"Trời! Trời! Trời! Quả không hổ danh là chồng của chị Đại Noãn! Đúng là nắng hạn gặp mưa rào mà!" Tiểu Bát đứng ở sau lưng Quý Noãn vô cùng phấn khích.
"Hai trăm triệu đô la? Hai người có đùa không đấy?" Vẻ mặt Kim tổng lại tràn đầy vẻ khinh miệt: "Không phải cô Quý sợ mất mặt nên gọi người thuê hai diễn viên đến đây hòng giữ chút thể diện chứ?"
Tiểu Bát chịu hết nổi, trừng mắt với Kim tổng: "Có một số người đừng có mà hợm hĩnh khinh người! Xem ra Kim tổng quả nhiên không phải là người ở Hải Thành, ngay cả Quý tổng của chúng tôi là vợ cưới hỏi đàng hoàng của Tổng Giám đốc Tập đoàn Mặc thị mà cũng không biết!"
Trong nháy mắt, mặt Kim tổng trở nên vô cùng kinh ngạc. Cô ta nhìn Quý Noãn, rồi lại nhìn Tiểu Bát, sau đó lại nhìn chằm chằm vào hai người đại diện của đơn vị đầu tư CE đang ăn mặc chỉnh tề đứng đó. Họ có vẻ không giống diễn viên giả mạo.
Mặc dù công ty Kim tổng ở Hải Thành nhưng cô ta lại thường bay ra nước ngoài, mỗi lần về nước chưa được mấy ngày đã lại đi tiếp. Công ty do chồng cô ta quản lý, cô ta chỉ biết tứ đại gia tộc vang danh tại Hải Thành, đồng thời cũng biết Quý Noãn là thiên kim nhà họ Quý.
Nhưng bây giờ nhà họ Quý đã không còn vững vàng trong xã hội thương lưu như mấy năm trước nữa. Thân phận thiên kim nhà họ Quý cũng chẳng có gì ghê gớm.
Nhưng dĩ nhiên cô ta đã từng nghe đến Tập đoàn Mặc thị!
Kim tổng ngừng một lát, nhìn về phía hai nhân viên của đơn vị đầu tư CE: "Thật hay giả vậy?"
Hai người kia chẳng thèm liếc mắt nhìn cô ta, khách sáo nói với Quý Noãn: "Quý tổng, chúng tôi xin lỗi vì không mời mà đến. Hợp đồng đầu tư đã soạn sẵn hết rồi, xin mời cô xem qua."
Lúc bọn họ đưa hợp đồng ra, Quý Noãn do dự một chút rồi mới nhận lấy.
Thật ra trong lòng cô vẫn còn rất hoảng hốt.
Trong khoảng mười năm trở lại đây, đơn vị Đầu tư Quốc tế CE là công ty đầu tư lớn nhất Hải Thành. CE có rất nhiều dự án nổi tiếng hợp tác với nhiều công ty hàng đầu thế giới. Hiện nay, Đầu tư Quốc tế CE đã bị Tập đoàn Mặc thị thu mua.
Trong tay Quý Noãn vẫn còn còn hai ba căn hộ và chiếc xe để không mà mẹ để lại cho cô sau khi bà qua đời. Lúc đầu, Quý Noãn dự định bán chúng đi đổi mấy chục triệu rồi tiếp tục nhận thầu các công trình xây dựng kia. Tuy rằng số tiền không nhiều, nhưng cũng đủ để giải quyết tình hình trước mắt. Dù sao cô cũng có thể kiếm lại được số tiền này, cho nên cô vẫn luôn đi theo chính sách ổn định kinh tế có trình tự, tạm thời xử lý việc thay đổi nhân sự trong phòng giao dịch, không quá gấp gáp lo đến chuyện tiền bạc.
Nhưng thật không ngờ, Mặc Cảnh Thâm lại nắm rõ tình hình tài chính của cô như lòng bàn tay. Anh không những cử đơn vị đầu tư uy tín nhất đến ký hợp đồng với cô, thậm chí còn phân loại ghi chú rõ ràng dự toán các hạng mục công trình bất động sản và đất đai dưới danh nghĩa phòng giao dịch trong phần nội dung hợp đồng. Điều này không chỉ giảm bớt rất nhiều phiền toái mà còn gợi ý cho cô một con đường rải đầy hoa hồng để đi.
"Đây là do Mặc tổng của các người sắp xếp?" Sau khi Quý Noãn xem sơ qua, cô ngẩng đầu lên hỏi.
Một người đại diện có vóc dáng cao ráo gật đầu, cười khiêm tốn với cô: "Chúng tôi hiểu sự băn khoăn của Quý tổng, thật ra cô nghĩ vậy cũng phải. Nhưng điều mà đơn vị đầu tư của chúng tôi quan tâm nhất là triển vọng phát triển tương lai của thị trường và lợi nhuận thu về. Kể cả Quý tổng và Mặc thị không có quan hệ, gần đây chúng tôi cũng đã lên kế hoạch tiến hành sàng lọc các công ty địa ốc, tìm những công ty thích hợp để đầu tư."
Quả thật Mặc Cảnh Thâm rất hiểu cô.
Lời nói của hai người kia chặt chẽ hợp lý, lại còn vô cùng lý trí. Chỉ vài câu nói mà bọn họ vừa gạt bỏ được mối quan hệ thống trị thực sự của Mặc Cảnh Thâm, vừa có thể giữ lại thể diện cho cô.
