Hứa Cường thấy lạnh cả gáy, nụ cười trở nên khó coi.
Định!
Đột nhiên, cửa thang máy mở ra, một người cao lớn đứng ở bên trong, mặc vest đi giày da, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Mắt Đàm Hi sáng lên, “Sao anh lại tới đây?”
Lục Chinh cất bước đi ra, thuận thế đặt tay lên eo người phụ nữ, tư thái như tuyên bố chủ quyền.
Ánh mắt Vương Văn Phong hơi1tối lại, còn Hứa Cường có vẻ chưa phản ứng kịp, “Anh là?”
“Lục Chinh.”
Đàm Hi bị ôm vào thang máy, hơi hướng ra ngoài gật đầu chào hai người Vương, Hứa, “Tạm biệt.”
Cửa thang máy khép lại, chậm rãi đi xuống.
Hứa Cường và Vương Văn Phong đưa mắt nhìn nhau.
“Người kia... không phải là vị đó của Lục gia đấy chứ?”
“Anh nghĩ sao?”
Cả người Hứa Cường trở nên héo rũ, âm thầm8thở dài, “Tôi có lòng hướng về ánh trăng, chỉ tiếc ánh trăng lại chiếu xuống mương ngòi.”
Vương Văn Phong nghe thấy thế thì không nhịn được cười nhạo thành tiếng, “Anh nói Lục Chinh ấy à? Thôi đi, anh ta mà là mương ngòi thì có khi anh là một cái mương thôi.”
“Vương Văn Phong! Anh nói cái kiểu gì thế? Không được đi, tôi còn chưa tính sổ với anh.”
“Tính2số?”
“Mẹ kiếp, người phụ nữ mà tôi để mắt, thế mà anh cũng muốn chen chân vào, có phải nên nói cho rõ ràng tử tế không?” Hứa Cường chặn người lại, sắc mặt không tốt.
“Não anh làm bằng đậu hũ đấy à?” Sắc mặt Vương Văn Phong trầm xuống, “Tôi cảnh cáo anh, sau này đừng có đánh chủ ý lên Đàm Hi nữa!”
“Ồ! Anh là ai? Còn dám buông lời4đe dọa tôi?”
“Mở to mắt ra mà nhìn đi, người phụ nữ của Lục Chinh mà cũng dám động vào, đúng là chán sống. Anh muốn đi chết, tôi cũng chẳng ngăn cản, nhưng để liên lụy tới Thiên Dụ thì tôi là người đầu tiên không tha cho anh!”
Vương Văn Phong nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Nếu Lục Chinh đã xuất hiện ở đây thì đã đủ để chứng minh anh ta rất coi trọng Đàm Hi rồi. Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, những tảng cả mạng vào thì không đáng giá một chút nào.
Hứa Cường bị một câu quát như thế không khác gì như bị nước lạnh dội xuống đầu, lập tức tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Nhưng lại không cam lòng chuyện bị Vương Văn Phong chỉ vào mũi dạy bảo nên tức giận gào lên với bóng dáng đã đang đi xa dần, “Tôi... tôi... tôi lại thấy là anh đang muốn ăn mảnh đấy!”
Ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng không dám có một chút ý nghĩ xằng bậy nào nữa.
Đó là Lục gia đấy...
Thang máy một đường chạy thẳng xuống, Lục Chinh, Đàm Hi, Hứa Nhất Sơn đều không ai nói gì. Cuối cùng...
Đinh!
Tới nơi.
“Đàm Tổng, Lục Tổng, tối về công ty trước đây, hai vị cứ tùy ý nhé.” Nói xong, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Trong mắt Đàm Hi hiện lên ý cười, quay đầu nhìn Lục Chinh, “Tại sao anh lại tới đây giờ này? Đừng nói với em là trùng hợp đấy nhé.”
“Đón em.” Giọng hơi lạnh, có phần nghiêm túc.
“Ai nói với anh là em tới Thiên Dụ?”
“Trần Khải.”
“Chậc, để em xem nào...” Đàm Hi duỗi tay kéo mặt anh tới gần, “Vẻ mặt xấu xí thế này, ai lại chọc cho anh tức giận vậy?”
“Hừ!” Biết rõ còn cố hỏi.
“Đổng sự Vương và Đổng sự Hứa à?” Đàm Hi nhướng mày, nở nụ cười, “Cái máu ghen này của anh ấy, có thể chua hết cả thủ đô này rồi đấy.”
“Đừng có thân cận quá với hai tên đó.” Đều là đàn ông, Lục Chinh hiểu quá rõ ánh mắt của bọn họ thể hiện điều gì, “Cũng không được cùng nhau ăn cơm.”
“Vậy lỡ như hội đồng quản trị tổ chức tiệc tùng, em không thể không đi được đúng không?”
