Cốc cốc cốc...
Không động tĩnh.
Rầm rầm rầm...
Vẫn không có động tĩnh gì.
Tài xế gõ cửa tới một phút đồng hồ, trong lúc đó, sự nhiệt tình của Lục Giác Dân cũng dần trở nên lạnh nhạt.
Gió lạnh lướt qua, thấm vào tận xương cốt.
Dì Hà nhíu mày, bảo tài xế lui lại, bà tự mình tới, “Bà chủ, là tôi đây, Tiểu Hà! Bà có ở nhà không?”
Vẫn không có tiếng đáp lại như cũ.
“Có phải ra ngoài rồi không?”
Sắc mặt Lục1Giác Dân nặng như nước.
Lúc này, sau lưng truyền tới tiếng động cơ ô tô.
Mắt dì Hà Sáng lên, kết quả, là đi vào căn nhà bên cạnh...
“Đừng gõ nữa, bà cụ nhà này đã đưa hai đứa trẻ ra công viên chơi rồi.” Cửa sổ xe hạ xuống, một cái đầu thò ra, “Vừa rồi tôi có gặp ngoài cổng tiểu khu, còn chào hỏi mà.”
Dì Hà nhìn sắc mặt ông cụ Lục rồi tiến lên cười hỏi: “Chào bà, xin8hỏi bọn họ tới công viên nào thế ạ?”
Người phụ nữ hơi do dự.
“Bà yên tâm, đó là bà chủ nhà tôi, đây là ông chủ, tới thăm hai đứa chất, không phải người xấu đâu.”
“À... thì ra là người một nhà. Thảo nào cứ cảm thấy ông cụ đây quen mắt thế, hóa ra là cụ ông của hai cục cưng nhỏ. Ba cụ cháu giống nhau lắm.” Người phụ nữ đon đả nói.
Lục Giác Dân nghe thấy hai tiếng “cụ2ông” là lập tức thấy cả người thoải mái, sảng khoái tinh thần.
Cuối cùng, người phụ nữ không những chỉ đường mà còn giới thiệu rõ ràng, tỉ mỉ bố cục của công viên kia: “... Khu đất trống đó rất thích hợp để nướng BBQ, cửa hàng tạp hóa bên cạnh còn có bán gia vị.”
“Cụ ơi, cánh gà thơm quá! Cục cưng đói lắm rồi...” Tay nhỏ của Ngộ Hạ chống cằm, nhìn cánh gà nướng trên giá không chớp4mắt, nuốt nước bọt ừng ực.
“Còn chưa chín, đợi chút nữa mới ăn được.”
“Đợi bao lâu ạ?”
“Năm phút nữa.”
“Vâng.” Thật lâu...
Lúc đầu, bác Từ nướng cùng bà cụ Lục, sau đó A Lưu cũng gia nhập, còn đảm bảo mình sẽ cẩn thận, không để bản thân bị bỏng.
Ngộ Hạ vén tay áo lên muốn làm cùng nhưng bị ba người kia nhất quyết từ chối. Bà cụ Lục: “Bé ngoan, cháu cứ ngồi chờ ăn là được rồi.”
Bác Từ: “Cô chủ nhỏ, cháu đừng động vào, chúng tôi làm là được.”
A Lưu: “Đừng thêm phiền, đợi ở một bên đi.”
Cô gái nhỏ không những không tức giận mà còn cười vô cùng ngọt ngào. Dù sao sẽ được ăn, còn không phải làm việc, vậy cô bé chính là người vui vẻ nhất rồi.
“Này, các cậu nhìn đứa bé kia xem có phải chính là cô bé đang hot trên weibo không?”
“Ồ! Đúng rồi kìa...”
“Người thật còn đáng yêu hơn cả trong ảnh chụp.”
“Đi, qua nhìn xem...”
Một đám thanh niên vừa mới nướng BBQ xong, chuẩn bị ra về liền nhanh chóng đi về phía bên này, có nam có nữ, vẻ mặt đầy tò mò.
Người nổi tiếng trên weibo, đây là lần đầu tiến bọn họ gặp được!
Trẻ con dễ thương cơ mà, có ai không thích chứ?
“Cô bé, chụp với chị một bức ảnh nhé?”
“Còn chị nữa!”
“Chị cũng muốn!”
“Phải xếp hàng theo thứ tự, biết không hả? Đợi một bên đi!”
“Rõ ràng tớ nói trước, cậu tranh gì mà tranh chứ?”
Thanh niên dễ nổi nóng, và nói vừa bắt đầu xô đẩy, không ai nhường ai.
Ngô Hạ bị tình huống bất ngờ trước mắt dọa cho sợ hãi, miệng nhỏ mím lại, dáng vẻ như sắp khóc tới nơi.
A Lưu tiến lên, bảo vệ cô bé ở sau lưng, thân mình nhỏ bé tràn ngập vẻ cứng cỏi không sợ hãi.
