“Tề Tiểu Tô, cô còn dám đến trường à? Tôi nói cho cô biết, nhất định tôi sẽ nói chuyện với thầy hiệu trưởng, cưỡng chế cô nghỉ học! Cô đúng là con đĩ không biết xấu hổ!”
Dường như Tằng Chí đã tức giận đến không thể khống chế nổi, nhưng ông ta vừa hung hăng chửi xong câu đó cũng biết mình quá lời rồi, sắc mặt hơi cứng, lại thấy hiện giờ trong phòng giáo vụ kể cả mình cũng chỉ có ba người, nên cũng không định vớt vát lại câu gì, mà bước nhanh về phía Tề Tiểu Tô.
Từ lúc nghe thấy câu đó, Dương Linh Linh đã nhíu mày lại, thấy dáng vẻ như muốn ăn thịt người của ông ta, cô ấy hơi hốt hoảng, lập tức đứng dậy, kéo Tề Tiểu Tô ra sau lưng mình.
“Thầy Tằng, anh làm sao thế?”
Hành động này của Dương Linh Linh khiến Tề Tiểu Tô cảm thấy rất ấm áp. Nhưng cô đứng sau lưng Dương Linh Linh, lại chợt nhìn thấy sau gáy cô ấy lộ ra vết thương tím bầm, chỉ nhìn thấy một phần nhỏ, không biết còn có bao nhiêu vết bị quần áo che đi nữa.
“Tôi làm sao à? Cô Dương này, tuy cô là giáo viên chủ nhiệm của Tề Tiểu Tô, nhưng cô bảo vệ học sinh cũng một vừa hai phải thôi, loại con sâu làm rầu nồi canh, loại học sinh dốt nát kéo lùi thành tích cả lớp, loại ung nhọt như Tề Tiểu Tô này thì cô không nên bảo vệ nữa. Mà cũng đúng lúc, cô cùng đi gặp thầy hiệu trưởng với tôi đi, hôm nay chúng ta phải gọi phụ huynh của Tề Tiểu Tô tới, loại học sinh vô liêm sỉ thế này, Nhất Trung chúng ta nên thanh trừ từ lâu rồi! Để trường ta đỡ bị nó làm hư đi!”
Nghe Tằng Chí tức tối chửi bới như vậy, trong lòng Tề Tiểu Tô cũng vô cùng tức giận, cô không nhịn được liền châm chọc: “Thầy Tằng quả là không hổ danh giáo viên ngữ văn, một câu dùng biết bao nhiêu thành ngữ tục ngữ, nhưng em cũng thấy rất tò mò, ngày xưa thầy Tằng có học chửi người ạ?”
Vô duyên vô cớ cô lại thành ‘con sâu làm rầu nồi canh’, ‘học sinh dốt nát’, rồi ‘ung nhọt’, ‘con đĩ, ‘học sinh vô liêm sỉ’ là thế nào, cô đánh người hay bôi nhọ người khác chứ? Cô gây chuyện gì trong mười tội ác lớn, không thể tha thứ sao?
“Mày còn dám dẩu mỏ lên cãi nữa à?” Tằng Chí thò tay định túm lấy vai cô. Thời điểm thế này Dương Linh Linh làm sao dám để cho ông ta chạm vào Tề Tiểu Tô, lập tức ngăn lại.
Ấn tượng của cô ấy về Tằng Chí vốn không tốt, hơn nữa, nói gì thì nói, ông ta là đàn ông đàn ang, là thầy giáo, mà Tề Tiểu Tô là một cô bé, là học sinh, ông ta lại chửi một học sinh nữ như thế này thì bản chất tốt đẹp làm sao được?
Thấy ông ta vẫn muốn ra tay, Dương Linh Linh lại càng giận hơn, “Thầy Tằng, có gì cứ từ từ nói, chẳng lẽ anh còn đòi đánh người hay sao?”
“Cô có biết nó đã làm gì không?” Tằng Chí bị cô ấy ngăn lại, trong lòng vô cùng tấm tức, dường như muốn nhảy nhổm cả lên, “Hôm nay bất luận thế nào, Tề Tiểu Tô, mày theo tao đến phòng hiệu trưởng. Không giải quyết xong chuyện này thì mày đừng mơ đến chuyện tiếp tục đến trường đi học! Tao phải gọi phụ huynh của mày đến!”
Nói rồi Tằng Chí hùng hổ đi tra số liên lạc gia đình học sinh trong lớp, nhanh chóng tra đến Tề Tiểu Tô, trên đó đăng ký số điện thoại di động của Tề Tông Bình.
Ông ta lập tức nhấc điện thoại gọi đi.
“Là phụ huynh của Tề Tiểu Tô đúng không? Tốt nhất là các người nên mau chóng đến trường một chuyến đi, chuyện này liên quan đến việc Tề Tiểu Tô có thể tiếp tục ở lại trường học được không, chúng ta phải nói chuyện cho ra lẽ!”
Tề Tiểu Tô bị Dương Linh Linh che đằng sau, nên muốn ngăn không cho ông ta gọi điện thoại cũng không kịp, nghe thấy ông ta nói với Tề Tông Bình như vậy, cô hơi nheo mắt lại.
Tằng Chí nói xong câu đó cũng lập tức dập mạnh điện thoại xuống, không cho Tề Tông Bình có cơ hội nói gì.
“Thầy Tằng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Dương Linh Linh thực sự không thể chấp nhận nổi thái độ và cách cư xử như thế này của ông ta, nhưng thấy ông ta quá giận dữ như vậy, cô lại không khỏi quay đầu nhìn Tề Tiểu Tô, ánh mắt như muốn hỏi, rốt cuộc em đã làm gì vậy hả?
