Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 617: Đấu không lại

Đương nhiên, không ai cho đó là những đốm lửa tình yêu cả.

Vệ Thiếu soái mặt không chút biểu cảm trực tiếp vạch trần anh ta: “Ba phút trước anh đã đứng bất động ở hướng bảy giờ rưỡi, vẫn luôn nhìn về phía này, thế mà là muộn à? Âm thầm nhìn trộm, chọn thời cơ mới xuất hiện, có mục đích gì?”

Đệch.

Đáy mắt Lợi thiếu chợt lóe lên một tia tối tăm.

Hướng bảy giờ rưỡi, là sau lưng họ đấy nhé? Sau lưng tên nhóc này còn có mắt thần nữa à?

Anh ta căn bản không ngờ trên đời lại có người biến thái đến trình độ này.

Vệ Thiếu soái không nói, Hệ thống không nói, Tề Tiểu Tô cũng không phát hiện, sau khi anh nói ra cô liền ý thức được sự chênh lệch giữa bản thân và anh.

Nhưng Lợi thiếu đứng phía sau nhìn, đợi đến lúc này mới bước đến, tại sao lại phải làm thế?

Tề Tiểu Tô nhướng mày nhìn anh ta, cũng không nói gì, đợi câu trả lời của anh ta.

Lợi thiếu nhìn sang cô, đột nhiên ra vẻ uất ức, xụ mặt xuống: “Em gái, đây là em rể của anh à? Hung dữ như vậy thật đáng sợ, em có cần suy xét đổi một người khác không? Anh có quen một người điều kiện tốt vô cùng, tuy bề ngoài, nhan sắc chỉ tầm 75 điểm, nhưng vóc dáng, võ nghệ, bản lĩnh, tiền đồ...”

Lời của anh ta còn chưa nói xong, Tề Tiểu Tô đã ngắt lời anh ta: “Anh Nam, nếu anh không muốn bị đánh ở đây, em khuyên anh tốt nhất đừng nói nữa.”

Không thấy nắm đấm của Vệ Thiếu soái đã siết chặt lại rồi đấy à?

Bất luận Lợi thiếu có bản lĩnh gì, bây giờ điều duy nhất Tề Tiểu Tô dám khẳng định chính là, có đến thêm mấy Lợi Nam nữa cũng không đánh lại Vệ Thiếu soái. Còn nói về chống lưng, bây giờ Vệ Thiếu soái là thanh đao sắc bén nhất trong tay Tư lệnh, có thế nào Tư lệnh cũng sẽ không để người khác chà đạp anh đâu. Thế nên chống lưng của Lợi thiếu vững chắc, thì Thiếu soái cũng không kém.

Nghĩ đến đây, Tề Tiểu Tô liền dùng ánh mắt sùng bái nhìn sang Vệ Thường Khuynh, chỉ mới nửa năm thôi, anh đã thăng đến chức vị cao như vậy rồi! Bây giờ nhớ lại, anh từng nói sau này muốn làm chỗ dựa cho cô, dường như thật sự sắp nắm trong tầm tay.

“Bây giờ Thiếu soái vẫn phải dựa vào Tư lệnh, cô đợi đấy, nếu cho ngài ấy thêm một chút thời gian, ngài ấy vốn chẳng cần dựa vào ai đâu.” Hệ thống Tiểu Nhất có chút tự hào: “Ngài ấy ở Liên minh các hành tinh chính là dựa vào năng lực bản thân dũng mãnh xông lên thẳng một đường, cuối cùng trở thành Thiếu soái trẻ nhất ở Liên minh các hành tinh đó!”

“Ừm ừm, biết cậu sùng bái anh ấy rồi.” Tề Tiểu Tô gật đầu.