Bác Từ thấy tình hình không ổn nên lập tức bỏ đồ trong tay xuống, chắn ở đằng trước, “Các cô cậu làm gì thế hả?”
“Chụp ảnh thôi mà, ông bác đừng bày ra dáng vẻ như sắp đánh người thế chứ?”
“Đúng thế! Chỉ là nổi tiếng trên mạng thôi, chụp một chút thì sao? Còn có thể càng nâng cao độ hot của đứa trẻ nhà bác nữa đấy.”
Đám người trẻ tuổi này không nội chiến nữa mà cùng xoay chiều họng súng, nhất trí đối ngoại.
Bác Từ vẫn vững vàng chắn ở phía trước, “Mau đi đi! Không được chụp!”
“Hừ, hôm nay tôi cứ muốn chụp đấy, sao hả?” Một cô gái tóc đỏ hoe lấy điện thoại ra, bắt đầu hướng về phía Ngộ Hạ chụp loạn lên.
Cô bé con vội vã vùi đầu vào trong ngực em trai, tóc đỏ là yêu quái, không cho cô ta chụp!
Bác Từ nhất thời giận dữ, hất tay cô gái kia ra, “Ai cho cô chụp ảnh hả?”
“Con mẹ nhà ông dám đánh tôi à?” Cô gái lập tức giận dữ. Những người trẻ tuổi khác cũng muốn động thủ. Một người trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai nhảy ra, túm lấy cổ áo bác Từ: “Ông già chết tiệt, dám động vào bồ của tôi à? Chán sống đúng không?”
Bác Từ cũng chẳng phải người dễ bắt nạt, túm lấy cổ tay cậu thanh niên kia, trở tay vặn một cái.
“A...” Tiếng hét vang lên, “Đau đau đau! Ông... ông buông tôi ra ngay!”
“Cút!” Bác Từ thuận thể đẩy người ra.
Người trẻ tuổi kia không giữ được trọng tâm nên mông lập tức đập bịch xuống mặt đất.
Tức khắc, một đám đồng bọn của cậu ta cười vang lên, cô gái tóc đỏ thì trừng mắt: “Đồ vô dụng...”
Trong lòng cậu trai trẻ kia tức giận, nghiến răng nghiến lợi, “Chúng mày có phải anh em không thế hả? Trơ mắt nhìn tao bị đánh à?”
Tiếng cười dừng lại, một đám người trẻ tuổi nhìn chằm chằm vào bác Từ, nóng lòng muốn xông lên.
Trong sự hỗn loạn, lại có người lấy điện thoại ra chụp Ngộ Hạ. Bác Từ không thể nhịn được nữa, cướp lấy điện thoại của đối phương, ném mạnh xuống đất khiến chiếc điện thoại lập tức vỡ nát.
Hành động này hoàn toàn chọc giận đối phương.
“Ông già chết tiệt, đừng tưởng ông lớn tuổi mà bọn này không dám động vào ông nhé! Các anh em, đánh cho tao!”
Sáu bảy thanh niên vây lại, bác Từ dù có tài nhưng hai tay khó địch bốn nắm đấm, rất nhanh đã rơi xuống thế yếu.
Khóe miệng bị đấm một cú, đầu gối cũng bị người ta đạp cho một cái.
“Lão già chết tiệt, cho ông ngang ngược này!”
“Cho mặt còn không biết xấu hổ, rõ ràng là muốn ăn đòn!”
***
Cô gái tóc đỏ thờ ơ lạnh nhạt, đột nhiên thoáng nhìn thấy Ngộ Hạ đang được bà cụ Lục ôm ở trong lòng, rốt cuộc cảm thấy không cam lòng nên lại cầm điện thoại xông lên: “Hôm nay tao nhất định phải chụp được mày!”
Đàm Thủy Tấm chắn ở phía trước, trong mắt đầy sự sợ hãi. Bà vừa bảo vệ lũ trẻ, vừa lo lắng cho bác Từ: “Cô muốn làm gì hả?”
“Bà già, với bộ xương già của bà thì đừng có ngăn cản làm gì, cản cũng vô dụng thôi! Tôi chỉ chụp một bức ảnh thôi mà, có thể khiến cháu gái bà thiếu mất một miếng thịt được sao hả?”
Ngộ Hạ hầm hừ ngẩng đầu lên: “Không cho chị chụp đấy! Yêu quái tóc đỏ! Phụ nữ xấu!”
“Cái con bé này có tí tuổi mà miệng cũng độc địa gớm nhỉ! Có tin tạo...” Bàn tay của cô gái vừa giơ lên thì A Lưu đã xông tới chắn phía trước, bàn tay sắp rơi xuống mặt cậu tới nơi.
“Dừng tay lại cho tôi!” Một tiếng quát vang dội chứa đầy sự tức giận như sấm rền nổ vang!
