Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1045: ĐỪNG THUÊ NGƯỜI GIÚP VIỆC, ĐỂ BÀ TỚI ĐI

Phòng ăn.

Đàm Hi bày bữa sáng đã sửa soạn sẵn từ trước lên bàn, hai đứa trẻ tự động xúm lại.

“Mommy, bế!” Cô bé con vươn cánh tay mũm mĩm ra.

Đàm Hi bế cô bé lên ghế, đặt ngồi ổn rồi lại1bế tới con trai.

A Lưu ăn mì sợi, Ngộ Hạ gặm bánh mì.

Hai đứa trẻ đều tự ăn, căn bản không cần Đàm Hi đút.

Bà cụ Lục ngồi ở bên cạnh hết nhìn đứa này lại nhìn sang đứa kia, càng nhìn8càng thích, trong đôi mắt già rõ ràng có ánh nước nhưng trên mặt lại như đang nở hoa.

Bác Từ ở một bên cũng âm thầm gạt lệ. Người của Lục gia ít, lần này lại có thêm hai cục cưng nhỏ,2mà đứa nào cũng ngoan, đứa nào cũng đáng yêu.

Đàm Hi ngồi xuống cạnh bà cụ Lục. Đàm Thủy Tâm nhẹ vỗ tay cô: “Hi Hi, cháu dạy bọn trẻ thật tốt.”

“Người làm mẹ luôn muốn con cái thành tài, cháu cũng4thế thôi mà.”

“Mấy năm nay...” Giọng đầy nghẹn ngào, “Vất vả cho cháu quá.”

Đàm Hi chỉ cười, cũng không phản bác.

Một người phụ nữ cổ độc ở nước ngoài, không có chồng, còn phải nuôi hai đứa con, cô có vất vả không ư?

Đương nhiên là có!

Điều này có không phủ nhận, cũng không có ý định phủ nhận.

“Những ngày tháng gian nan đã qua rồi, tương lai sẽ càng tốt hơn.”

Hốc mắt bà cụ Lục nóng lên, biết cô đang an ủi mình nên khẽ gật đầu, giọng cũng kiên định hơn, “Đúng thế, tương lai nhất định sẽ càng tốt hơn.”

Như thể đang hứa hẹn điều gì.

Đàm Hi không tiếp lời.

Cô và Lục Chinh ở bên nhau, trước kia đã chẳng quan tâm tới đánh giá của người đời, giờ cũng chẳng vì bất kỳ sự phản đối của kẻ nào mà dao động, tương lai lại càng không cần phải sợ hãi.

Thế nên, cô căn bản là không cần bất kỳ lời hứa hẹn dưới bất kỳ hình thức nào.

Tin trời tin đất chẳng bằng tin chính mình.

Hai đứa trẻ ăn sáng xong liền lau miệng, tụt xuống khỏi ghế.

Cô bé con đúng không vững, tí nữa ngã nhào, vừa lúc Đàm Thủy Tầm nhìn thấy nên bà cụ bị dọa suýt nữa phát bệnh tim.

Đàm Hi lại chẳng có phản ứng gì, dường như đã tập mãi thành thói quen.

Bà cụ Lục im lặng, không nói gì cả.

Bà vẫy tay với hai chị em, “A Lưu, Hạ Hạ, qua chỗ cụ nào, cụ có quà tặng các cháu.”

“Quà ạ?” Cô bé con vừa nghe hai mắt đã sáng rực lên, cất bước vội vàng chạy tới.

“Từ từ thôi, cẩn thận ngã...” Bà cụ vội vàng đưa tay ra, chỉ sợ cô bé không cẩn thận vấp ngã.

Nói là che chở như thịt trên đầu quả tim cũng không quá đáng.

So với cô bé, A Lưu điềm tĩnh hơn nhiều, nghe thấy có quà cũng chẳng hứng thú cho lắm, nhưng vẫn đi về phía bà cụ Lục.

Bác Từ lấy ra hai cái túi, cũng không lớn lắm, một hồng một xanh.

Đưa túi màu hồng nhạt cho cô bé con, cái túi màu xanh lam đưa cho A Lưu.

Trước khi nhận lấy, hai đứa trẻ nhìn về phía Đàm Hi, thấy cô gật đầu rồi mới dám duỗi tay ra.

“A! Đây là váy công chúa ạ? Đẹp quá!” Quà của Ngộ Hạ là một chiếc váy bồng màu hồng nhạt, lại còn có một vương miện và gậy ma pháp bằng pha lê được điêu khắc tinh xảo, không phải là loại đồ chơi có thể tùy tiện mua được ở bên đường.

Ví dụ như cái vương miện kia, Đàm Hi vừa nhìn đã biết tất cả đá nằm trên đó đều là pha lê tự nhiên.

