Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 29: Không cho nhìn sinh vật giống đực khác

Tòa nhà này không chỉ bên ngoài lạnh lẽo mà ngay cả bên trong cũng lạnh như băng, từng phiến từng phiến đá hoa lớn đen sì, ánh đèn chiếu xuống, phản xạ ra những tia sáng lạnh lẽo mà ảm đạm.

Tề Tiểu Tô đi giầy vải còn đỡ, người đàn ông dẫn đường cho cô đi giầy da, tiếng gõ lên mặt sàn cứ vang lên cồm cộp cồm cộp, từng tiếng từng tiếng như đập thẳng vào tim cô vậy.

Tề Tiểu Tô của kiếp trước căn bản không có cơ hội đến mấy nơi như thế này, hơn nữa trước giờ cũng chưa từng cảm thấy căng thẳng như vậy bao giờ. Giờ đây, cô lại một lần nữa cảm thấy mình sống lại một kiếp này nhất định sẽ kinh hãi hơn kiếp trước rất rất nhiều.

Cô hơi lo lắng nuốt nước miếng.

Đúng lúc này, giọng nói của Hệ thống Tiểu Nhất đã lâu không nghe thấy đột nhiên lại vang lên.

“Tim cô đập nhanh như sắp lao ra khỏi lồng ngực rồi ấy. Tố chất tâm lý kém như vậy, sau này làm sao làm nữ chủ nhân của bản Hệ thống được?”

Vừa nghe câu này, Tề Tiểu Tô suýt nữa nôn ra máu.

Em gái nhà cậu, ai muốn làm nữ chủ nhân của cậu? Mà cái người chủ nhân Thiếu soái gì đó kia còn chưa biết là thứ gì nữa, liệu có phải là một cái Hệ thống khác không? Hoặc là một người máy như trong phim khoa học viễn tưởng tương lai?

A ha, như vậy cô còn làm nữ chủ nhân cái gì?

Sự tưởng tượng của Tề Tiểu Tô khiến cô rùng cả mình, bạn thân mến à, cô không gả cho người máy chiến đấu đâu, cảm ơn!

Nhưng thật kỳ diệu thay, cô lại không cảm thấy căng thẳng lo lắng nữa.

Nhận ra điểm này, Tề Tiểu Tô thở phào một hơi.

Đúng thế, có gì đáng căng thẳng chứ? Kiếp trước cô gặp phải tên cướp nghiện ma túy kia, vốn cũng đã biến thành người thực vật rồi, cùng lắm là chết thêm lần nữa thôi. Cô đã không sợ chết rồi thì còn sợ cái quái gì nữa?

“Ồ, thế này còn được.” Hệ thống Tiểu Nhất lại nói: “Hơn nữa, dù thế nào cô cũng không chết được đâu, bản Hệ thống vẫn giữ lại chút năng lượng, nếu gặp nguy hiểm đến tính mạng hoặc bị thương nặng thì nhất định tôi sẽ nhắc nhở cô, giúp cô vượt qua nguy hiểm. Nếu là đau đớn về thể xác thì thôi, cố gắng cắn răng chịu đựng đi. Tôi nhắc nhở cô một câu, Thiếu soái ghét nhất là mấy cô nàng yếu ớt, bị thương có chút xíu đã khóc bù lu bù loa đấy.”

“Nếu kể từ bây giờ trở đi cậu không nhắc đến vị Thiếu soái kia nhà cậu nữa thì tôi sẽ rất biết ơn cậu.” Tề Tiểu Tô hừ khẽ.

Họ bước vào thang máy, trong thang không có số tầng, chỉ có lên và xuống.

Lúc nhìn thấy tấm áp phích quảng cáo dán trong thang máy, trong lòng Tề Tiểu Tô bỗng dâng lên dự cảm không lành. Vì trên tấm áp phích đó là hai cô thiếu nữ, ăn mặc rất tươi mát, bên trên chỉ mặc chiếc áo lót nửa người kiểu thể thao, che được đúng một nửa bầu ngực của họ, bên dưới chỉ có một chiếc quần lót tam giác nhỏ, đeo găng tay đấm bốc đối diện nhau, nét mặt lại rất sợ hãi.

