Đang vào lúc hai người ra sức phân cao thấp thì Đàm Hi lại đột nhiên gọi tên làm Hứa Cường cứng đờ cả người.
“... Đổng sự Hứa?”
“À, xin lỗi nhé, vừa rồi tôi đang mải nghĩ chuyện khác, có thể... nhắc lại lần nữa được không?” Hứa Cường xấu hổ.
Vương Văn Phong lập tức cười trên nỗi đau của người1khác.
Nụ cười trên mặt Đàm Hi vẫn không thay đổi, ánh mắt hờ hững đến mức làm người ta chẳng hề nhìn thấy một chút cảm xúc dư thừa nào, chỉ nhắc lại: “Đổng sự Hứa còn ý kiến gì nữa không?”
“Tôi...” Anh ta vốn định nói không nhưng khi nhìn vào đôi mắt sáng ngời và có thần của Đàm8Hi lại không nhịn được ngứa ngáy trong lòng, “Có một vấn đề nhỏ.”
“Nếu không ngại thì nói nghe xem nào.”
Cùng với động tác nhướng mày nhẹ nhàng của Đàm Hi, trái tim Hứa Cường càng giống như bị mèo cào.
“Khụ! Sau này có phải địa điểm làm việc của Thịnh Du cũng sẽ ở tòa nhà này luôn không?”
Đây mà2tính là vấn đề ư?
Mọi người nhìn nhau, câu hỏi thật sự chẳng có tỉ trình độ nào.
Không khí trở nên hơi xấu hổ, ngay cả Vương Văn Phong cũng không khỏi quay đầu nhìn anh ta với vẻ kinh ngạc, tên này lại lên cơn điên gì thế?
Đàm Hi lại như chẳng phát hiện ra, “Nghe ý của đồng sự4Hứa thì hy vọng Thịnh Mậu chuyển tới đây, hay là không nên chuyển...”
Cô dùng từ “chuyển” quả thực cũng đã là cho Thiên Dụ mặt mũi rồi.
Các vị đồng sự ngồi trong phòng họp nghe vậy, dù không nói ra nhưng trong lòng vẫn cực kỳ hưởng thụ.
Dù sao, giờ Đàm Hi cũng là cổ đông lớn nhất của Thiên Dụ, muốn sử dụng tòa nhà này cũng chỉ là một câu nói mà thôi, ấy thế mà lại đi hỏi Hứa Cường “hy vọng hay không hy vọng“. Người phụ nữ này quả thực có tâm tư rất tinh tế.
“Đương nhiên là chuyển tới đây!” Làm vậy chẳng phải có thể mỗi ngày được nhìn thấy cô hay sao?
Trong lòng Hứa Cường âm thầm bổ sung câu sau, cười có phần phóng túng.
“Vừa lúc.” Đàm Hi gật đầu, “Người một nhà thì vẫn nên ở chung dưới một mái hiên sẽ tiện cho việc bồi dưỡng tình cảm hơn.”
Hứa Cường vừa nghe thấy thế thì trái tim cũng mềm nhũn.
Bồi dưỡng tình cảm...
Mối đỏ nhẹ cong lên, trong đáy mắt Đàm Hi xẹt qua một tia lạnh lùng, chỉ lướt qua rất nhanh, ngoài Hứa Nhất Sơn ra không ai nhận thấy.
Kết hợp “vấn để ngu xuẩn” của Hứa Cường với câu trả lời đầy thiện ý, lại thêm tình sử muôn màu muôn vẻ trước đây của anh ta, mọi người đều âm thầm cười nhạt trong lòng.
Thật đúng là... chó thì không thay được tính ăn phân.
May Hứa Cường cũng là người có bản lĩnh, nếu không mọi người cũng sẽ không nhịn anh ta tới bây giờ, còn đẩy anh ta lên độ cao ngang bằng với Vương Văn Phong nữa.
“Đổng sự Vương dường như vẫn luôn không lên tiếng, có ý tưởng gì cất chứa trong lòng mà không muốn nói cho mọi người cùng nghe sao?” Đàm Hi cười thầm, lại chuyển ánh mắt nhìn sang Vương Văn Phong.
Vương Văn Phong hơi sững ra, sau đó nhanh chóng khôi phục như thường, “Nếu Đàm Tổng không ngại, vậy tôi xin nói ra.”
Đàm Hi mỉm cười, “Tôi nghĩ vấn đề mà khiến đồng sự Vương không ngừng suy nghĩ chắc sẽ không khiến mọi người ngại đầu.”