Lại ví dụ như viên ngọc màu hồng nạm trên cái gậy ma pháp kia, tuy rằng không lớn nhưng đường cắt hoàn mỹ, ánh sáng phản chiếu lại cũng rất lấp lánh, tuyệt đối không phải loại hàng nhái cao cấp gì đó.

Trước khi Tiểu A Lưu mở cái hộp đóng gói ra cũng chẳng ôm bất kỳ hy vọng gì, dù sao, thứ mà cậu nhóc thích không giống những người khác.

Có lẽ lại là xe đồ chơi, máy bay điều khiển từ xa linh tinh gì đó thôi.

Những giây tiếp theo, cậu nhóc kinh ngạc đến há hốc miệng, trong mắt ngoại trừ vẻ ngạc nhiên thì còn có cả hưng phấn nữa.

Đàm Hi thuận thế nhìn sang, bỗng nhiên nhướng mày.

“Ồ! Đây không phải cái đồng hồ em vẫn luôn muốn có sao?” Ngộ Hạ xem xong quà của mình liền quay đầu sang nhìn quà của em trai.

So sánh hai cái thì cô bé vẫn thích váy công chúa hơn, à, còn có vương miện và gậy ma pháp nữa, thật sự quá đẹp!

Lấp la lấp lánh...

“Cụ nghe ba cháu nói là cháu thích đồ điện tử công nghệ cao, vì thế cụ đã nhờ một người bạn ở viện nghiên cứu nước ngoài gửi cái đồng hồ này về, thực ra...” Bà cụ hơi dừng lại, cười xấu hổ, “Cụ thấy nó cũng không khác những chiếc đồng hồ khác ở chỗ nào.”

“Đương nhiên là có khác nhau rồi!” A Lưu lập tức tiếp lời, “Cháu đã xem thông tin về viện nghiên cứu đó, phát minh mới nhất của họ là chiếc đồng hồ này, khi đeo lên tay có thể cảm giác được trung khu thần kinh, phân biệt được yêu cầu của người đeo nó, sau đó tự động chấp hành mệnh lệnh liên quan, giống như một người máy nhân tạo ấy, có điều nó nhỏ gọn tinh tế, thuận tiện mang theo bên người...”

Nhắc tới lĩnh vực mà mình am hiểu, thái độ của A Lưu liền thay đổi ngay, lập tức chuyển sang hình thức liên thiên không ngừng.

Ngô Hạ nghe tới mức buồn ngủ ríu mắt, nhưng Đàm Thủy Tâm lại tỏ vẻ cực kỳ nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu phụ họa nữa.

Đàm Hi cong môi, âm thầm thở dài, gừng càng già càng cay, bốn chữ “gãi đúng chỗ ngửa” đã được bà cụ Lục biểu hiện cực kỳ nhuần nhuyễn, ngay cả đứa con trai vốn ít nói của cô cũng trở thành người thích lảm nhảm.

Đương nhiên, bà cụ Lục cũng không hề chỉ quan tâm tới chắt trai mà quên chắt gái.

Chờ A Lưu nói xong, bà cụ lại cười hỏi Ngộ Hạ: “Cục cưng có thích món quà này không?”

“Thích ạ!”

Trong mắt Đàm Hi lộ ra vẻ bất đắc dĩ, không còn cách nào cả, con gái cô là người dễ lấy lòng như thế đấy.

Đổ gì đẹp, ăn ngon cứ xếp chồng đến trước mặt cô bé là xong ngay, đầu hàng trong vòng một giây, còn không chớp mắt lấy một cái.

Đàm Thủy Tầm ngồi chơi với hai đứa trẻ nửa giờ, Đàm Hi vẫn luôn ở bên cạnh.

Bà cụ cũng không phải người không có mắt nhìn, thấy tốt liên thôi, tương lai còn dài mà.

Vậy nên liền đứng dậy, chuẩn bị ra về.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Đàm Hi đổ chuông. “Alo, tôi là Đàm Hi... À, dì Cẩu, chào dì ạ... Tại sao không thể tới thế? Có chuyện gì sao?”

Đầu bên kia nói hai câu, mày Đàm Hi dần giãn ra, nhưng trong mắt vẫn có sự tiếc nuối: “Nếu đã như thế thì thôi cũng được ạ, dì cứ an tâm chăm sóc cho con dâu đi, cháu sẽ tìm người khác... Không sao ạ, tạm biệt.”

Mặt mày bà cụ Lục khẽ động, thử hỏi: “Làm sao thế? Xảy ra chuyện quan trọng sao?”

Đàm Hi cất điện thoại, “Cũng không có gì, cháu bảo Lưu Diệu tìm cho một người giúp việc, nhưng giờ con dâu dì ấy mang thai nên không thể tới đây làm được nữa.”