Không phải chứ, không phải chứ?

Cô còn chưa kịp nhìn rõ một chút thì cửa thang máy đã mở ra rồi, Tề Tiểu Tô lập tức có cảm giác như bước vào một thế giới khác vậy. Vì quãng đường cô vừa đi rất yên tĩnh, không gặp bất cứ một ai, nhưng hiện giờ một không gian khoảng 300m2 lại đầy người là người, đa số là đàn ông, phần lớn đều rất ra dáng, đàng hoàng đạo mạo, phong độ lịch lãm, chỉ tiện tay chọn bất cứ ai trong số đó ra cũng có thể trở thành mấy vị nhân tài tiêu biểu trên tạp chí hoặc trên tivi vậy, dạng người tiêu biểu mà cả sự nghiệp, gia đình đều thành công ấy.

Cũng có cả phụ nữ, khá nhiều, trừ một số ít những người đẹp ăn mặc trang điểm yểu điệu thướt tha khoác tay đàn ông ra thì đa phần đều là các thiếu nữ mặc váy ngắn kẻ caro kiểu Anh như mấy cô bé học sinh.

Chắc họ là nhân viên phục vụ ở đây.

Ở giữa gian phòng quây lại thành một khoảng đất trống nhưng nhìn hoàn toàn không giống võ đài.

Tề Tiểu Tô nghĩ, có lẽ chưa chắc đã là dạng như cô nghĩ, có lẽ cũng không tệ hại đến thế chăng?

Có điều, tên Ngô Kiến trọc đầu kia đã có thể có tư cách bước vào nơi như thế này rồi cơ à? Cô chỉ cho rằng Ngô Kiến mở cái sòng bạc ngầm, thuận tiện cho vay nặng lãi ở gần nhà ông bà ngoại cô mà thôi.

“Nhìn cái gì, đi mau lên, sắp đến giờ rồi!” Đột nhiên người đàn ông kia túm cô xách ra trước mặt, đẩy một cái, đẩy thẳng cô vào bên trong một cánh cửa.

Lúc này, Tề Tiểu Tô mới phát hiện họ đã vào một căn phòng rồi, đèn trong phòng sáng quá khiến Tề Tiểu Tô nhức mắt, bất giác nhíu mắt lại.

“Ngô trọc, mày nói con bé này ấy hả?”

Giọng nói lười nhác vang lên, Tề Tiểu Tô thích ứng được với ánh sáng trong phòng rồi mới từ từ nhìn rõ được tình hình trong này.

Không ngờ lại là một phòng tắm.

Một bồn tắm rất lớn, hơi nước bay mịt mờ, Ngô Kiến đang đứng ngay cạnh bồn tắm, hai tay nâng một chiếc khăn lông, dáng vẻ luồn luồn cúi cúi, làm gì còn vẻ huênh hoang hống hách như lúc ở trước mặt họ nữa.

Ở vị trí hướng 1 giờ sau lưng gã còn có hai người đàn ông mặc sơ mi đen đứng nghiêm trang, mặt không cảm xúc, nhìn là biết họ là vệ sỹ.

Một người đàn ông ngồi bên trong bồn tắm, quay mặt về phía cô đang đứng, nước rất trong, đương nhiên có thể nhìn rõ dáng người ngồi trong nước…

Mắt Tề Tiểu Tô nhoáng một cái rồi hoa lên, tiếp sau đó, mọi thứ trước mắt cô đều trở nên mơ mơ hồ hồ như bị cận thị lại cũng giống bị ai đó đánh mờ hình ảnh đi vậy…

Cô thoáng ngớ người.

Tình hình này là sao?