Quả bóng cao su bị đá trở về.
Nếu Đàm Hi thực sự để ý, vậy chỉ có thể là do Vương Văn Phong chưa suy nghĩ kỹ càng, không nhận ra cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Giỏi cho một thái độ “tỉnh bơ”!
Nếu bản thân không phải người bị gài thì Vương Văn Phong thực sự muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, người phụ nữ này... thật sự rất không phải người thường!
“Mời đồng sự Vương.”
“Xin hỏi làm thế nào mà Đàm Tổng có thể đảm bảo thực hiện được hết những hứa hẹn từ đầu tới giờ? Dù sao cũng chỉ là nói miệng mà không có bằng chứng.”
“Có cần tôi lập chứng từ không?” Đàm Hi hỏi nửa đùa nửa thật.
Ý cười trong mắt người đàn ông càng sầu.
Đàm Hi gật đầu ra hiệu cho Hứa Nhất Sơn. Hứa Nhất Sơn liền đứng lên, sửa sang một chút rồi tiến đến, rất có phong thái của một vị đại tướng.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào hắn.
Hứa Nhất Sơn lấy ra cái bút ghi âm, lúc này mới trầm giọng mở miệng, “Từ khi Đàm Tổng tiến vào văn phòng này, mỗi câu nói của mọi người đều được thu ấm vào đây, tùy thời có thể sử dụng làm chứng cứ và quy kết trách nhiệm được.”
Tức là, đây là chứng cứ cho những lời hứa hẹn của Đàm Hi, cũng là chứng cứ cho những vấn đề của những người khác trong cuộc họp ngày hôm nay.
Người nào nói gì, có ý gì, là trung thành hay có ý xấu xa, vừa nghe liền biết ngay.
Vẻ mặt mọi người không khỏi thay đổi.
“Đàm Tổng, cô làm thế là có ý gì hả?” Đổng sự Hoàng đột nhiên mở miệng, giọng điệu có sự tức giận.
“Đổng sự Vương muốn chứng từ, tôi cho anh ta một bản điện tử, có vấn đề gì sao?”
“Đổng sự Hoàng không cần kích động quá mức như thế, hôm nay tôi tới đây với hai trăm phần trăm thành ý để nói chuyện với các vị, vì Thịnh Mậu, tất nhiên cũng vì Thiên Dụ. Dù sao công ty cũng là một chế độ, không nên độc đoán. Mặc dù tôi cũng có khả năng biến nó thành độc đoán nhưng lại không muốn làm thế.”
Giọng Đàm Hi đột nhiên trở nên nặng nề và lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, “Sở dĩ ngồi ở đây là cho các vị mặt mũi, cũng xin các vị hãy bảo vệ tốt bổn phận của mình, cũng là cho Đàm Hi tối mặt mũi. Nếu không...”
Nói một nửa, để lại một nửa, đây mới là “nữ ma đầu” của quảng trường Paraty!
Chân đồng sự Hoàng trở nên mềm nhũn, ngã ngồi xuống ghế.
Cũng may Đàm Hi mở miệng đúng lúc, nói một câu “mời ngồi” nên mới che giấu được một màn xấu hổ này.
Đúng là cho bọn họ mặt mũi, lời này quả thực không có gì để bắt bẻ cả.
“Mọi người còn có nghi vấn gì nữa không? Hôm nay cứ nói hết ra tại đây, tôi sẽ lập tức trả lời ngay.” Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua mọi người, Đàm Hi liếc nhìn Vương Văn Phong một cái, lại quay đầu nhìn sang Hứa Cường, ánh mắt thấm sâu khó miêu tả được bằng lời, dường như đã sớm nhìn thấu hết thảy.
Toàn hội trường chìm vào khoảng yên lặng chết chóc.
Mười giây...
Hai mươi giây...
Ba mươi giây...
Ước chừng qua hai phút, vẫn không có ai lên tiếng.
“Nếu không ai còn gì để nói nữa, tôi coi như mọi người đã bằng lòng rồi. Hôm nay tôi đã nói rõ ràng những gì cần nói, cũng hỏi qua ý kiến của từng người, hy vọng sau này mọi người có thể yên lòng làm việc, đừng làm mấy chuyện không đầu nữa. Nếu muốn trở thành người một nhà thì phải có lòng muốn sống chung hòa bình với nhau. Nếu ở đây còn có ai ba phải, vậy đừng trách Đàm Hi tôi trở mặt không lưu tình!”