh chằm chằm với vẻ phòng bị, vừa rồi dáng vẻ của người này rõ ràng là muốn nuốt chửng mẹ nhóc, đáng ghét!
Cuối cùng, bà cụ Lục phải ra mặt, dỗ hai đứa trẻ đi.
Trước khi đi còn nháy mắt với Đàm Hi, “Khụ... Hai đứa cứ tiếp tục đi, đảm bảo sẽ không có ai tới quấy rầy nữa.”
Đàm Hi và Lục Chinh: “...”
Tối đến, hai đứa nhóc tắm rửa xong liền chạy vọt về phía phòng Đàm Hi.
Bà cụ Lục ở đằng sau gọi cũng không được, “Từ từ thôi... Cẩn thận kẻo ngã... Lau khô chân đã...”
“Cháu biết rồi mà cụ!”
Sau đó, người như bị một trận gió cuốn đi không thấy nữa.
Đàm Thủy Tâm đứng tại chỗ lắc đầu, nhìn như bất đắc dĩ nhưng sự từ ái sâu đậm trong mắt lại không thể nào hòa tan được.
Lục Chinh tắm xong ra ngoài, không hề nhìn thấy vai ngọc nửa lộ, thân thể quyến rũ của bà xã mình ở trên giường mà lại thấy hai cục tròn tròn đang lăn lộn.
“Ô? Ba, ba cũng ở đây ạ?” Cô bé con ngồi trên chắn, hai chân nhỏ trắng nõn khẽ đong đưa.
A Lưu ngồi dựa ở đầu giường, trong lòng ôm một quyển sách rất dày, không nói gì, chỉ nhìn Lục Chinh bằng ánh mắt lạnh căm.
Sắc mặt Nhị Gia lập tức đen kịt.
Lúc này, Đàm Hi mới đẩy cửa từ ngoài vào, cảm giác không khí giữa một lớn hai nhỏ có phần kỳ lạ, “Làm sao thế?”
“Mommy, đêm nay ba ngủ cùng chúng ta hay sao ạ?” Cô bé con lên tiếng trước.
A Lưu cũng nhìn cô.
“Không, ba ngủ ở phòng khách.”
Nhị Gia đau lòng, đôi mắt u oán nhìn Đàm Hi như đang muốn nói em là đồ bội tình bạc nghĩa!
Đàm Hi đáp lại anh bằng ánh mắt trấn an.
“Mommy, ba ngủ ở phòng khách thì sao lại phải sang phòng mẹ tắm rửa ạ?”
“À... Khả năng là do bồn tắm của mẹ dùng thích hơn.”
“Phòng cho khách thì không giống a?”
“Có lẽ... hình như... không giống.”
“Ô.”
Cuối cùng, Lục Chinh vẫn bị đuổi sang phòng dành cho khách.
Chuyện này còn chưa phải tệ nhất, lúc sang đó anh còn gặp phải bà cụ Lục. Đàm Thủy Tâm lập tức hiểu rõ vấn đề, “Hai đứa trẻ lại quấn lấy Hi Hi phải không?”
“... Vâng.”
“Không sao, cứ từ từ.” Bà cụ khuyên nhủ.
“... Vâng.”
“Sau này quen thì tốt rồi.”
Nửa đêm, Lục Chinh trằn trọc trong căn phòng lạnh như băng dành cho khách, không thể nào ngủ say nổi.
Lần thứ N phát ra tiếng thở dài...
Đột nhiên, khóa cửa phát ra tiếng động nhỏ, anh vô thức dấy lên sự phòng bị, rất nhanh, một bóng đèn tiến vào trong phòng, sau đó...
Bổ nhào lên người anh.
“Đại Điềm Điềm, có phải nhớ em đến nỗi không ngủ được không? Hửm?”
Nửa người của Đàm Hi kể sát ngực anh, vừa thơm vừa mềm vừa ấm áp, “Nhóc con, coi như em có lương tâm!”