Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 664: Bị anh dễ dàng túm trở lại, đẩy lên giường

BỊ ANH DỄ DÀNG TÚM TRỞ LẠI, ĐẨY LÊN GIƯỜNG

Đối với một người đàn ông như Mặc Cảnh Thâm, nếu Quý Noãn muốn trở lại đứng bên cạnh anh lần nữa thì cần rất nhiều can đảm và hi sinh.

Nếu không phải là quyết tâm cỡ như chém đinh chặt sắt thì không thể làm được, chỉ là…

Quý Noãn cầm túi cùng ra ngoài với anh. Lúc đứng trong thang máy, cô rũ mắt nhìn xuống đất, lông mi đổ bóng che khuất đáy mắt.

Thật ra việc chứng kiến Mặc Cảnh Thâm trở về Mỹ cũng cần can đảm giống như vậy.

Đến hôm nay cô vẫn còn ấn tượng về quãng thời gian mười năm anh đi không trở lại kia. Đối với Quý Noãn mà nói, nước Mỹ giống như một bóng ma rất lớn, nhưng dù thế nào thì trụ sở của Shine vẫn đặt ở Los Angeles.

Mặc Cảnh Thâm nắm chặt bàn tay đang ngoan ngoãn đặt trong lòng bàn tay mình, nhìn hình ảnh phản chiếu của cô qua cửa kính thang máy, hờ hững hỏi: “Không muốn anh đi à? Muốn anh ở lại Hải Thành?”

Quý Noãn ngẩn người, ngước mắt lên: “Không.”

Shine không thể nào dời về trong nước giống như Tập đoàn MN được, bảo anh ở lại Hải Thành là chuyện rất không thực tế, cô vốn chưa từng nghĩ tới.

Mặc Cảnh Thâm nhìn chằm chằm khuôn mặt cô một hồi, môi mỏng hơi cong lên, điềm nhiên nói: “Ba năm ở đây, anh đã tân trang sửa sang lại tổng thể Ngự Viên. Nếu em muốn anh ở lại Hải Thành thì em phải theo anh trở về Ngự Viên.”

Quý Noãn: “…”

Cô kinh ngạc: “Tân trang sửa sang lại Ngự Viên?”

Anh nhìn vẻ mặt dường như rất kinh ngạc của cô, khẽ chau mày: “Không phải trước đây em không thích cách bài trí của Ngự Viên sao. Trước khi chúng ta kết hôn, nơi đó do ông nội tự mình sắp đặt, hai chúng ta chưa từng tham dự vào. Ngự Viên xưa kia đã tạm biệt quá khứ, Ngự Viên ngày nay mới thật sự là ngôi nhà mà anh dành hết toàn bộ tâm huyết, chỉ chờ nữ chủ nhân là em trở về thôi.”

“Chẳng phải… Mặc Cảnh Thâm, không phải anh muốn quay về Mỹ sao?”

Mặc dù Quý Noãn không hiểu rốt cuộc anh có dự định gì mà lại cố ý mời cô ăn cơm trước khi đi, nhưng không hiểu vì sao Quý Noãn lại có cảm giác rằng dường như anh sẽ không trở về trong thời gian ngắn. Vậy mà hiện giờ anh lại nhắc đến Ngự Viên, thậm chí trong ba năm ở đây, anh đã tu sửa tân trang lại căn phòng cưới đã từng thuộc về họ, lại còn bảo Ngự Viên chờ cô trở về.

Lẽ nào anh định… sau này sẽ ở lại Hải Thành?

Hai người đến một nhà hàng Tây ở ngay dưới lầu công ty cô. Sau khi được nhân viên phục vụ dẫn đường sắp xếp một chỗ ngồi yên tĩnh lịch sự thì Mặc Cảnh Thâm mới buông lỏng tay Quý Noãn ra, để cô ngồi xuống. Lúc chọn món ăn, phần lớn đều là Quý Noãn chọn. Mặc Cảnh Thâm chỉ gọi một phần bò bít tết.

Hơn nữa đa số thời gian đều là Mặc Cảnh Thâm nhìn cô ăn.

“Phần thức ăn của nhà hàng này rất ít, anh chỉ ăn một miếng bò bít tết như thế thì làm sao no?” Quý Noãn vừa lấy bánh mì lát kẹp một phần gan ngỗng, vừa nhìn phần bò gần như chưa hề được động đến ở trước mặt Mặc Cảnh Thâm.

“Anh không đói bụng.”

“Đã không đói bụng mà còn cố ý đến tìm em ăn cơm?” Quý Noãn lấy một miếng gan ngỗng trên chiếc đĩa trước mặt mình kẹp vào bánh mì, rồi lại gắp thêm vào một ít rau ăn kèm với món Tây, sau đó đưa cho anh: “Anh ăn cái này đi.”

Mặc Cảnh Thâm nhìn dáng vẻ cứng miệng nhưng mềm lòng của Quý Noãn, rõ ràng ngoài mặt chẳng nói bất cứ điều gì, nhưng biểu hiện lại giống như sợ anh đói bụng. Mặc Cảnh Thâm mỉm cười, rất nể mặt cô mà nhận lấy ăn.

Sau đó anh vẫn cứ tiếp tục nhìn cô ăn. Cuối cùng Quý Noãn không nhịn nổi mà lại chia một phần thức ăn giống vậy vào đĩa trước mặt anh, ép anh ăn nhiều một chút. May mà hôm nay cô gọi nhiều.