“Người giúp việc ư? Tới chăm sóc bọn trẻ hả?”

“Vâng.”

Trong mắt bà cụ hiện lên sự vui vẻ: “Cần gì thuê người giúp việc, để bà tới là được.”

Đàm Hi khựng lại: “Bà đừng đùa nữa, bà lớn tuổi như vậy rồi, sao cháu có thể không biết xấu hổ làm phiền...”

Còn chưa đợi cô nói xong, bà cụ Lục vội vã xua tay: “Không phiền đâu! Không phiền! Bà thấy hai đứa trẻ đã rất vui vẻ rồi, hơn nữa, bà ở nhà cũng chẳng có việc gì, vừa lúc có thể chăm sóc cho bọn trẻ được. Trừ phi, cháu chế bà già rồi, không có văn hóa, không dạy được hai đứa trẻ.”

Đàm Hi vô cùng oan uổng, trời biết, cô chỉ không muốn bà cụ bị mệt thôi mà!

Tuy nói hai đứa trẻ nhà cô khá ngoan ngoãn, nhưng cũng sẽ có lúc nghịch ngợm bày trò. Đàm Thủy Tâm đã già rồi, đến lúc đó không quản được, quát chúng cũng chẳng nghe, chẳng phải sẽ càng lộn xộn sao?

Còn nói bà cụ không có văn hóa, không dạy được trẻ con lại càng vớ vẩn.

Dù sao, sự ưu tú của Lục Chinh rõ ràng như ban ngày, mà Đàm Thủy Tâm xuất thân thế gia, đọc đủ mọi loại sách, hiểu rõ nhân tình.

Trong khoảng thời gian ngắn, quả thật Đàm Hi cũng không nghĩ ra lý do gì để thoái thác được, ánh mắt lộ vẻ khó lựa chọn.

Bà cụ Lục dường như phát hiện ra, gương mặt sáng rỡ, phảng phất như trẻ ra cả mười tuổi: “Tuy cháu nhìn bà lớn tuổi thế này thôi nhưng tinh thần vẫn rất tốt, ngày thường ở nhà toàn là bà nấu cơm, mà không làm được thì vẫn còn Tiểu Tử, Tiểu Hà giúp đỡ nữa mà.”

Bác Từ cũng lập tức tỏ vẻ đồng tình: “Đúng đúng đúng, bọn tôi đều có thể giúp mà. Nhớ năm đó, cậu chủ Chinh cũng lớn lên như vậy.”

Đàm Hi nhíu mày, giọng hờ hững: “Cháu xin nhận tấm lòng của bà, nhưng hai đứa trẻ sợ người lạ, không quen tới nhà người khác nên không thể làm phiền mọi người được.”

“Không không không... Không tới Lục gia, ở đây luôn thôi! Mỗi ngày cháu đi làm, bà sẽ tới đây, trưa nấu cơm cho hai đứa, tối cháu về thì chúng ta cùng nhau ăn.” Bà cụ vội vàng nói, “Bà biết cháu để ý chuyện gì, yên tâm đi, không có sự đồng ý của cháu, bà sẽ không đưa chúng về nhà đâu, cũng sẽ không để lão già kia gặp bọn chúng.”

Nên suy xét, không nên suy xét, bà cụ Lục đều giúp cô tính toán vô cùng thỏa đáng.

Nếu Đàm Hi còn không biết cảm kích nữa thì đúng là không biết tốt xấu. Bác Từ lúc đầu cũng ra sức giúp bà cụ thuyết phục Đàm Hi, nhưng khi nghe thấy bà nói sẽ không quay về Lục gia mà mỗi ngày tới đây thì không khỏi sửng sốt một hồi lâu, biết rõ là không ổn nhưng lại không ngăn cản được.

Vì để có cơ hội được ở chung với các chất mà giờ bà cụ thậm chí còn chẳng tiếc ném mệnh của mình.

Còn về Lục Giác Dân thì sớm đã bị bà cụ ném lên tận chín tầng mây rồi, trong lòng giờ chỉ còn hai đứa nhóc con này mà thôi.

Bác Từ thở dài nặng nề. Ông có thể đoán trước được cảnh tượng gà bay chó sủa sau khi về nhà thế nào.

Nhưng bà cụ muốn tới đây chăm trẻ có phải cũng đồng nghĩa với việc “tài xế” như ông cũng có thể theo tới đây, sau đó mỗi ngày đều được chơi đùa với cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ không?

Nghĩ lại thấy cũng không tệ lắm.

Đàm Hi uyển chuyển từ chối mấy lần không được, cuối cùng bà cụ Lục dứt khoát chốt lại ...

“Cứ thế đi, thứ hai bà sẽ tới đây, cháu cứ việc an tâm đi làm.”

Ông cụ Lục bị bỏ quên ở nhà: “Hắt xì...”