Tề Tiểu Tô nhún vai, cô cũng có biết chuyện gì đã xảy ra đâu?!
Lúc này bắt đầu có giáo viên khác lục tục bước vào, thấy bầu không khí bên trong có gì đó không bình thường, có người cũng hỏi han một vài câu. Tằng Chí thấy nhiều người vào, cũng đè nén sự phẫn nộ đang muốn bùng nổ xuống, cố gắng nhếch miệng cười.
“Cũng không có gì, tôi chỉ cảm thấy rằng, Nhất Trung của chúng ta là trường tốt nhất thành phố D, truyền thống học tập và truyền thống của trường trước giờ đều rất tốt, cũng luôn được các bậc phụ huynh khen ngợi, nhưng giờ lại xuất hiện loại học sinh như Tề Tiểu Tô này, tôi cảm thấy đó là một sự sỉ nhục đối với chúng ta, con bé đã bôi tro trát trấu vào bộ mặt của các giáo viên cũng như bộ mặt của trường chúng ta…”
“Thầy Tằng,” Tề Tiểu Tô khẽ kéo Dương Linh Linh, đứng ra phía trước, nhìn Tằng Chí, nói: “Thầy không cần phải nói nhiều hình dung từ như thế đâu ạ, rốt cuộc em đã làm gì, thầy cứ nói thẳng toẹt ra cho xong.”
“Giả vờ không biết à? Mọi người đều đang nói ầm lên kia kìa, có phải tôi cố tình bêu xấu, bôi nhọ học sinh đâu, nhưng con bé Tề Tiểu Tô này thực sự quá đáng, các thầy cô có biết bộ quần áo trên người nó bao nhiêu tiền không?”
Vừa nghe ông ta nói đến chiếc váy trên người, trong lòng Tề Tiểu Tô cũng thầm hiểu ngay, chắc hẳn là chuyện mà Hoàng Vũ Chân gây ra kia thôi! Đáy mắt cô thoáng lóe lên vẻ âm u.
Cô biết Tằng Chí là cậu của Hoàng Vũ Chân, chẳng lẽ hôm nay ông ta làm thế này vì muốn trút giận thay Hoàng Vũ Chân sao? Xem ra Hoàng Vũ Chân cũng không nói thật chuyện trưa nay ra, cô cũng muốn nghe xem rốt cuộc nó nói thế nào.
Mấy thầy cô giáo quan sát Tề Tiểu Tô, họ đều cảm thấy hiện giờ cô bé này thực sự rất xinh đẹp, chiếc váy kia nhìn thì đơn giản, nhưng có người hiểu biết về thương hiệu cũng nhận ra ngay, “Chiếc váy này là hàng số lượng có hạn của VIV mà!”
Bọn họ đều biết VIV, giá quần áo của hãng này không hề rẻ, đại khái họ cũng đều có ấn tượng với Tề Tiểu Tô, biết bố mẹ cô đều đã qua đời phải ở nhờ nhà chú, lúc trước chỉ toàn mặc đồng phục của trường, mà đồng phục trường còn không vừa người, giờ chỉn chu lại nhìn đẹp hơn hẳn.
Nhưng chắc chắn con bé không thể mua nổi chiếc váy như thế này.
“Chuyện này là sao?”
Lúc này Tằng Chí mới làm ra vẻ vô cùng đau lòng, “Các thầy các cô không biết chứ, chiếc váy này là do một người đàn ông ngoài xã hội mua cho con bé đấy! Tề Tiểu Tô, cô không lo học hành cho tử tế, lại đi làm cái trò này, không thấy có lỗi với bố mẹ đã mất của mình sao? Còn nữa, nó còn vì có chút cãi cọ với bạn học, mà đi đổ cả một chai nước ép lên tám bộ quần áo nhà người ta ở ngay trong cửa tiệm, sau đó đổ hết lên đầu bạn học, làm vị bạn học đó phải đền hơn ba vạn tệ!”
“Hơn ba vạn tệ á?!”
“Ôi trời, như thế thì không được rồi.”
“Tề Tiểu Tô, đây có phải sự thật không?” Dương Linh Linh cũng giật nảy mình, quay sang Tề Tiểu Tô, nhìn thấy cô đang nở nụ cười châm biếm lại thoáng ngẩn người.
“Thầy Tằng cần gì phải nói là ‘vị bạn học kia’ chứ? Thật ra chính là Hoàng Vũ Chân, cháu gái của thầy chứ gì. Mà người bị cửa hàng túm lại đòi đền hơn ba vạn, là cháu gái thầy, chứ không phải em. Thầy tưởng các cô nhân viên trong tiệm mù hết nên em mới hại Hoàng Vũ Chân ở đó được hay sao?” Tề Tiểu Tô lại thản nhiên nói: “Em lại hỏi thầy một câu, em với Hoàng Vũ Chân có thù có oán gì, mà vô duyên vô cớ em lại phải hại nó?”
“Đúng thế, Hoàng Vũ Chân là học sinh lớp 12 đúng không?”
“Đó là vì...” Tằng Chí nghẹn lời, Tề Tiểu Tô và Hoàng Vũ Chân có mâu thuẫn gì? Chẳng lẽ ông ta lại nói ra là vì Chu Thuần được à? Đương nhiên ông ta biết Vũ Chân thích Chu Thuần, nhưng chuyện này cũng không thể nói thẳng toẹt ra được.
“Vì Chu Thuần đúng không?” Tề Tiểu Tô lại nói ra thay ông ta.