Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 649: Em gái thương yêu

Nhưng sao Tề Tiểu Tô có thể đợi được? Cô căn bản là không thể chậm trễ nổi nữa.

Phòng bệnh của Đổng Ý Thành cách phòng bệnh của cô hai phòng, đi mấy bước là đến.

Không biết có phải là ảo giác hay không, dù sao Tề Tiểu Tô vừa vào cửa đã cảm thấy phòng bệnh của anh quạnh quẽ hơn bên chỗ mình mấy phần. Cũng không biết có phải vì bên cạnh cô có Vệ Thường Khuynh, còn bên cạnh Đổng Ý Thành không có ai hay không.

“Vương gia ra ngoài nói chuyện với bác sĩ điều trị chính rồi.” Lợi Nam nhìn ra được suy nghĩ của cô, giải thích một câu.

Nghe thấy giọng anh ta, Đổng Ý Thành trên giường bệnh chậm rãi quay đầu nhìn lại.

Sau đó anh nhìn thấy cô gái chìm dưới ánh đèn, mặc dù sắc mặt vẫn hơi tái, nhưng quả thực không che giấu được hào quang.

Cô đang đỏ mắt nhìn anh.

Giống như là một con thỏ nhỏ bị lạc rất lâu sau đó về được đến nhà.

Lại giống như có một loại cảm giác xa quê lâu ngày, đứng ở cạnh cửa, dường như muốn cất bước tiến về phía trước, lại có vẻ không dám tùy tiện đến gần, cứ đứng ở đó, cắn môi nhìn anh, viền mắt rất nhanh đã đầy ánh nước.

Trái tim Đổng Ý Thành nóng lên, chua xót.

Em gái của anh, em gái thương yêu của anh. Cô nhóc cho anh ánh sáng ấm áp nhất trong đời.

Anh mấp máy môi, giọng rất khàn, gọi cô: “Em gái…”

Một tiếng em gái này mới thật sự khiến cho hồi ức của Tề Tiểu Tô về anh được lấp đầy trở lại.

Cô không nhịn được nữa, lao về phía anh: “Anh!”

Nói đàn ông không dễ rơi nước mắt, nhưng trong nháy mắt, nước mắt nóng bỏng đã theo khóe mắt Đổng Ý Thành rơi xuống. Một tay của anh bị những kẻ đó bẻ gãy, vừa mới nối liền xong, đang bị bó thạch cao, cánh tay còn lại thì bị thương, nhưng anh vẫn cố gắng đưa tay ôm lấy cô gái lao đến.

Vệ Thường Khuynh cụp mắt lại.

Ừm, anh không nhìn, mắt không thấy tâm không phiền.

Cho cậu ta mượn ôm một lần, chỉ một lần thôi.

“Anh!”

Nước mắt Tề Tiểu Tô chảy ướt ngực Đổng Ý Thành, anh dùng một cánh tay ôm chặt lấy cô, cổ họng cay cay: “Anh đây, anh đây, không sao rồi, không sao nữa rồi.”

Giọng anh rất khàn, mỗi chữ nói ra đều cảm giác như có một nắm cát đang ma sát trong cổ họng, nhưng anh lại không thể không nói gì.

Cô bé năm đó đã lớn thành một cô gái như thế này rồi.

Bọn họ đã nhiều năm không gặp nhau như vậy.

Nhưng tình cảm từ trước đến nay chưa từng phai nhạt, ngược lại trở thành một vò rượu quý chôn cất lâu năm trong lòng anh.

Lợi Nam hít mũi một cái, cuối cùng không nhìn nổi hai người bọn họ khóc lóc như vậy nữa, nghẹn ngào nói: “Này, hai người đủ chưa hả, bây giờ là anh em tình thâm có phải không? Tiểu Tô, anh cũng là anh của em đấy nhé.”

Bị anh ta nói chen vào như vậy, bầu không khí dường như lập tức bị phá vỡ, lúc này Tề Tiểu Tô mới giật mình có phải là mình đè lên khiến Đổng Ý Thành đau rồi không, cô vội vàng đứng thẳng lên: “Anh, có phải em động đến vết thương của anh rồi không?”

“Không sao, bây giờ anh không chết được.” Đổng Ý Thành kéo khóe miệng lên lộ ra một nụ cười. Anh nhìn Lợi Nam: “Tại sao anh ta cũng thành anh của em rồi?”

Lợi Nam lập tức kiêu ngạo: “Hơ, nói tới chuyện này, đương nhiên là tôi có mắt nhìn rồi! Nhìn trúng lập tức ra tay, đây gọi là cái gì? Gọi là quả quyết đấy!”

Tề Tiểu Tô cạn lời: “Anh, chúng ta đừng nói anh ấy…”

“Sao nào, qua cầu rút ván đấy à?” Lợi Nam trợn mắt, đi qua kéo Vệ Thường Khuynh: “Được rồi, để cho hai anh em bọn họ nói chuyện với nhau đi, chúng ta ra ngoài làm điều thuốc nhé?”

Vệ Thường Khuynh không muốn hút thuốc, nhưng nhìn Đổng Ý Thành và Tề Tiểu Tô, vẫn theo chân anh ta ngoài.

