Đổng sự Từ cúp máy, cả người hồn bay phách lạc.
Mấy đồng sự khác gọi ông ta hai ba tiếng mà ông ta vẫn cứ mắt điếc tai ngơ, ánh mắt ngơ ngác.
Sau một lúc lâu, ông ta mới đưa mắt khó hiểu nhìn mọi người: “Ai bảo Lục gia không thừa nhận Đàm Hi vậy?” Đứng ra đây, ông đảm bảo không đánh chết hắn.
Một hồi đại chiến nội bộ bị thủ đoạn cứng rắn của Lục Chinh làm cho phải im ắng xuống, ngay cả khói thuốc súng1cũng biến mất triệt để.
Mấy lão già thức thời rúc vào trong mai rùa, không dám tiếp tục lỗ mãng nữa.
Dù sao, kiểu gì cũng bị vả mặt, chẳng ai muốn đến một lần nữa.
Bên kia, Đàm Hi cũng bắt đầu bắt tay vào việc hợp nhất Thịnh Mậu và Thiên Dụ, hơn nữa còn phải theo sát phương án chuyển mình của Đàm Thị. Rốt cuộc sau một tuần rối tung rối mù, hai việc đó cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Sau đó, từng bước tiến tới, hoàn8toàn không có vấn đề gì lớn cả.
Chỉ khổ mấy chục nhân viên của Thịnh Mậu từ trên xuống dưới, tăng ca không biết ngày đêm, chẳng phân biệt sớm muộn.
“Chị Linda, chị có tin nổi không? Chỉ cần cho em một cái giường, cho dù trước bàn dân thiên hạ thì em cũng có thể ngủ say suốt ba ngày ba đêm, giữa chừng không dậy một lần nào.” Tạ Văn Ti uống một ngụm cà phê, gãi tóc của mình với vẻ mặt nhăn nhó.
Trời biết, đã ba2ngày rồi cô ta chưa gội đầu.
Ồ, còn tắm nữa chứ.
Linda che miệng, sau một cái ngáp thì hốc mắt theo sinh lý mà đỏ lên, còn có ánh nước lấp lánh: “Nhanh thôi, cố thêm chút nữa. Nhóm quyết sách của chúng ta còn đỡ, cô sang mà xem đám người Aiken kia kìa, ban ngày phải theo sát thị trường chứng khoán, tôi phân tích số liệu, nửa đêm còn phải mô hình hóa, làm báo cáo phân tích, hôm sau tự tay giao cho Đàm Tổng, trở4về lại đem ý kiến sửa chữa phản hồi với chúng ta, sau đó tiếp tục đi theo dõi thị trường chứng khoán, lại mô hình hóa, phân tích số liệu...”
Tạ Văn Ti vừa nghe đã không nhịn được mà run rẩy: “Đột nhiên cảm thấy mình còn hạnh phúc chán.”
Lúc này, Lâm Diệu Diệu cất những bước chân nặng nề tiến vào văn phòng, vành mắt đen thui, tóc rối bù, mùi trên người cũng chẳng dễ ngửi chút nào.
“Chị Linda, bên các chị còn cà phê không? Hòa tan nhanh, không cần pha phin, uống ngay tại chỗ ấy.”
“Chỗ tôi hết rồi, Ti Ti thì sao?”
“Để em xem xem...” Cô ta kéo ngăn kéo ra, lại lục lọi trong ngăn tủ, “Xin lỗi, Diệu Diệu, chỗ tôi cũng hết rồi.”
Vẻ mặt Lâm Diệu Diệu như đưa đám, “Trời ạ... Một đống công việc như thế mà còn không có cà phê thì sao mà chịu được chứ?”
Sau đó là một trận kêu rên.
Sài Thiệu thò đầu ra, vẻ mặt uể oải, “Ở chỗ tôi còn có... nửa gói, có lấy không?”
“Bỏ đi, cho em mấy lon Red Bull cũng được.
“À mà...” Vẻ mặt Linda áy náy, “Hình như cũng hết cả Red Bull rồi.”
Lâm Diệu Diệu sống không còn gì luyến tiếc.
Lúc này, vừa lúc nghe thấy tiếng Aiken thúc giục ở bên trong, “Này Tiểu Lâm Tử, nhanh nhẹn lên tí chứ, tôi sắp ngủ gật tới nơi rồi, cần cà phê cứu mạng ngay!”
