Đói vui một hồi, bầu không khí cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Cuối cùng Đàm Hi lên tiếng: “Mọi người đi làm việc đi.”
Ba người nối đuôi nhau ra ngoài.
Đi được một đoạn rồi, Trình Vũ mới nhìn Lưu Diệu nói: “Lưu Tổng chơi chẳng đẹp gì, nếu không phải tại anh ngắt lời1thì có khi Đàm Tổng đã đồng ý rồi.”
Lưu Diệu nhún vai: “Tôi cũng phải tranh thủ phúc lợi của bản thân chứ, đúng không?”
“Hừ! Cứ chờ đấy.”
“Ồ, trước tiên chúc hai người có một tuần trăng mật vui vẻ nhé!”
Trình Vũ trừng mắt với anh ta một cái sau đó giẫm lên giày8cao gót lộc cộc rời đi.
Hứa Nhất Sơn đuổi theo: “Bà xã, em đi từ từ thôi!”
Lưu Diệu nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, ánh mắt hơi lóe lên.
“Lại cãi nhau nữa à?” Lâm Tâm đi tới bên cạnh anh ta, nhíu mày hỏi.
“Việc nhỏ, mọi người chỉ nói đùa thôi.” Lưu2Diệu bâng quơ nói.
Lâm Tẩm trừng mắt với anh ta, “Tưởng em không thấy anh và Hứa Tổng ngầm tranh nhau cao thấp với nhau chắc?”
“Phải phải, không gì gạt được em hết.”
“Này! Còn đang ở công ty, đừng có động chấn động tay.” Lâm Tâm lập tức lùi ra xa ba bước, “Chú4ý ảnh hưởng tí đi.”
Lưu Diệu giơ tay lên làm bộ đầu hàng, “Anh không chạm vào.” Nhưng trong lòng lại nghĩ, mọi người đã biết rõ hết trong lòng rồi, chỉ có em ngượng không muốn thừa nhận thôi.
“A Diệu.” Lâm Tâm đột nhiên mở miệng, “Nhiều lúc nghĩ lại, em cảm thấy... rất có lỗi với anh.”
Ngẩn người, “Em có ý gì hả? Vất vả lắm mới đi tới hôm nay, em lại định đòi chia tay? Lâm Tầm, mẹ kiếp, nếu em dám...”
“Nóng nảy cái gì, nghe em nói xong đã!”
Mấy năm nay tính cách của Lưu Diệu đã trầm ổn hơn nhiều, cũng từ từ học được cách nhường nhịn, trước kia hai người mà cãi nhau thì làm gì có phần cho Lâm Tâm nói chuyện chứ?
“Cảm thấy rất có lỗi với anh là vì Hứa Tổng luôn có luật sư Trình ở bên bày mưu tính kế, lót đường bắc thang, nhưng mấy năm nay em ở Thịnh Mậu lại chẳng làm ra thành tích gì, càng không giúp được gì cho anh.”
“Em ngốc à?” Lưu Diệu khẽ thở phào, không phải chia tay là được rồi, “Anh muốn gì sẽ tự mình giành lấy, em cứ làm vợ hiền dâu thảo, mỗi ngày hầu hạ anh chu đáo là được rồi...”
“Lưu Diệu!” Lâm Tâm cắn răng, gương mặt trắng trẻo hơi ửng đỏ lên, “Em đang nói chuyện đứng đắn với anh.”
“Anh cũng rất đúng đắn mà.”
“Á Tầm, sở trường của em là chứng khoán, mấy năm nay ở Thịnh Mậu cũng không phải vô dụng, mà chỉ là nhân tài chưa có đất dụng võ thôi. Trước đây Đàm Tổng ra nước ngoài, không rảnh bận tâm tới Thịnh Mậu, mà cá nhân anh thể lực hữu hạn, không thể chiến đấu để mở mang bờ cõi gì, vậy mới làm cho Thịnh Mậu phát triển mất cân đối, đặc biệt trong việc đầu tư chứng khoán bị thiếu hụt trầm trọng.”
Lâm Tầm im lặng.
Năm năm trước, anh ta ôm một bụng đầy chí lớn bước chân vào Thịnh Mậu nhưng lại gặp đúng lúc Đàm Hi rời đi. Nếu không phải có Lưu Diệu giữ vững nơi này, chắc anh ta đã sớm tìm đường đi khác rồi.