Lúc trong phòng chỉ còn lại Tề Tiểu Tô và Đổng Ý Thành, Đổng Ý Thành chăm chú nhìn Tề Tiểu Tô, cũng không mở miệng.

“Anh, sao thế?”

“Em gái, em nói cho anh biết, trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi?” Vấn đề này đã vướng bận trong lòng Đổng Ý Thành năm năm rồi, năm năm qua đã bao nhiêu lần anh muốn đi điều tra tin tức về Tề gia, nhưng trong lá thư năm đó, Tề Tiểu Tô đã dặn đi dặn lại anh, đừng hỏi tình hình gia đình, cũng đừng điều tra tình hình của thành phố D và Tề gia, cô muốn anh hoàn toàn im hơi lặng tiếng, không cần anh lo lắng tình hình gia đình.

Cô cứ hết lần này đến lần khác yêu cầu anh đồng ý điều này với cô.

Điều này thật sự không thể thuyết phục được anh.

Nhưng lúc đó trong lòng anh đã đồng ý với cô rồi, nếu như đã đồng ý, anh sẽ giữ lời. Nhưng những năm này, nỗi nhớ nhà giống như dây mây quấn lấy trái tim anh, hết vòng này đến vòng khác, khiến cho anh thường xuyên cảm thấy ngạt thở. Nhiều năm như vậy, anh đều dựa vào lời hẹn năm năm mà chống đỡ.

Hơn nữa, chính là vì đoán có lẽ trong nhà xảy ra chuyện rồi, cho nên anh mới càng liều mạng huấn luyện bản thân, tất cả huấn luyện ma quỷ khiến đồng đội biến sắc anh đều tham gia, một lần hai lần, vô số lần, lần nào cũng mang đầy thương tích ra ngoài, cứ gần khỏi, anh lại lao vào huấn luyện.

Nếu như không phải lúc đầu Lợi Nam đòi biên chế độc lập cho anh với trưởng doanh trại, huấn luyện đặc biệt của anh có thể tránh những đồng đội khác, âm thầm tiến hành, vậy thì, anh liều mạng như vậy, đã sớm truyền ra trong quân đội rồi. Cũng chính vì Lợi Sở trưởng thấy được sự liều mạng của anh, thích tính cách và nghị lực của anh, anh và Lợi gia mới càng ngày càng qua lại gần gũi.

Mà anh cũng cần Lợi gia ngăn che những chuyện bí mật kia của mình.

Nếu như không phải là lần này, kẻ anh coi là chiến hữu bán đứng anh, thân phận của anh sẽ không bị bại lộ. Kẻ đó cũng luôn liều mạng huấn luyện, cũng là người thuộc số ít biết tên thật của anh.

Anh vốn tưởng rằng lần này mình sẽ bỏ mạng, nhưng không ngờ Tề Tiểu Tô lại cứu anh ra.

Cô bé nũng nịu, cả ngày tràn đầy hạnh phúc đó đã đi đâu rồi? Nếu như lớn lên trong sự thương yêu của bố mẹ, bây giờ cô vẫn là một học sinh cấp ba ngây thơ hoạt bát, có lẽ học rất giỏi, có lẽ còn biết ca hát khiêu vũ đánh đàn, nhưng tuyệt đối không thể nào có năng lực có thể lẻn vào căn cứ, mạo hiểm rừng súng mưa đạn để cứu anh ra thế này.

Điều này là không thể nào.

Vả lại, khí chất trên người cô hoàn toàn khác rồi.

Cho nên, trong nhà nhất định đã xảy ra chuyện.

Đổng Ý Thành không nhịn được nữa, hỏi nghi vấn đã quấn lấy đầu óc và trái tim anh rất nhiều năm rồi.

“Anh.” Tề Tiểu Tô nhìn anh, biết bây giờ đã không thể không nói được nữa, cô nghẹn ngào nói: “Bố mẹ, nửa tháng trước khi em viết thư cho anh năm đó, đã qua đời rồi.”

Như sấm sét giữa trời quang, nổ vang trong lòng Đổng Ý Thành. Mặc dù anh đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng hoàn toàn không ngờ cả bố và mẹ đều đã qua đời.

Anh siết chặt nắm đấm, dùng sức nhắm mắt lại, khàn giọng hỏi cô: “Bố mẹ, đã xảy ra chuyện gì?”

Trong phòng, Tề Tiểu Tô đang thấp giọng nói, bên ngoài hành lang, Lợi Nam quan sát Vệ Thường Khuynh, vẻ mặt nghiêm túc nhất từ trước đến nay.

“Lần này, cảm ơn cậu.”

Vệ Thường Khuynh liếc anh ta mộ cái: “Tôi không làm vậy vì anh, không cần cảm ơn.”

Cái tính cách này, em gái anh ta sao lại chịu được cơ chứ?

“Tiểu Tô là em gái tôi, người trong nhà không cần khách sáo như vậy, đương nhiên chỉ có thể cảm ơn cậu rồi.” Cho nên, trừ khi cậu chính miệng thừa nhận là em rể của tôi, cũng là người một nhà, nếu không sẽ bị vạch rõ thân sơ.