“Hết rồi, hết rồi, hết rồi... anh gào lên cũng chẳng có đâu!”
Bên trong lập tức im bặt.
Lúc Lâm Diệu Diệu không tức giận thì chẳng khác nào con thỏ, tùy tiện xoa nắn, tùy tiện sờ mó, nhưng một khi đã điên lên là lập tức biến thành sư tử Hà Đông, đòi mạng người.
Tăng ca liên tục suốt một tuần, cảm xúc của mọi người đều sắp nổ tung, giống như một cái cây già khô cằn, có thể bốc cháy bất kỳ lúc nào.
Không khí hơi căng thẳng.
“Làm sao vậy? Diệu Diệu sao tức giận thế?” Trưởng bộ phận nhân sự Châu Miễu dẫn hai nhân viên chuyển đồ từ ngoài vào, vẻ mặt kinh ngạc.
Lâm Diệu Diệu cũng hết giận luôn, xua tay, “Không, coi như em lâu lâu nổi điên đi ạ.”
Châu Miễu chỉ huy hai người chuyển đồ đặt hai cái thùng xuống rồi trả tiền cho họ, “Chẳng phải em kêu gào là cà phê không đủ sao, đây, hai thùng, tất cả đều là đóng lon, còn chẳng cần phải pha nữa...”
Lâm Diệu Diệu hét lên một tiếng, sắc mặt vui vẻ: “Chị Chầu Miễu, chị quá hiểu lòng người rồi, y như cái gì mưa ấy nhỉ.”
“Mưa?”
“Ý cô ấy là... mưa đúng lúc.” Aiken đi từ bên trong ra, lướt qua Lâm Diệu Diệu, đi tới góc, lấy từ trong thùng ra mấy lon cà phê, ôm chắc rồi lại xoay người trở về phòng.
Lâm Diệu Diệu hừ lạnh: “Tiếng Trung tốt thì giỏi lắm à?”
“Được rồi, Đàm Tổng đã bảo tôi đặt hai bàn tiệc ở nhà hàng dưới tầng ba, đúng 12 giờ mọi người nhớ đi xuống nhé!” Châu Miễu là trưởng phòng nhân sự, giờ chẳng khác nào vú em của một đám nhân viên tăng ca điên cuồng này. Hết cà phê, cô đi mua; máy in hỏng, có tới sửa; ngay cả giấy trong toilet hết cũng do cô thêm vào, công tác hậu cần vô cùng thỏa đáng.
“Tầng ba? Đó chẳng phải nhà hàng chuyên dụng của khách sạn sao? Giá không rẻ đầu.” Trong mắt Mike đầy vẻ hưng phấn.
Từ tầng trệt tới tầng bảy của tòa nhà văn phòng này là một chuỗi khách sạn, 4 sao, có nhà hàng riêng.
“Quan tâm nó có phải của khách sạn hay không, rốt cuộc không cần phải gọi cơm hộp nữa rồi, đột nhiên thấy cảm động quá.”
Châu Miễu cười, phân phát cà phê cho mọi người, “Ý của Đàm Tổng là mọi người suốt ngày rúc ở trong văn phòng như thế cũng nên ra ngoài đổi gió rồi, vừa lúc nhà hàng đó ngay bên dưới, đi xuống thang máy là tới luôn, không ảnh hưởng tới việc mọi người ăn xong tiếp tục làm việc.”
Tức khắc vang lên những tiếng kêu rên, nhưng ai dám nói không phải vừa vui vừa khổ chứ?
Trước kia, mười ngày nửa tháng Thịnh Mậu cũng chẳng có một đơn hàng nào, gần như không có việc gì để làm. Tuy rằng mọi người nhà nhã nhưng trong lòng lại rất chán nản, giờ tuy mệt chết như chó nhưng phía trước có ánh sáng, tốt xấu gì cũng có thể nhìn thấy hy vọng!
Ngày mà Thịnh Dụ được kiến thiết thành công cũng chính là ngày bọn họ được thể hiện tài năng.
“Đang nói chuyện ăn cơm à? Vừa hay, ở đây tôi cũng có một tin tức tốt đấy,“ Trưởng phòng tài vụ Dương Thuyền đi từ trong văn phòng ra, cười như gió xuân, “Đàm Hi quan tâm tới mọi người, quyết định chiều mai sẽ phát trước cho mọi người một phần tiền lương tăng ca.”