Hệ thống Tiểu Nhất có chút bất mãn: “Cô đừng mãi ứng phó với bản Hệ thống nữa, nói cho cô biết, sự công nhận và sùng bái mà bản Hệ thống dành cho Thiếu soái là có nguyên nhân. Trước đây ngài ấy rất liều mạng, hơn nữa tố chất cơ thể cũng tốt hơn người bình thường rất nhiều, bản Hệ thống từng đo qua các chức năng cơ thể của ngài ấy, một thời gian dài đều duy trì ở giá trị đỉnh cao, việc này cho thấy điều gì? Cho thấy sau này ngài ấy rèn luyện thêm sẽ có thành tựu cao hơn hẳn người khác. Bản Hệ thống đương nhiên phải chọn chủ nhân mạnh nhất rồi.”

“Không lẽ cậu trở thành Hệ thống của anh ấy, không phải do được bố trí sẵn sao?”

“Chuyện này đâu giống nhau!” Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Bản Hệ thống bị ảnh hưởng bởi chọn lựa của Tướng quân, thật ra Tướng quân ngài ấy...”

Hệ thống Tiểu Nhất còn chưa nói xong, giọng của Lợi Nam đã cắt ngang câu nói của nó.

“Được được được, hai người cũng đã đính hôn rồi, anh không nói, không nói nữa là được chứ gì? Nhưng, anh thật sự có xe, còn lái hẳn hai chiếc đến nữa, đi đi đi.” Lúc này, dường như Lợi Nam mới nhìn thấy Tần Yên Vũ, anh ta liền a lên một tiếng: “Tần đại mỹ nhân sao cũng ở đây vậy?”

Hai người họ quen biết nhau.

Tần Yên Vũ nhíu mày nhìn anh ta, hừ lạnh một tiếng: “Lợi thiếu đã trở về thủ đô rồi đấy à, xem ra sau này tôi phải ít ra khỏi quân đội, tránh thường xuyên đụng mặt mới được!”

Nói xong cô ta liền chào hỏi Vệ Thường Khuynh, sau đó xoay người bỏ đi.

Hệ thống Tiểu Nhất lập tức hóng hớt: “Nghe hóng hớt không?”

Tề Tiểu Tô: “Nghe!”

“Trước đây Lợi Nam và Tần Yên Vũ từng yêu nhau đấy!”

Hả?

Còn có chuyện này nữa à? Vậy bây giờ xem ra, Lợi thiếu đã không còn để trong lòng nữa rồi, nhưng hoa khôi Tần rõ ràng vẫn rất khó chịu với anh ấy. Nhìn ánh mắt vừa rồi của cô ta, chỉ nhìn thấy sự chán ghét dành cho Lợi thiếu, một chút tình cảm cũng không có.

“Đi thôi.” Vệ Thường Khuynh ôm cô bước về phía trước.

Lúc này Tề Tiểu Tô mới biết anh thật sự đồng ý ngồi xe của Lợi thiếu rồi, nhưng là đến khách sạn.

“Sao không ở khách sạn mà bạn tôi mở chứ?” Lợi thiếu vẫn đang lầm bầm, Vệ Thường Khuynh không thèm để ý đến anh ta, giống như bản thân mới là chủ nhân, ra khỏi sân bay chỉ nhìn ánh mắt của anh ta một cái liền chuẩn xác không chút sai sót đưa Tề Tiểu Tô bước đến bên một chiếc xe thương vụ dừng bên đường, quay đầu lại nhìn anh ta: “Lái xe.”

“Tôi là tài xế của cậu sao?” Lợi thiếu nhíu mày, mở cửa ghế phụ ngồi vào, ra vẻ tôi đây cũng là cậu chủ.

Tề Tiểu Tô lắc đầu, vẫy tay gọi Đồng Xán.

Đồng Xán đang bước nhanh đến, Hàn Dư đã nhanh chân hơn một bước ngồi vào ghế lái, lúc đóng cửa còn quay đầu lại nhếch miệng cười với Đồng Xán.

Vô cùng vô lại.

Đồng Xán nhếch miệng, xoay người bước trở về chiếc xe phía sau.