“Đúng.”
“Đó, cho nên...”
“Anh sẽ đi cùng em.”
“... Ờ.”
Lúc này, sắc mặt người đàn ông mới tốt đẹp hơn một chút, duỗi tay véo má Đàm Hi, “Ngoạn, sau này mở họp thì nên mặc xấu một chút.”
“Lục - Chinh!”
“Như thế mới không trêu hoa ghẹo nguyệt được.”
“Vậy có vẻ khó khăn rồi đấy.” Đàm Hi chép miệng, tỏ vẻ cô cũng rất bất đắc dĩ.
“Sao?”
“Chưa từng nghe câu này sao? Người đẹp dù có mặc bao tải cũng vẫn cứ là người đẹp.”
Lục Chinh vừa tức vừa buồn cười, “Nhóc con nhà em cũng biết mình đẹp cơ đấy.”
“Sao hả?” Đàm Hi ghé sát vào tai anh, hơi thở như lan, “Em không đẹp a?“.
“...” Hầu hết khẽ trượt.
“Hử? Hỏi anh đấy?” Càng gần thêm ba phần, “Rốt cuộc là em có đẹp hay không?”
“... Đẹp.”
“Đẹp ở đâu?” Đàm Hi thuận thế bò lên.
Ánh mắt người đàn ông nhìn xuống gương mặt Đàm Hi, sau đó lại tiếp tục đi xuống, lưu luyến dừng ở bộ ngực cao vút của cô.
Chỉ có thử rồi mới biết sự tốt đẹp trong đó.
Đàm Hi lại không hề thấy xấu hổ, thậm chí còn hơi ưỡn về phía trước.
Bên trong cổ mặc áo sơ mi, không cài chiếc cúc ở trên cùng, theo động tác này của cô, núi tuyết như ẩn như hiện. Hốc mắt Lục Chinh nóng bừng, chỉ hận không thể làm cô ngay tại chỗ này.
Đàm Hi bật cười, không gì có thể thỏa mãn lòng hư vinh của phụ nữ về sức quyến rũ của mình hơn là vẻ si mê của người đàn ông.
Hai người lên xe, Đàm Hi đang chuẩn bị thắt đai an toàn.
Lục Chinh chặn lại, giọng khàn khàn, “Để anh.”
“Được thôi.” Nụ cười càng tươi hơn.
Khi đai an toàn vắt ngang qua trước ngực, độ cong nhô lên càng thêm chói mắt.
Ánh mắt người đàn ông hơi lóe lên, khó khăn lắm mới dời đi được.
“Sao phải thế chứ?” Đàm Hi cười khẽ, “Chẳng phải là tự mình chuốc lấy khổ cực hay sao?”
“Câm - miệng!” Nhịp thở gia tăng, giọng điệu mang theo vài phần cố gắng đè nén.
Đàm Hi cũng không tức giận, ngược lại càng cười xán lạn hơn.
Lục Chinh khởi động động cơ, BMW màu đen lao vút đi như tên rời cung.
“Đại Điềm Điềm, anh nói đi, em bây giờ và em của năm năm trước có gì khác nhau không?”
“... Không có.”
“Sao có thể? Lớn hơn năm tuổi sao anh lại không nhìn ra?”
“Ừ, đúng là lớn hơn.”
Sau một lúc lâu, Đàm Hi mới hiểu ra anh đang ám chỉ điều gì, cắm hơi hếch lên, hừ nhẹ nói: “Đáng tiếc, dường như anh lại chẳng có gì thay đổi.”
“Thế sao? Sao lần trước hình như có người nói là càng lâu hơn, bảo anh chậm một chút, không nên xông lên nữa mà.”
“...” Lão già lưu manh.
Xe chạy được một quãng đường rất dài rồi, Đàm Hi mới phát hiện ra đây không phải đường tới Thịnh Mậu, “Anh muốn đưa em đi đâu?”
“Khách sạn.”
“Thuê phòng.”
“Lục Chinh, anh điên à? Ban ngày ban mặt: Suy nghĩ có thể bình thường tỉ được không?”
“Ban ngày không thể đi thuê phòng được à?” “Nhưng mà..” Tròng mắt Đàm Hi hơi đảo, “Anh không phải đi làm à?”
“Công việc giao hết cho Hàn Uy và Trần Khải xử lý rồi, thế nên, giờ anh rất rảnh.”
“Hôn quân!”
“Tất cả là nhờ công quyến rũ của ái phi.”
“Anh... anh... anh... em quyến rũ anh lúc nào chứ?”
“Vừa rồi.”
Đàm Hi bĩu môi, được rồi, cô vẫn thấy hơi chột dạ, vừa rồi đúng là muốn chòng ghẹo tên này một chút.