Ông cụ Lục chống gậy, mặt mũi âm trầm, uy nghiêm hiện rõ.
Cô gái kia không khỏi e ngại, trong nháy mắt hoảng hốt liền bị dì Hà ôm lấy từ phía sau, một cái tát mạnh mẽ giáng xuống mặt cô ta: “Tôi nhổ vào... Cái thứ gì thế này? Lại dám động tay động chân với người của Lục gia.”
Vị này mới là người trong nghề, biến hình thành “18 kiểu mẫu người đàn bà đanh đá” dễ như trở bàn tay.
Chỉ thấy dì Hà xuống tay vừa nhanh vừa mạnh, làm cho cô gái tóc đỏ xây xẩm mặt mày, sau đó lại bị cáo loạn một trận, trong miệng còn không ngừng nhổ nước bọt liên tục, nhìn cũng biết là quá tức giận nên mọi hình tượng chỉ còn mây bay!
Vừa rồi, dì Hà thấy bà chủ và cô chủ nhỏ nhà mình bị bắt nạt từ xa, nên không nhịn được cơn tức trong lòng, chẳng lẽ giờ còn không cho bà phát tiết hết ra sao?
Bên kia, người tài xế cũng gia nhập cuộc chiến, nhanh chóng giải cứu bác Từ ra ngoài. Hai người cũng có thân thủ nên dư sức đối phó với đám lưu manh trẻ tuổi này, rất nhanh đã khiến cho đối phương không còn sức mà chống do.
“Không đánh nữa, chạy!”
“Tiểu Hồng vẫn còn ở bên kia...”
“Mau kéo người đi!”
Rất nhanh, một đám người chạy té khói.
Dì Hà xoa eo, nhìn về phía bọn họ chạy trốn không ngừng chửi ầm lên.
Lục Giác Dân nâng bà cụ Lục dậy, trong mắt hiện lên vẻ hối hận và đau lòng, “Không sao chứ?” Còn giơ tay phải bụi giúp bà.
Bà cụ không trả lời ngay mà vội vàng kiểm tra hai đứa trẻ, “Còn may, còn may, không bị thương gì.”
Đảo mắt thấy mặt bác Từ có dính máu nhưng người vẫn còn đầy tinh thần thì thở phào một hơi, lòng cũng yên tâm hơn.
“Cụ ơi...” Miệng nhỏ nhệch xuống, mắt lộ ra vẻ ấm ức, sau đó liền gào khóc...
“Hu oa! Hu hu hu... Cháu muốn mommy... Cháu muốn mommy...”
Bà cụ Lục luống cuống tay chân, “Bé ngoan không khóc, không khóc nhé, không sao đâu, người xấu bị đánh chạy cả rồi, không ai dám bắt nạt cháu nữa đâu...”
“Hu hu hu... Không cho yêu quái kia chụp ảnh...”
“Ừ, chúng ta không cho cô ta chụp.” Đau lòng ôm thân mình bé nhỏ của Ngộ Hạ vào ngực, hốc mắt Đàm Thủy Tâm cũng đỏ lên.
Lục Giác Dân đứng ở một bên, cả người cứng đờ, dường như không biết phải xử lý trường hợp hỗn loạn trước mắt thế nào, tiếng khóc của cô bé con thật sự làm người ta thấy... lo lắng.
“Hu... Ông Từ...”
Bác Từ vội vàng cầm lấy bàn tay nhỏ của cô bé, lắc lư: “Ông Từ ở đây, cục cưng đừng khóc nữa...”
Cô bé con ngẩng đầu nhìn ông, đột nhiên tiếng khóc càng lớn hơn.
Bác Từ luống cuống chân tay.
“Hu hu... Ông chảy máu rồi... Hức... Chắc chắn là rất đau...” Ngộ Hạ vừa khóc vừa nói, tuy rằng đứt quãng nhưng vẫn có thể hiểu được ý của cô bé.
Mắt của bác Tự nóng lên, sự ấm áp len lỏi ở trong lòng, cô chủ nhỏ đang đau lòng thay cho ông đấy! Lúc đánh nhau với người ta, ông chẳng nháy mắt lấy một cái, giờ lại vì một câu nói của cô bé con mà mũi cũng thấy cay cay, cổ họng nghẹn ngào.
“Không đau, ông Từ không đau một chút nào cả. Cháu nhìn đi, chẳng phải giờ ông Từ đang cười rất vui vẻ hay sao?”
Tiếng khóc dần nhỏ lại, mắt hạnh mở lớn ra nhìn ông: “Thật sự... không đau chứ ạ?”
“Thật mà!”
“Nói dối, còn chảy máu kìa.”
“Nếu không tin, cô chủ nhỏ sờ thử xem.” Bác Từ ngồi xổm xuống, đầu ngang với đầu cô bé. Cô bé con thử thò tay ra sờ vào chỗ màu đỏ trên khóe miệng bác Từ...