Tại sao Ninh Tịch lại đi cùng Lục Đình Kiêu đến đây!!!
Bởi vì quá bất ngờ, Quan Tử Dao nhất thời không thể che dấu nổi vẻ kinh ngạc trên mặt, gương mặt cô ta tràn đầy thoảng thốt nhìn hai người đang đứng bên cạnh xe.
Sau đó chuyện càng khiến người ta không thể tin nổi là, lúc Ninh Tịch xuống xe, Lục Đình Kiêu còn vì tránh cho cô khỏi bị cộc đầu mà cẩn thận đặt tay lên đầu cô, đợi cô xuống xe, đóng cửa lại rồi rất tự nhiên mà nắm lấy tay cô.
Ninh Tịch hôm nay mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, là đồ đôi với Lục Đình Kiêu, tóc tết đuôi ngựa gọn gàng sau gáy, đang dụi mắt, dáng vẻ buồn ngủ mơ mơ màng màng.
Bởi vì hôm nay dậy quá sớm, sau khi lên xe, Ninh Tịch hạ ghế ra nằm ngủ bù, cho nên mới nãy lúc lái xe đến, mọi người đều không phát hiện ra ghế phụ còn có người.
Giờ phút này, hai người sóng vai đứng bên nhau, quần áo lại còn là đồ đôi, hiển nhiên là một đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt…
Chuyện này sao có thể như thế được?
Chẳng lẽ bọn họ không chia tay?
Nhìn dáng vẻ này dường như ngay đến cả dấu vết cãi nhau đều không có!
Rốt cuộc là sai sót ở đâu mới được cơ chứ?
"Cô Ninh… cũng đến sao?" Giọng nói của Quan Tử Dao rất bình tĩnh, nhưng bàn tay buông thõng bên cạnh lại đang siết chặt lại.
"Đoàn làm phim cho nghỉ, tôi đưa cô ấy đến đây thư giãn một chút." Ninh Tịch vẫn đang lơ mơ buồn ngủ, người lên tiếng chính là Lục Đình Kiêu.
"Hóa ra là thế à… vậy thì xuất phát thôi, để muộn nữa thì không kịp lên đến đỉnh núi khi trời tối đâu." Vẻ mặt của Quan Tử Dao đã khôi phục như thường, tuy rằng trong đầu vẫn còn vô số nghi ngờ, nhưng bây giờ không phải là lúc để hỏi, chỉ đành đợi lúc khác tìm cơ hội hỏi Lục Đình Kiêu thôi.
"Tại sao cô ta cũng tới vậy…" Nhìn hai người cùng đến, lại còn mặc đồ đôi, thoáng cái trên mặt Lục Hân Nghiên đã tràn đầy thất vọng, cô ta còn tưởng rằng hai người đã chia tay rồi cơ!
Còn về phần những người khác vừa nãy nghe nói hai người cãi nhau rồi chia tay giờ thì ngẩn ra toàn tập, đè giọng xuống thầm thì với nhau.
"Thế này… không giống vẻ đang cãi cọ sắp chia tay mà?"
"Chẳng lẽ lại đang giả vờ hòa thuận?"
"Đầu giường cãi nhau cuối giường hòa! Có gì đâu mà lại cảm thấy lạ!"
...
Ánh mắt của Mạc Lăng Thiên từ đầu đến cuối đều tập trung trên người Quan Tử Dao, cho nên anh ta thấy rất rõ ràng khoảnh khắc khi Ninh Tịch xuất hiện ấy, vẻ mặt của cô ta thay đổi thế nào. Trái tim anh ta như thể bị hàng ngàn hạng vạn mũi kim đâm, đau buốt, cùng với nó còn có cả sự hoài nghi. Tối hôm qua anh chỉ tiện miệng nói một câu mà thôi, tại sao giờ thấy phản ứng của Tử Dao, cứ như thể cô ấy đang chắc chắn rằng Lục Đình Kiêu sẽ chia tay Ninh Tịch vậy?
Nghĩ đến đấy, Mạc Lăng Thiên lại cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Chẳng lẽ còn có chuyện gì đó mà anh ta không biết?
Mọi người ai cũng có suy đoán riêng trong đầu, dần dần cũng hồi phục tinh thần quay qua chào hỏi nhau, sau đó bắt đầu leo núi.
Núi Ngọc Trà cao hơn mặt nước biển ba nghìn mét, cảnh vật hai bên đường vô cùng đẹp, trên núi có rất nhiều động thực vật hoang dã, lên núi còn có thể ngắm được cảnh tượng biển mây mênh mông hùng vĩ cùng những ngọn núi hình thù kì quái. Sau khi leo lên đến đỉnh núi, buổi tối sẽ cắm trại ngủ lại một đêm, sáng hôm sau có thể ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi.
Đây là nơi trước kia Lục Đình Kiêu thường đến mỗi khi rèn luyện sức khỏe, hoặc muốn suy nghĩ chuyện gì đó. Nhưng mà, từ trước đến giờ anh đều đi một người, lần này lại có thêm một người nữa làm bạn.
Ninh Tịch rõ ràng không ngủ đủ, vẻ mặt sau khi xuống xe vẫn đang mơ mơ màng màng, có người chào hỏi với cô, cô đều trả lời lại theo phản xạ có điều kiện.
Lần này có không ít người quen đã từng gặp ở khu du lịch lần trước, vì lần đó ở trường bắn súng Ninh Tịch thể hiện khả năng bắn súng xuất thần của mình, thái độ của mọi người từ khinh thường trở thành tò mò và cẩn thận. Đặc biệt là khi đứng trước mặt Lục Đình Kiêu, cho nên bề ngoài cũng tỏ ra rất thân thiết với cô.