Ai ngờ tên này lại không thích vui đùa như thế...
“Nhóc con, đã thò móng vuốt ra rồi thì phải trả giá đắt.” Người đàn ông khẽ cười, vừa từ tính lại rất êm tai.
“Hai ngày này em không được tiện lắm.”
“Thế sao? Vừa lúc để vị phu kiểm tra xem thế nào.”
“Anh! Đúng là cái gì cũng dám nói ra ngoài!”
“Yên tâm, chỉ nói cho mình em nghe mà thôi.”
“Nhưng mà... giờ đang là giờ đi làm, em phải về công ty!”
“Vừa rồi Hứa Nhất Sơn cũng bảo chúng ta cứ tùy tiện, nghĩ cũng biết là hắn sẽ xử lý chuyện công ty rất tốt.”
Cứ thế, Đàm Hi bị ôm vào một khách sạn năm sao cao cấp.
“Lục Tổng.”
“Ừ. Đã chuẩn bị xong phòng chưa?”
“Đã chuẩn bị xong ạ, đây là thẻ phòng.”
Lục Chinh đưa tay nhận lấy, sau đó ôm Đàm Hi đi về phía thang máy.
“Giám đốc, người đó là ai thế?” Em gái lễ tân không nhịn được tò mò, có thể làm giám đốc trực ban phải tự mình xuống đưa thẻ phòng, còn là chuẩn bị phòng hạng nhất trong hai mươi phút, không biết rốt cuộc là thần thánh phương nào nữa.
Lời này vừa hỏi, mấy em gái trẻ tuổi khác cũng đều vểnh tai lên, chỉ sợ bị lỡ mất tin nóng hổi nào đó.
Giám đốc thu ánh mắt lại, sửa sang áo khoác ngoài, nghĩ thẩm: Thì ra đó là bà chủ tương lai, dáng người quá đẹp, thảo nào có thể hòa tan được núi bằng vạn năm.
“Giám đốc?”
“Khụ! Nói ít thôi, chăm chỉ làm việc đi, đừng có hỏi mấy chuyện không nên hỏi.”
Em gái bị mắng tỏ vẻ rất ấm ức. Chẳng phải cô ta thấy người đàn ông kia đẹp trai nên mới tò mò một chút thôi sao, có cần hung ác thế không?
Lục Chinh vừa vào thang máy liền ép Đàm Hi vào trong một góc, sau đó là một nụ hôn cuồng nhiệt. “Ưm!” Đàm Hi nhìn chằm chằm vào camera ở góc đối diện, đẩy bả vai anh ra, ý bảo anh ý tứ một chút.
“Yên tâm, anh cho người đóng lại rồi.”
“...” Được thôi.
Cô bắt đầu hôn đáp lại.
Đối với đàn ông đẹp, đặc biệt là đẹp trai đỉnh cấp, Đàm Hi luôn rất khó từ chối. Hai người một đường quấn lấy nhau đến tận cửa phòng, một tay Lục Chinh dùng thẻ mở cửa, một tay ấn chặt cổ người phụ nữ, nụ hôn chưa từng đứt đoạn.
Sau khi đi vào, Đàm Hi mới phát hiện ra đây là phòng ở tầng đỉnh. Bọn họ quấn lấy nhau từ phòng khách tới tận phòng ngủ.
“Anh định làm thật đấy à?” Đàm Hi nằm ngửa ở trên giường, dùng chân đè ngực người đàn ông, cánh môi bị hôn đến sưng mọng, ướt át, hơi thở phập phồng, có một chút hổn hển.
“Bằng không thì làm gì?” Lục Chinh không dám dùng trọng lượng cả toàn thân để đè lên chân cô, bàn tay vuốt ve trên cẳng chân trắng nõn.
“Chậc, ban ngày ban mặt, anh lấy dũng khí ở đâu ra đấy?”
“Người phụ nữ của mình, muốn ngủ mà còn phải cần dũng khí?”
“Ngoan, anh nhớ em.”
Đàm Hi bĩu môi, rõ ràng hôm qua mới gặp nhau.
“Chẳng lẽ em không nhớ?”
Ánh mắt chợt lóe, quả thực, bị anh trêu ghẹo như thế, Đàm Hi cũng nổi lên hứng thú, hơn nữa cô vừa thu phục được Thiên Dụ, lúc này tâm tình đang rất tốt.
“Nhớ.”
Ánh mắt Lục Chinh tối sầm, “Nhóc con, là em tự tìm!” Đổi lại là một tràng cười duyên dáng của cô.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời buổi trưa chói chang, trong phòng, kiều diễm vô tận.
Hai người dường như không biết mệt, phòng tắm, phòng khách, thậm chí đài ngắm cảnh đều trở thành chiến trường.