MẶC CẢNH THÂM CHỐNG TAY BÊN NGƯỜI CÔ, GIỐNG NHƯ BẢO BỐI ĐÃ MẤT NAY LẠI TRỞ VỀ…
A
Đồ Thái nổi giận, nhìn như muốn nổ súng. Bất chợt không biết Quý Noãn lấy được sức lực từ đâu, kéo cổ tay hắn qua rồi cắn mạnh.
“A!” A Đồ Thái bị đau, nhất thời không thể kiểm soát được khẩu súng trong tay, tiếng súng vang lên trong xe, đạn bắn vào cửa sổ chống đạn.
Tiếng súng trầm đục trong xe vang lên to rõ lạ thường. Mặc Cảnh Thâm đang sắp đến gần, đôi mắt lập tức lóe lên tia sợ hãi, nhìn về phía cửa sổ xe đen như mực kia.
Trong tích tắc, Quý Noãn ngước lên nhìn sát ý trong mắt A Đồ Thái. Mặc Cảnh Thâm đang ở bên ngoài xe, nếu anh đã đến, còn có cả đám A K đều đang ở ngoài để giải cứu thì cô không thể tiếp tục khoanh tay ngồi nhìn.
A Đồ Thái chợt hất Quý Noãn ra, lại dí súng nhắm vào đầu cô. Quý Noãn vẫn nhìn chằm chằm vào mắt hắn, chậm rãi nâng cánh tay lên. Cánh tay nhuốm đầy máu lóe lên tia lạnh lẽo trong buồng xe tối tăm. A Đồ Thái chú ý đến cử động của cô, cảnh giác siết cò súng một lần nữa. Quý Noãn lại bất ngờ chộp mạnh lấy bàn tay đang cầm súng của hắn, ánh mắt lạnh lùng. Ngay khi hắn sắp bóp cò, cô bất chợt phun ra một câu bằng tiếng Khơ-me.
A Đồ Thái chấn động, sát ý càng lộ rõ. Hắn dữ tợn nheo mắt lại, trong khoảng khắc dồn toàn bộ chú ý vào cô.
Đây là câu nói tiếng Khơ-me mà Quý Noãn đã vô tình học được từ bà cụ ở Campuchia ba năm trước.
Không ngờ hôm nay lại phát huy tác dụng.
Khi A Đồ Thái bị câu nói của Quý Noãn thu hút toàn bộ sự chú ý thì thân xe lại rung lên thật mạnh. Vốn đang ngồi vững vàng, A Đồ Thái bất ngờ khẽ ngửa người ngã ra đằng sau. Khẩu súng đang dí bên Quý Noãn bị chệch đi một chút, cô vươn tay ra định cướp.
Một tay A Đồ Thái giơ súng lên tránh, tay kia giật tóc cô chửi thề, đập mạnh đầu cô vào cửa xe. Da trán Quý Noãn lập tức bị rách toạc, mắt hoa lên. Đúng lúc này, Mặc Cảnh Thâm ở bên ngoài xe tìm được thời cơ xông lên thuận lợi nhất. Khi chiếc xe phía sau lao về phía trước tiếp tục liều mạng tìm đường thoát thì người trong xe chỉ nhìn thấy hai bóng dáng nhanh nhẹn nhảy vọt lên xe. A K theo sát sau lưng yểm trợ Mặc Cảnh Thâm, bất chợt kéo mở cửa xe sau ra.
Quý Noãn đang tựa vào cửa xe, vì lực cánh cửa bị mở ra mà gần như nửa người trên đều lộ ra ở ngay sườn xe.
Mặc Cảnh Thâm hoảng sợ nhìn cô như sắp lao từ trong xe ra với nửa người đầy máu.
Hình ảnh ba năm trước ở Los Angeles lại hiện lên, khi ấy Quý Noãn vì bị đẩy ngã từ chiếc xe đang chạy với tốc độ cao mà mất đi đứa con. Mặc Cảnh Thâm cau chặt mày, anh lập tức vươn cánh tay ra, thả người xuống...
Câu Quý Noãn vừa nói bằng tiếng Campuchia đại ý là: kẻ đi đe dọa người yếu thế thì mới chính là kẻ yếu.
A Đồ Thái là người luôn có thói quen đứng trên người khác, tuyệt đối không bao giờ cam tâm chịu thua kém. Khi bị cô giễu cợt như vậy thì đương nhiên hắn sẽ nổi cơn điên, nhất thời mất lý trí mà dồn toàn bộ sự tập trung vào cô.
Vì hắn không ngờ cô lại biết ngôn ngữ của bọn hắn.
