Không đo thì thôi, vừa đo liền bị dọa nhảy dựng.
“39 độ?!” Linda hít vào một ngụm khí lạnh.
Đầu Đàm Hi càng nặng hơn.
“Tôi đưa cô tới bệnh viện.”
Bệnh viện số 1 thành phố, phòng bệnh VIP.
Linda đi đi lại lại trên hành lang, bỗng một bóng hình lướt đến nhanh như gió.
“Lục Tổng!”
“Sao1lại thế này?” Mặt người đàn ông âm trầm nhưng ánh mắt lại không giấu được sự nôn nóng.
“Chưa biết thế nào, bác sĩ vẫn đang ở trong đó...”
Lời còn chưa dứt, cửa phòng bệnh đã mở ra.
“Bác sĩ, sao rồi? Có vấn đề gì không?”
“Thức đêm liên tục, cạn kiệt sức lực, cảm8xúc căng thẳng, hơn nữa túng dục quá độ, bên dưới bị viêm sưng dẫn đến sốt cao. Tuy rằng người trẻ tuổi có sức khỏe nhưng cũng không chịu nổi lăn lộn kiểu đó đâu. Truyền nước xong là có thể ra viện, về nhà phải nghỉ ngơi cho tốt, tránh làm việc2nặng nhọc.”
Trên mặt Lục Chinh đã xuất hiện một vẻ hơi mất tự nhiên, “... Biết rồi.”
Linda chỉ muốn có người vào trong góc làm người tàng hình.
Trời biết vừa rồi cô ta đã nghe thấy gì, chắc là Lục Tổng sẽ không... giết người diệt khẩu đấy chứ?
Đột nhiên, một ánh mắt giết4người ập tới, Linda run lên: “Tôi không nghe thấy gì hết! Tôi giao lại Đàm Tổng cho ngài chăm sóc, công ty còn có việc, tối về trước đây!” Nói xong, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Mẹ ơi! Ánh mắt của Lục Tổng quá dọa người...
Đàm Hi nhắm mắt dưỡng thần, cũng không ngủ, thậm chí còn vô cùng tỉnh táo.
Nghe thấy tiếng của chuyển động, cô mở mắt ra, giây tiếp theo, ánh mắt lập tức nhìn sang chỗ khác. Người đàn ông đi tới bên mép giường, ngồi xuống, cầm lấy tay cô, “Sao em không ngủ một lát đi?”
“Không ngủ được.”
“Ngày hôm qua, là anh sai, không nên... thiếu kiềm chế như thế, khiến cho em bị sốt.”
Đàm Hi bĩu môi.
Không ngờ, lần đầu tiên của hai người sau năm năm sẽ dẫn tới tình huống này.
Xấu hổ chết đi được...
Nếu quy kết trách nhiệm thì đầu sỏ gây tội Lục Chinh chắc chắn không trốn thoát được, nhưng Đàm Hi cũng không phải không có trách nhiệm gì trong chuyện này, dù sao lúc đó cô cũng thấy thích, cũng tham...
“Em đói.” Cô đột nhiên mở miệng.
“Muốn ăn gì? Anh bảo người mang tới.” Trên mặt người đàn ông mang theo vẻ cẩn thận lấy lòng.
“Thanh đạm một chút.”
Lục Chinh gọi điện thoại đi, không tới hai mươi phút sau đã có người mang đồ ăn tới.
“Cháo ngô?” Đàm Hi ngửi thử.
Lục Chinh đỡ cô ngồi dậy, lại chèn thêm mấy cái gối ở sau lưng, sau đó mở ra.
Đàm Hi đang định thò tay ra, quả thực cô rất đói, trưa nay sau khi rời khách sạn thì tới giờ vẫn chưa ăn gì, cô cực kỳ nghi ngờ rằng có lẽ mình ngất là do bị đói.
Không ngờ, một bàn tay lớn đè tay cô xuống, sự ấm áp thẩm thấu vào từng lỗ chân lông, dường như lan tới tận đầu quả tim.
Lục Chinh: “Đừng động đậy, còn đang truyền nước đấy.”
Đàm Hi đổi tay kia, người đàn ông đã múc một thìa cháo nóng đưa tới bên miệng cổ, “Để anh bón cho em.”