"Mời hai vị khách quý vào phòng nghỉ đợi một lát." Quý Noãn ngẫm nghĩ rồi gật đầu với bọn họ. Sau đó cô dời mắt nhìn về phía Kim tổng vẫn còn đứng đấy: "Kim tổng, cô còn chuyện gì sao?"
Vừa rồi Kim tổng đã liếc thấy con dấu trên góc văn bản hợp đồng trong tay Quý Noãn, quả thật có tem chống giả mạo của đơn vị đầu tư CE, không thể sai được.
Người của CE đích thân đến tận cửa để ký hợp đồng, lại còn là hợp đồng dán tem chống giả mạo. Điều này có thể cho thấy bọn họ rất xem trọng phòng giao dịch này.
Chỉ trong khoảnh khắc, Kim tổng cảm giác chiếc thẻ vừa mới đòi về nóng bỏng tay. Cô ta lập tức thay đổi vẻ mặt châm chọc, lúng túng cười gượng nói: "Cô Quý, tôi vẫn chưa xem đầy đủ bản PowerPoint vừa rồi. Thật ra không phải chúng ta không thể tiếp tục hợp tác. Chỉ là tôi không tự tin vào giá cả thị trường địa ốc trong nước. Chi bằng chúng ta chọn thời gian nào đó để trò chuyện riêng về mặt này…"
Quý Noãn nhìn cô ta: "Vừa rồi tôi đã khuyên Kim tổng suy nghĩ kỹ, lại còn hỏi cô xem có chắc chắn muốn hủy hợp đồng hay không."
Bỗng dưng Kim tổng cảm thấy như mặt mình bị vả mấy bạt tai thật kêu. Nhưng nếu quả thật Quý Noãn có chỗ dựa là Mặc thị thì chắc chắn phòng giao dịch này sẽ không phá sản. Huống chi sau lưng Mặc thị là nhà họ Mặc quyền thế ngập trời ở Hải Thành.
Đó là nhà họ Mặc đấy!
"Vừa rồi là tôi không đúng, tôi nhất thời kích động nên mới ấm đầu nói nhảm vài câu thôi. Thật ra thì tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi, thị trường địa ốc bất động sản là nhu cầu thiết yếu của tất cả mọi người. Tuy rằng chúng ta vừa ký văn bản hủy hợp đồng nhưng dù sao đó cũng là hợp đồng đầu tư giữa tôi và Hàn tổng. Bây giờ mới thật sự là tôi ký kết hợp đồng với Phòng giao dịch Mặc Noãn…"
Quý Noãn cười nhạt với cô ta một tiếng, nhưng âm thanh thì lại như đang nói với Tiểu Bát đang buồn nôn ở sau lưng: "Tiểu Bát, tiễn khách."
Tiểu Bát vừa nghe thấy vậy đã cảm thấy thỏa mãn ghê gớm, cô gật đầu thật mạnh: "Vâng!"
Vừa dứt lời, Tiểu Bát đã bước lên phía trước, nhướng mày, cười một tiếng với Kim tổng đang đen mặt vì không nén được giận. Cô vươn tay chỉ về phía cửa phòng đang hé rộng, bày tư thế xin mời: "Kim tổng, đi thong thả!"
Quả thật Kim tổng rất tự ái, nhưng vừa nhớ tới lúc nãy mình đã đắc tội Quý Noãn thì chẳng khác gì đắc tội với nhà họ Mặc hoặc Tập đoàn Mặc thị, trong lòng cô ta lập tức phát run.
Tuy rằng hôm nay cô ta đến đây đã lấy lại được ba mươi triệu nhưng vô tình lại gieo một mầm họa khác cho công ty. Rõ ràng Quý Noãn không hề có ý định đàm phán lần nữa với cô ta, thái độ vô cùng lạnh nhạt thờ ơ, khiến người khác nhìn không thấu. Nhất thời, cô ta cảm thấy sốt ruột.
"Cô Quý, chúng ta có thể từ từ bàn bạc lại chuyện hợp tác mà. Nếu như cô có gì bất mãn với tôi thì tôi có thể nói chồng tôi đích thân đến ký hợp đồng với cô lần nữa…" Kim tổng quyết định hạ thấp mình, tươi cười nhìn về phía Quý Noãn.
Quý Noãn cười khẽ, giọng điệu chậm rãi nhưng đầy ẩn ý: "Chỉ sợ bây giờ chồng cô chẳng có tâm trí nào mà để ý những chuyện này đâu."
Kim tổng kinh ngạc, hiển nhiên cô ta không hiểu cô nói vậy là có ý gì. Nhưng sự chế giễu và ẩn ý đó lại khiến cô ta vô thức nhíu mày.
Quý Noãn không muốn tiếp tục mất thời gian, nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Bát.
Tiểu Bát bước lên mở cửa phòng, nhìn về phía Kim tổng đang bối rối: "Kim tổng, mời!"
Ý đuổi khách đã quá rõ ràng, dù da mặt cô ta có dày cỡ nào thì cũng nhận ra được. Bây giờ Quý Noãn chẳng chừa cho cô ta cơ hội tiếp tục hợp tác nào nữa.
Kim tổng ủ rũ xoay người, cho dù là mặt mũi hay khí thế đều không cánh mà bay. Cô ta vô cùng hỗn loạn bước nhanh ra ngoài.