Chiếc xe này không cần ai trong số họ lái xe, có tài xế miễn phí. Khưu Linh Phương có chút do dự, không biết bản thân nên lên chiếc xe nào, Lương Lệ trước khi lên xe đã quay đầu lại nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn không kìm được mở miệng.

“Trợ lý Khưu, lên xe đi, chúng ta đều ngồi chiếc này.”

Khưu Linh Phương không nhìn anh ta, lặng lẽ lên xe, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hoàng Tự. Hoàng Tự trước nay luôn trầm lặng ít nói nhìn Lương Lệ một cái, cho anh ta một ánh mắt không liên quan đến tôi.

“Tôi ngồi ghế phụ.” Lương Lệ ngượng ngùng vòng sang bên còn lại.

Trên chiếc xe phía trước, Lợi thiếu quay đầu ra sau, nghiêm nghị nói với Tề Tiểu Tô: “Biết em đến, anh đã hẹn với Vương gia, Vương phi trưa mai cùng ăn trưa rồi, em đừng lỡ hẹn đấy. Vương gia vốn có việc, vì gặp em nên đã từ chối rồi, bình thường ông ấy rất bận.”

Vệ Thường Khuynh hơi cau mày, Tề Tiểu Tô lập tức nắm chặt tay anh, siết nhẹ một cái.

Thật ra cô hiểu ý của Lợi thiếu, anh ấy cũng có ý tốt, vì giúp cô ở thủ đô có thêm một phần đảm bảo, cha mẹ của Lợi thiếu có chức vị quan trọng, từ chối chuyện khác để cùng cô gặp mặt ăn bữa cơm, đây đã là thiện chí và chủ động mà họ dành cho cô rồi, cộng thêm bà Lợi còn giúp cô chuyện dự thính, còn là một trường trung học rất có tiếng nữa. Về tình về lý cô cũng nên đến cảm ơn người ta.

Có chỗ dựa là Vệ Thường Khuynh, nhưng cô vẫn muốn có mối quan hệ của riêng mình.

Chỉ một cử chỉ nhỏ này của cô, Vệ Thường Khuynh đã hiểu ý, đành im lặng về nhà rồi nói.

Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không lên tiếng.

“Được, ngày mai em sẽ đến đúng giờ.”

“Không sợ, anh sẽ đích thân đến khách sạn đón em, nhưng...” Lợi thiếu nhìn Vệ Thường Khuynh một cái: “Trưa mai một mình cậu ăn cơm không có vấn đề gì chứ?”

Đây là trực tiếp không có ý muốn mời anh cùng đi rồi.

Trong lòng Tề Tiểu Tô căng thẳng, vốn tưởng Vệ Thiếu soái sẽ nổi giận, ai ngờ anh chỉ nhàn nhạt liếc Lợi thiếu một cái, nói: “Cơm nhà anh có ngon hơn nhà hàng không?”

Sau đó nói với Tề Tiểu Tô: “Trưa mai nếu ăn không no, trở về anh đưa em đi ăn đồ ngọt thật ngon, gần khách sạn vừa khéo có một tiệm, anh đã giúp em đến đó ăn thử rồi.”

Tề Tiểu Tô thích đồ ngọt, đương nhiên anh biết rất rõ.

Lợi thiếu: “...”

Đây là ghét bỏ thức ăn nhà anh ta biết chừng nào chứ? Còn có thể để cô ăn không no sao! Không được, sáng mai phải nhờ Vương phi mua nhiều thức ăn một chút! Không thể để người khác xem thường được!

Đưa họ về đến khách sạn, Lợi thiếu ôm một bụng tức trở về nhà, bà Lợi nhìn nhìn sau lưng anh một lúc, cười chê nói: “Ơ, là ai lúc ra khỏi cửa còn thề son sắt với mẹ, nói sẽ đón em gái về nhà ở vậy nhỉ?”