Bốn mắt nhìn nhau, Đàm Hi ngẩn người.
“Ngốc rồi à?”
Đàm Hi há miệng nuốt cháo vào: “Anh mới ngốc ấy.”
Lục Chinh cười vừa bất đắc dĩ vừa xấu hổ, đúng, anh mới ngốc.
“Sau này sẽ không thế nữa.” Anh nói, “Anh sẽ chú ý đúng mực.”
Đàm Hi không tỏ ý kiến.
Chủ yếu là vì cô cũng có sai trong chuyện này, giờ Lục Chinh lại ôm hết trách nhiệm lên người, cô cũng thấy hơi hổ thẹn một chút xíu.
Nhưng, sự xấu hổ đó nhanh chóng tan thành mây khói.
Một người nghiêm túc bón, một người nghiêm túc ăn.
“Anh đừng chỉ cho em ăn cháo thế chứ? Em muốn ăn dưa chua, còn có món cải thìa xào kia nữa...”
Ăn hết một bát cháo nóng vào bụng, Đàm Hi đã cảm thấy đỡ hơn nhiều. Lục Chinh ăn nốt những phần còn thừa coi như giải quyết xong vấn đề ấm no, thấy bình nước cũng sắp truyền hết liền gọi bác sĩ vào.
Đàm Hi ngồi trên giường, nhìn anh bận trước bận sau, trong lòng không khỏi dâng lên sự khoan khoái và ấm áp không nói thành lời.
Thôi vậy, cũng không thể trách anh ấy...
Năm giờ chiều, Đàm Hi rời khỏi bệnh viện: “Đưa em về công ty đi.”
Người đàn ông ngồi trên ghế lái sầm mặt, có thể mơ hồ thấy cả gân xanh nổi trên thái dương, “Bác sĩ nói, em đã thức đêm nhiều ngày, cần phải nghỉ ngơi.”
“Lấy đâu ra nhiều ngày, mới có một tuần thôi mà.”
Đột nhiên, anh đảo mắt, mang theo mấy phần dữ tợn, “Đàm Hi, em không thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình được sao hả?”
“Em...” Cô rất muốn nói, cô có tự chăm sóc tốt cho mình rồi, nhưng sau khi nhìn thấy sự áy náy tràn ngập sâu trong đôi mắt của anh, cô rốt cuộc không thể nói nên lời biện bạch, chỉ có thể cúi đầu ngoan ngoãn “Ừ” một tiếng.
Sắc mặt Lục Chinh hơi hòa hoãn xuống: “Mấy ngày này không được tới công ty nữa, phải ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe lại.”
“Nhưng...”
“Những người em nuôi là đồ bỏ đi hết à? Một chút việc nhỏ cũng chẳng làm xong?”
Khóe miệng Đàm Hi giật giật, sáp nhập hai công ty, lại thay đổi cơ cấu một công ty, cái này gọi là “việc nhỏ” hay sao?
Nhưng, nể sự quan tâm của anh với mình, Đàm Hi quyết định không cãi lời nữa.
Nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, hung dữ cái gì chứ?
Thấy cuối cùng Đàm Hi cũng ngoan ngoãn, Lục Chinh liền duỗi tay sang xoa sau cổ cô, lòng bàn tay hơi chai sần nên làm cô thấy hơi ngứa và tê dại.
Giống như đang an ủi... một con cún đang nổi giận.
BMW phóng như bay trên đường, Đàm Hi ngồi trên ghế phụ lắc lư đến buồn ngủ.
Ước chừng nửa giờ sau, xe mới dừng lại.
“Tới rồi sao?” Mắt Đàm Hi đẩy mông lung vì cơn buồn ngủ.
Quay đầu nhìn ra bên ngoài, thấy trong tầm mắt là khung cảnh xa lạ thì không khỏi nhíu mày, “Nơi nào đây?”
“Nhà.”
Đàm Hi xuống xe, nhìn xung quanh một hồi, khu biệt thự xa hoa sao?
Không phải Bồng Lai, cũng không phải Thanh Tuyền Thiên Vực mà là một khu dân cư xa lạ.
“Hoa viên Thiên Lập, kỳ thứ hai.” Lục Chinh giải thích với cô.