Đúng lúc này, giọng nói của Hệ thống Tiểu Nhất lại vang lên: “Là một Hệ thống mạnh mẽ nhất của Thiếu soái, bản Hệ thống cần phải nhắc nhở cô, trừ Thiếu soái ra, cô không nên nhìn bộ phận sinh dục của bất cứ sinh vật giống đực nào khác.”

Câu nói như tia sét đánh ầm ầm xuống, Tề Tiểu Tô cảm thấy chắc chắn mình bị sét đánh cháy khét luôn rồi. Quạc quạc quạc, một đàn quạ đen như mực bay thẳng hàng qua trước trán cô.

Cô không còn sức mà châm biếm nữa, chỉ có thể yếu ớt nói: “Cậu có thể chỉ đánh mờ bộ phận quan trọng của người đó được không? Cậu làm thế này ảnh hưởng đến thị lực của tôi, tôi không nhìn rõ được cái gì cả, đi đường có khi còn vấp chết luôn ấy.”

Cứu cô với, cô có thể vứt bỏ Hệ thống này được không?

Tiểu Nhất im lặng một chút, “Yêu cầu hợp lý, có thể thỏa mãn.”

Sau đó, trước mắt cô lại rõ ràng trở lại, chỉ có người đàn ông đang ngâm trong bồn tắm kia là mơ hồ. À vâng, chỉ lộ có mỗi cái mặt ra thôi.

Người đàn ông đó nhìn rất bình thường, nếu muốn nói có gì đó đặc biệt thì hẳn là ánh mắt của hắn. Ánh mắt đó y như một con sói hung ác, tàn độc, xảo quyệt, lúc hắn nhìn chằm chằm bạn sẽ khiến cho bạn có cảm giác dường như chỉ một giây tiếp theo thôi hắn sẽ nhào lên vậy.

Người đàn ông đó ngâm mình trong nước, một tay còn cầm ly rượu Tây, sau lưng có một người phụ nữ trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng đang xoa bóp vai cho hắn.

“Chính là con bé, ngài Ngải, ngài cảm thấy thế nào ạ?” Giọng Ngô Kiến mang theo vẻ ngọt ngào nịnh nọt khiến người ta phát buồn nôn. Tề Tiểu Tô thầm cười lạnh, cô đã bảo mà, Ngô Kiến làm gì có cửa vào mấy chỗ thế này, thì ra gã cũng chỉ là tên tép riu đến đây nịnh bợ người khác mà thôi.

Nhưng mà, ngài Ngải này là ai? Dường như trước giờ cô chưa từng nghe thấy.

“Tóc nó bị chó gặm hay bị lợn húc thế?” Ngài Ngải chán ghét nói: “Trước giờ tao chưa từng thấy kiểu tóc xấu như thế bao giờ. A Lực, đưa con bé đi sửa sang lại chút rồi quay lại đây, nhanh chân lên một chút.”

“Vâng.”

Một người đàn ông bước qua, một tay túm lấy cánh tay Tề Tiểu Tô.

Tề Tiểu Tô lập tức nói: “Ngô Kiến! Ông bà ngoại tôi ở đâu? Nếu các người không cho tôi gặp họ, tôi tuyệt đối sẽ không nhận lời các người!”

Cô ra sức vùng vẫy, giằng co.

Ngài Ngải nhíu mày nhìn Ngô Kiến: “Ngô trọc, chuyện này là sao? Trước lúc đến đây mày chưa thỏa thuận xong xuôi với con bé à?”

Nghe ý của ngài Ngải như vậy, tức là sẽ không cưỡng ép cô sao?

Cô đang định nói chuyện, ngài Ngải đã lại nói tiếp: “Mau mau chốt cho xong đi, để nó ầm ĩ thế này, tao đau đầu lắm.”

Ngô Kiến lập tức gật đầu đáp một tiếng, rồi đặt đồ trong tay xuống, bước nhanh về phía Tề Tiểu Tô, “Chỉ muốn gặp ông bà ngoại mày một cái thôi chứ gì? Đi đi đi, tao đưa mày đi gặp.”