Câu nói này là do bà cụ người Campuchia đã từng cứu cô nói. Sau khi che chở cô trước mặt A Cát Bố, bà cụ đã đưa cô về lều băng bó vết thương. Chính giọng nói có vẻ phàn nàn bất mãn đã giúp Quý Noãn nghe ra được ý tứ của bà. Bà cụ không thích bọn họ ức hiếp một người phụ nữ trói gà không chặt, nhưng lại không dám nói trực diện, chỉ có thể lén lút nói trong lều.
Lúc đó Quý Noãn liền đọc thuộc câu nói này. Sau đó khi đến Anh, cô vào thư viện thì vô tình nhìn thấy từ điển của Campuchia. Cô tiện tay lật ra tra ý nghĩa của câu nói kia, cuối cùng mới hiểu được câu nói mà mình học được có nghĩa là gì.
Lúc này, A Đồ Thái vừa bị phân tán sự tập trung đã lại trừng mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm và A K đang xông lên mui xe, lập tức nổi điên sai hai tên thuộc hạ trong xe tăng tốc để hất ngã hai người họ.
Nửa người Quý Noãn như muốn rơi xuống từ cửa xe bị bật ra, cô ngước mắt lên nhìn bàn tay Mặc Cảnh Thâm đang vươn về phía mình. Cố nén làn nước mắt đang chảy ra từ khóe mắt, cô há miệng nói nhưng vì tốc độ xe chạy quá nhanh nên không thể nghe rõ được. Chỉ là Mặc Cảnh Thâm vẫn hiểu được cô muốn nói gì từ khẩu hình của cô: “Mọi người… hãy cẩn thận…”
Đầu chân mày của Mặc Cảnh Thâm cau chặt lại, A K ở sau lưng anh hỗ trợ để anh cúi xuống cứu Quý Noãn, đồng thời hét lên: “Ông Mặc, đằng trước có khúc cua, rất dễ bị hất ngã, chúng ta phải nhảy xuống ngay! Nếu không với tốc độ này mà xe vào cua thì chúng ta không thể giữ thăng bằng trên này được!”
A K nói xong thì dùng một tay túm lấy cánh tay Mặc Cảnh Thâm, còn tay kia bám vào cửa sổ xe ở vị trí lái, cố gắng quấy nhiễu người đang cầm tay lái bên trong để xe giảm tốc lại.
“Không được giảm tốc! Lao lên!” A Đồ Thái vừa nói vừa giơ súng lên chĩa thẳng vào Mặc Cảnh Thâm đang ló người xuống ở cánh cửa mở rộng.
Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm vẫn chỉ ghim chặt vào cặp mắt rưng rưng của Quý Noãn.
Cảm giác đau lòng sâu sắc không tưởng tượng nổi chiếm toàn bộ các giác quan của anh. Ánh mắt Quý Noãn như thể đang muốn tạm biệt anh, cô không có ý định được cứu sống, càng không có ý định để anh phải trả giá vì cứu cô. Ánh mắt của cô vô cùng thanh thản.
Sự thanh thản này lại khiến lòng anh trào dâng từng lớp sóng mãnh liệt.
Anh bất chợt chộp lấy cánh tay lạnh như băng của cô, rồi quyết đoán giật mạnh cô lôi từ xe ra ngoài.
Động tác khó khăn này đặt bản thân Mặc Cảnh Thâm vào vị trí nguy hiểm nhất. A K thấy A Đồ Thái định nổ súng, thì ngay khi Mặc Cảnh Thâm lôi Quý Noãn từ trong xe ra, anh lập tức luồn hẳn vào chỗ ghế lái, súng trong tay nhắm thẳng vào trán tên đàn em đang lái xe.
Chiếc xe bị mất lái bắt đầu lắc lư không thể đi thẳng về phía trước. A Đồ Thái bị lắc lư theo nên cánh tay chệch hướng, cửa kính chống đạn chưa được mở ra để bắn Mặc Cảnh Thâm thì trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, anh đã lập tức lôi theo Quý Noãn từ thân xe lăn xuống đất.
Quý Noãn đã bị đau đến không còn cảm giác, lại được Mặc Cảnh Thâm ôm trọn vào lòng, nhưng chấn động lúc rơi xuống đất khiến cô hoảng loạn cho dù Mặc Cảnh Thâm là người tiếp đất trước. Anh dùng chính cơ thể mình để che chắn cho cô. Hơn nữa, sau khi bay từ xe ra, theo lực quán tính, anh vẫn ôm chặt cô lăn mấy vòng trên mặt đất.
Khi dừng lại được, một tay Mặc Cảnh Thâm chống dậy bên người cô, anh đỡ lấy gáy cô, ôm cô siết vào lòng như bảo bối có được lại sau khi mất đi!