***

Vào Thu, Hải Thành thường xuyên có mưa, rõ ràng lúc bọn họ rời khỏi công ty thì thời tiết vẫn còn khá tốt, nhưng sau khi ăn xong thì trời lại đổ mưa.

Nơi này cách cổng chính công ty chỉ có năm phút đi bộ nên hai người không lái xe, cũng không mang dù. Mặc Cảnh Thâm đưa cô về công ty, kết quả chỉ mới vài phút mà hai người đều bị nước mưa xối ướt nhẹp.

Người đàn ông như Mặc Cảnh Thâm thì cho dù có dính mưa cũng không ảnh hưởng gì đến khí chất. Tuy nhiên vì lòng từ bi nên Quý Noãn vẫn cho phép anh vào phòng nghỉ của mình tắm rửa, thuận tiện gọi trung tâm mua sắm kinh doanh 24/24 mang một bộ quần áo nam đến cho anh thay.

Mặc Cảnh Thâm tắm rửa xong, mặc dù mái tóc ngắn đã được lau không còn nhỏ nước nữa, nhưng vẫn còn hơi ẩm, dính trên trán, khiến cho người đàn ông vốn lạnh lùng đẹp trai bất giác tăng thêm vài phần gợi cảm và cấm dục.

Anh thay một bộ áo sơ mi đen và quần tây mà cô vừa gọi trung tâm mua sắm mang đến, là nhãn hiệu bình thường anh hay mặc. Độ hiểu nhau giữa hai người không cần phải phô trương ra ngoài, chỉ cần một thói quen hoặc một chi tiết nho nhỏ là cũng đủ để chứng minh quan hệ vợ chồng hòa thuận. Ngoại trừ đã từng xảy ra đủ loại hiểu lầm và dây mơ rễ má, thì thật ra chuyện anh và cô không ly hôn chẳng có gì không tốt cả.

Lúc anh thay quần áo xong cũng là lúc Quý Noãn tắm rửa xong xuôi, bước ra từ phòng nghỉ của văn phòng Phó Tổng Giám đốc, cô nhìn anh, nhất thời nghĩ đến rất nhiều chuyện.

“Quý Noãn.”

“Ừm, sao?”

Mặc Cảnh Thâm nhìn về phía cô, trong nháy mắt bắt gặp dáng vẻ ngẩn người của Quý Noãn khi anh mặc quần áo cô mua. Mặc Cảnh Thâm vẫn thản nhiên, giọng nói trầm thấp như thường lệ: “Em nghĩ xong chưa, có trở về Ngự Viên ở không?”

Ý trong câu trở về Ngự Viên ở tức là vứt bỏ vướng mắc trước đây, vun đắp lại cuộc sống hôn nhân của họ, cô trở về làm bà Mặc của anh. Quý Noãn ngồi ở cuối giường trong phòng nghỉ, tiện tay ôm một chiếc gối đầu vào lòng, cúi nhìn chiếc gối, hắng giọng đáp: “Chờ anh từ Mỹ về rồi lại nói tiếp, dù sao anh ở nước Mỹ có rất nhiều việc, khi nào trở về Hải Thành còn chưa biết. Giờ em không muốn nghĩ nhiều đến vậy.”

Mặc Cảnh Thâm nhìn cô không nói.

Quý Noãn ho khan: “Anh tắm rồi, quần áo cũng thay rồi, nên trở về rồi nhỉ? Tối hôm nay em ở lại công ty, không tiện để anh ở lại.”

“Quý Noãn.”

“Anh cũng biết phòng nghỉ của em không rộng như phòng nghỉ trong văn phòng anh, một mình em ở đã đủ rồi, anh đừng có nảy sinh ý nghĩ muốn ở lại nơi này.”

Thật ra dù phòng nghỉ của cô không lớn nhưng cũng chưa đến mức không chứa nổi một Mặc Cảnh Thâm.

Anh bước đến, rút chiếc gối trong lòng cô ra, vứt trở về trên giường cô, lạnh nhạt nói: “Ngày mai anh trở về Mỹ, em định sau khi anh tắm rửa rời đi thì sẽ vạch rõ giới hạn với anh sao? Bảo là chờ anh trở về, chỉ sợ đến khi đó thì em đã trốn đến đảo Java rồi, muốn bắt cũng chẳng bắt được. Em đừng cho rằng anh không biết bây giờ em trơn tuột giống như cá chạch vậy.”

Quý Noãn: “…”

Mặc Cảnh Thâm điềm tĩnh hỏi một câu: “Em có trở về Ngự Viên hay không?”

Quý Noãn liếc mắt nhìn anh: “Em đã nói rồi, chờ khi nào anh từ Mỹ trở về rồi nói sau.”

“Em đảm bảo mình sẽ không chạy?”

Quý Noãn chột dạ: “Hải Thành chỉ lớn chừng ấy, em có thể chạy đi đâu? Em cũng chẳng thể trở về Luân Đôn…”

Lời còn chưa nói hết, Mặc Cảnh Thâm bất chợt cúi đầu xuống. Ánh mắt Quý Noãn sững lại, bất giác cô cảm thấy tối nay anh vốn không định rời khỏi chỗ này. Quý Noãn lập tức đứng bật dậy chuẩn bị chạy trối chết, nhưng vừa bước được một bước thì đã bị người đàn ông dễ dàng túm trở lại, đẩy lên giường.