“May mà Đàm Tổng đã quay về, trước mắt cũng bắt đầu có động tác rồi. Cô ấy là chuyên gia chứng khoán, sớm muộn gì cũng có không gian cho em phát huy. Thế nên, chúng ta đừng vội, cứ từ từ chờ, được không?”
Lâm Tầm gật đầu: “Năm năm còn chờ được, ai tiếc gì vài ba tháng chứ?” Đàm Hi trở về, anh ta chính là một trong những người vui nhất.
Máu bắt đầu lại sục sôi, tình cảm mãnh liệt với mộng tưởng đã từng theo đuổi lại bắt đầu bầu bị đánh thức.
Nhưng...
“Qua nhiều năm như thế, liệu Đàm Tổng còn nhớ em không?” Lâm Tẩm không khỏi thấp thỏm.
“Chuyện này em không cần phải lo, không nhớ ông xã em là ai ư, mỗi ngày đều đưa mặt ra như vậy, người ta sao có thể quên được em chứ? Hơn nữa, Đàm Tổng cũng hiểu rõ trong lòng, trước giờ đều luôn rất công bằng, chính trực, chưa từng làm ai thất vọng bao giờ.”
Lâm Tầm than khẽ: “Chỉ mong thế.”
Mấy ngày nay, tâm tình của Lục Chinh rất kém.
Trần Khải làm thư ký trưởng, lại thêm kinh nghiệm nhìn mặt đoán ý nhiều năm qua, có thể cảm nhận được cảm xúc của Boss nhà mình rất không ổn. Thế nên luôn cố gắng không xuất hiện trước mặt Lục Chinh, làm việc miệt
mài, làm người khiêm tốn, chỉ thiếu nước rúc người vào trong một góc, lại đắp thêm một tấm vải chắn ánh sáng lên người mà thôi.
“... Boss, Lưu Tổng của Thượng Huy đã đợi khá lâu rồi, ngài xem?”
“Tôi gọi điện thoại cái đã.”
Trần Khải yên lặng đứng chờ ở một bên, hai cái tai lại dựng thẳng lên nghe ngóng.
“Alo, Hi Hi, trưa nay đi ăn cơm không?”
Trần Khải: Thì ra là tìm vợ để hẹn hò.
“Đặt rồi? Em thì liên hoan với nhân viên cũng không muốn ăn với anh à?” Mặt sa sầm, mây đen vần vũ trên đỉnh đầu.
“Không phải liên hoan, ăn một bữa cơm xoàng mà thôi.” Đàm Hi không nhịn được để trán, “Mà em nói anh này Lục Tổng, anh không nghĩ cách làm thế nào để đối phó với những người trong hội đồng quản trị phản đối Thiên Dụ sáp nhập với Thịnh Mậu hay sao mà còn rảnh hẹn em ăn cơm thế hả?”
“Hừ! Đám lão già đó cũng đáng để anh phải phí tâm tư sao?”
Đàm Hi ngẩn ra, “Anh thuyết phục xong rồi?”
“Hừ.” Hình thức kiêu ngạo của họ Lục.
“Chà, anh làm thế nào vậy?”
Lục Chinh nói vắn tắt một lần, Đàm Hi nghe mà líu lưỡi: “Vậy là trước khi anh quyết định thu mua đã ép vợ chồng Trương Nham ly hôn hả?”
“Sao lại nói là ép bọn họ ly hôn chứ?”
“Nếu không thì sao?”
“Hai vợ chồng này vừa lúc muốn rửa sạch tài sản, anh chỉ thuận tiện giúp họ một chút mà thôi.”
“Ồ...” Nhìn cái dáng vẻ đúng lý hợp tình, không biết xấu hổ này đi.
“Ra ngoài ăn đi.” Lại vòng trở lại đề tài cũ.
“Không được, em bận lắm, không rảnh.”
“Em đã bận cả một tuần rồi, chuyện gì khó tới mức mà cần tới bà chủ như em phải tự mình ra tay chứ?”
“Thay đổi Bản Quy, tiếp nhận Thiên Dụ, hoàn thành sáp nhập, có tính không? Hơn nữa.” Đàm Hi dừng lại, “Những việc này đều là do anh tìm cho em cả đấy, nhớ chưa?”
Tặng Bàn Quy, đưa Thiên Dụ, Lục Chinh tự đào hố chôn mình.
“Thế nên đừng có gào thét ở trước mặt em, nha?” Đàm Hi như thể đang dỗ một chú cún con, chỉ thiếu nước vỗ đầu nữa mà thôi.