Ban đêm, tại một khu biệt thự đắt tiền nào đó.
"Tử Dao, sao con cứ buồn buồn không vui thế? Có phải đã gặp chuyện gì không? Chẳng phải hôm nay con đi dạo phố với Lục phu nhân sao?" Quan Thụy vừa về đã thấy con gái ngồi ngẩn người trên ghế salon trong phòng khách, sắc mặt thì không được dễ nhìn lắm nên không kìm được mà hỏi.
Quan Tử Dao lấy lại tinh thần, cô ta nhăn mày nói: "Ba, hôm nay con đi dạo phố với dì Lục lại gặp phải cô ta! Sau đó lại vô tình biết được cô ta chính là chủ nhân của nhãn hiệu thời trang đang rất nổi gần đây còn được quốc gia nâng đỡ..."
Quan Thụy nghe vậy thì chỉ cười nói: "Chỉ có vậy? Ba còn tưởng cái gì đó ghê gớm lắm chứ! Nhất định là Lục Đình Kiêu đứng sau lưng giúp đỡ cô ta thôi, chứ nếu không một đứa đào kép như nó làm gì có bản lĩnh lớn như vậy? Nhưng mà... không ngờ Lục Đình Kiêu lại vì cô ta mà làm đến bước này! Có vẻ như đang chuẩn bị tất cả để đón cô ta vào cửa, nếu không thì sao phải liều mạng nâng cao giá trị của cô ta..."
Nghĩ tới đây thì sắc mặt Quan Thụy cũng trầm xuống: "Không thể cứ để cô ta tiếp tục ngông cuồng như vậy nữa!"
Quan Tử Dao nghe vậy thì lộ vẻ lo lắng: "Ba, ba muốn làm cái gì? Bây giờ Lục Đình Kiêu che chở cho cô ta như thế, đến ngay cả ba mẹ anh ta cũng không dám đụng cô ta, nếu ba..."
Khoảng thời gian gần đây chung đụng khá nhiều với Nhan Như Ý, nên Quan Tử Dao cũng nghe được không ít thông tin của Ninh Tịch từ miệng của bà. Cô ta biết được một người hiếu thuận như Lục Đình Kiêu lại vì Ninh Tịch mà nhiều lần không nghe lời người trong nhà, thậm chí còn tranh cãi nhiều lần với Lục Sùng Sơn, thật đúng là khiến Quan Tử Dao cảm thấy khó tin.
"Yên tâm, không cần ba làm gì đâu, cái loại chỉ biết phô trương sắc đẹp trước bàn dân thiên hạ như cô ta còn sợ không bắt được đằng chuôi sao?" Quan Thụy hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt rất coi thường.
Quan Tử Dao bắt kịp sóng những gì ba cô ta nói, cô ta cau mày: "Ý của ba là... nhưng mà hiện giờ cô ta đang bám chặt lấy Lục Đình Kiêu như vậy thì sao có thể liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác? Có Lục Đình Kiêu làm chỗ dựa thì cô ta hoàn toàn không cần cái gọi là quy tắc ngầm?"
Quan Tử Dao cảm thấy Ninh Tịch sẽ không ngu như thế và lại chẳng thể nào dễ giải quyết.
Quan Thụy lắc đầu nói: "Tử Dao, con vẫn quá đơn thuần, lòng tham của con người là không đáy! Nhất là đối với loại đàn bà lớn lên ở tầng đáy của xã hội thì lòng tham lại càng không có giới hạn! Bản tính vốn thấp kém thậm chí là "thủy tính dương hoa"1... dẫu cho cô ta có che giấu thì chẳng sớm thì muộn cũng có ngày lòi ra!"
1 Thủy tính dương hoa: chỉ những người đàn bà lẳng lơ, đứng núi này trông núi nọ.
"Ý của ba là... có phải ba đã phát hiện cái gì không?" Quan Tử Dao thử dò hỏi.
Quan Thụy cười một tiếng như thể đã nắm chắc mọi thứ trong tay: "Con yên tâm, chuyện này ba sẽ giải quyết thỏa đáng! Con chỉ cần dành thời gian bồi dưỡng tình cảm với dì Lục của con là được rồi, tránh cho vì chuyện lần trước mà nảy sinh ngăn cách.
"Con biết!"
Quan Tử Dao gật đầu, không khỏi rơi vào trầm tư...
Ban đầu là vì cô ta kiêu ngạo, khinh thường việc dùng thủ đoạn với người đàn bà kia, bản thân cô ta cũng cảm thấy mình chắc chắn không thua.
Nhưng dần dần, Quan Tử Dao phát hiện mọi chuyện cứ thế mà vượt khỏi bàn tay của cô ta, thái độ của Lục Đình Kiêu đối với Ninh Tịch càng khiến cô ta không thể không để ý tới.
Người đàn ông lạnh lùng cơ trí trong trí nhớ, người đàn ông mà cô ta nghĩ rằng chỉ có anh mới có thể sánh vai với cô ta, giờ đây lại bị một con đàn bà kém hiểu biết, thô bỉ thấp kém mê hoặc đến xoay vòng vòng.
Điều này khiến cho cô ta không cách nào chấp nhận được!
Cuối cùng Quan Tử Dao tự thuyết phục mình rằng, đối với những người như vậy thì chẳng cần phải nói đạo lý. Cô ta phải để cho Lục Đình Kiêu tỉnh táo lại, để cho anh trở lại là người trong trí nhớ của cô!